Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Ngàn cân treo sợi tóc


trước sau

Advertisement
Sau khi thấy Trương Bân Bân đã đi khỏi hoàn toàn, ba đứa trẻ bọn chúng vẫn cùng nhau đi về phía dòng sông, đương nhiên, không có đứa nào có suy nghĩ muốn quay về. 

“Anh, anh nhìn bên kia có cá ngũ sắc kìa, đẹp quá.” Nguyệt Nguyệt không kìm được mà chỉ về phía cá ngũ sắc đang bơi giữa dòng sông mà vui mừng cảm thán. 

Thịnh Tuấn Hạo hơi chau mày, quả thực là một con cá rất đẹp. 

“Nguyệt Nguyệt rất thích sao? Vậy để anh xuống bắt cho em nhé.” Thịnh Tuấn Hạo cười nói, mực nước của sông này cũng không sâu, với khả năng của cậu, bắt con cá đó chỉ trong tầm tay. 

“Ừm, hai đứa ở đây đợi anh, anh xuống đó bắt cá!” Viễn Đan không đợi Thịnh Tuấn Hạo mở lời, anh liền tự ý nhảy xuống nước. 

Nguyệt Nguyệt lộ rõ vui vẻ, thực ra khả băng bơi lội của Viễn Đan cô bé cũng biết, vậy nên cô bé hoàn toàn an tâm. 

Ánh mắt Thịnh Tuấn Hạo lóe lên vẻ khác thường, vốn dĩ cậu muốn xuống đó bắt cá cho Nguyệt Nguyệt, cậu muốn bắt cá để cho cô bé vui. Song lại bị Viễn Đan cướp mất. 

Viễn Đan vừa nhảy xuống hồ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xương, không kìm được mà rùng mình, lạnh quá, thời tiết bên ngoài rõ ràng là nắng ráo như vậy, tại sao nước trong hồ lại lạnh như vậy? 

Ban đầu Viễn Đan cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi cậu cảm nhận được nước sông càng lúc càng lạnh, cuối cùng cậu cũng có một dự cảm không lành, thật sự là rất lạnh, không được, cậu phải lên bờ, nếu không sẽ bị cảm lạnh, nếu bị cảm lạnh, mẹ sẽ đau lòng, cậu không muốn mẹ vì cậu mà đau lòng. 

Đúng lúc Viễn Đan muốn đi xuôi dòng nước để lên bờ, bỗng nhiên một con rắn ngũ sắc bơi về phía cậu, hơn nữa còn bơi rất nhanh. 

Viễn Đan gần như cảm nhận được động tĩnh phía sau lưng, cậu nhanh chóng quay đầu... 

Khi cậu nhìn ra đó thực sự là thứ gì, chỉ cảm thấy con rắn ngũ sắc không ngừng to dần trong đôi mắt cậu, cậu kinh ngạc đến nỗi không dám tin vào mắt mình, thì ra thứ Nguyệt Nguyệt nhìn thấy vừa nãy hoàn toàn không phải là cá ngũ sắc, mà chính là con rắn ngũ sắc này. 

Khi Nguyệt Nguyệt nhìn thấy rõ mồn một con rắn ngũ sắc, hai đứa cũng lập tức sững sờ, Nguyệt Nguyệt sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, cũng may Thịnh Tuấn Hạo ở bên cạnh đỡ cô bé. 

Thịnh Tuấn Hạo cũng bị dọa đến phát sợ, dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ con, ai cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, tận sâu trong đôi mắt cậu phát ra một tia sáng rực, chính lúc này, mọi khí chất phát ra trên người cậu giống hệt Thịnh Trình Việt. 

“Phải làm thế nào đây, anh, mau đi cứu Viễn Đan đi...” Nguyệt Nguyệt sợ đến nỗi bật khóc, cô bé hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới được. 

Thịnh Tuấn Hạo dìu Nguyệt Nguyệt, cậu lấy ra con dao găm nhỏ luôn mang theo mình, bời vì là đích tôn gia tộc Thịnh Thị nên từ nhỏ cậu đã được học rất nhiều thứ, vì vậy, dao găm đương nhiên là vật bất ly thân với cậu. 

“Nguyệt Nguyệt, em ở đây đợi nhé, anh đi cứu Viễn Đan.” Thịnh Tuấn Hạo vừa dứt lời liền nhảy xuống sông, cảm giác đầu tiên cậu có chính là lạnh, cậu có dự cảm không lành, sông này chắc chắn không chỉ có một con rắn, trong ngày nắng nóng trời trong xanh như vậy, nhưng nước trong hồ lại lạnh đến vậy, chỉ có rắn ở nơi này mới lạnh được, vậy nên, cậu chắc chắn, ở đây không chỉ có một con rắn, vậy cách thoát thân tốt nhất của chúng chính là mau chóng rời khỏi con sông này. 

Viễn Đan nhìn con rắn mỗi lúc một gần mình, vội vục đầu xuống nước, cũng nhanh chóng bơi đi, con rắn sao có thể dễ dàng bỏ qua một con mồi đã dâng tới tận miệng vậy. 

Rắn cũng tăng tốc đuổi theo Viễn Đan, bởi vì đây là nước, nên Viễn Đan rõ ràng có phần yếu thế, rắn ngũ sắc bỗng nhiên giương to miệng về phía Viễn Đan... 

Viễn Đan chỉ cảm thấy trước mặt có một lực hút, bây giờ cậu mới hiểu, thì ra khi rắn ăn con mồi sẽ có lực hút. 

Viễn Đan chỉ cảm thấy sức lực của bản thân một chút một chút bị mất đi, sau đó dần dần lại gần miệng của rắn ngũ sắc. 

Còn Nguyệt Nguyệt trên bờ vì mất đi sự chống đỡ của Thịnh Tuấn Hạo nên cô bé đã sợ đến mức khụy rạp dưới đất, khuôn mặt cô bé trắng bệch, òa khóc. 

Đột nhiên rắn ngũ sắc vòng cái đuôi to, quấn quanh người Viễn Đan. 

Con dao găm của Thịnh Tuấn Hạo bỗng lóe sáng, một dao cắt đứt đôi thân rắn ngũ sắc. 

Máu lập tức nhuộm đỏ một bên dòng sông, sau đó nhanh chóng lan rộng nhuộm đỏ cả dòng sông. 

Rắn ngũ sắc bị đau, nên lực hút đương nhiên cũng bị giảm, nhưng nó không hề có ý định muốn buông tha con mồi đã dâng đến tận miệng. 

Rắn ngũ sắc bỗng đưa miệng hướng về phía mông của Viễn Đan, đương nhiên là vì phần mông có nhiều thịt nhất. 

“A...” Viễn Đan chỉ cảm thấy một cơn đau rát nóng từ mông truyền đến. 

Thịnh Tuấn Hạo rút dao găm đâm về phía đầu con rắn, cậu cũng không biết đâu là điểm yếu chí mạng của nó, vậy nên, chỉ đành đâm con rắn này nhiều nhát. 

Máu nhuộm đỏ cả một dòng sông, máu đỏ nhuộm quanh người Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo. Con rắn ngũ sắc đó cuối cùng cũng chết, chìm xuống nước. 

Nguyệt Nguyệt không thấy rõ trong sông ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhìn rõ là ai bị thương, trong mắt cô bé chỉ toàn là một màu đỏ nhuộm khắp dòng sông, khiến cô bé sợ hãi khóc không ngừng. 

Lúc này, cơ thể Viễn Đan mềm nhũn, chìm dần xuống nước. 

Thịnh Tuấn Hạo nhanh chóng bơi về phía Viễn Đan, túm chặt cơ thể đang dần chìm xuống nước của Viễn Đan, sau đó bơi nhanh về phía bờ sông, cũng chính lúc này, phía sau họ bơi đến rất nhiều rắn ngũ sắc, chúng ra sức bơi đuổi theo Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan. 

Viễn Đan gần như cảm nhận thấy một trận cuồng phong từ phía sau, khi cậu nhìn thấy cảnh tượng phía sau, cậu khinh ngạc đến ngơ ngác. 

“Thịnh Tuấn Hạo, cậu mau đi đi, không cần lo cho tôi nữa, cậu mau đi đi.” Nếu cả hai đều bị rắn cắn thì mẹ sẽ càng đau lòng, không được, cậu không thể để mẹ phải buồn. 

Thịnh Tuấn Hạo sao có thể bỏ mặc Viễn Đan mà đi chứ? Đây là cậu em trai mà không dễ dàng gì mới tìm được, cho dù có chết, cậu cũng không buông tay. 

“Tôi sẽ không đi một mình, nếu đi chúng ta cùng đi, không cần nói nhiều.” Thịnh Tuấn Hạo thấp giọng nói, gần như là muốn dồn sức bơi về phía trước, cho dù thế nào? Nhất định cậu sẽ vào sinh ra tử cùng Viễn Đan. 

Viễn Đan khẽ cười, đột nhiên cậu cảm thấy cậu nhóc Thịnh Tuấn Hạo này cũng không tồi, nếu lần này cậu có thể sóng sót trở về, nhất định sẽ gọi Thịnh Tuấn Hạo một tiếng anh, chỉ là không biết còn cơ hội đó không. 

Bỗng nhiên một con rắn ngũ sắc phía trước lao đến, Thịnh Tuấn Họa giương dao găm đâm về phía đầu con rắn, nhát dao này rất chuẩn, đầu rắn rơi xuống ngay lập tức. 

Phía sau lại có càng nhiều rắn ngũ sắc đuổi theo. 

Thịnh Tuấn Hạo đỡ Viễn Đan lên bờ, Nguyệt Nguyệt đã khóc cạn nước mắt rồi, thấy hai cậu đều lên bờ, cô bé khóc càng to hơn. 

“Nguyệt Nguyệt, mau gọi điện cho mẹ, Viễn Đan bị rắn cắn rồi.” Thịnh Tuấn Hạo thở hổn hển nói, không biết đám rắn này có độc không, liệu có xảy ra chuyện gì không, vậy nên bây giờ vẫn là nên nói cho mẹ biết, trách nhiệm này cậu không dám gánh vác. 

“Viễn Đan, anh có sao không? Em xin lỗi, đều tại em, đang yên đang lành lại muốn cá ngũ sắc!” Nguyệt Nguyệt tự trách bản thân, đúng vậy, tự dưng cô lại thích cá ngũ sắc làm gì chứ để rồi hại Viễn Đan thành ra như vậy. 

Thịnh Tuấn Hạo thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Nguyệt Nguyệt, không kìm được mà có chút đau lòng, lúc này, cậu bé lấy điện thoại từ tay Nguyệt Nguyệt, ấn số gọi cho Tiêu Mộc Diên. 

Điện thoại của Tiêu Mộc Diên vẫn để trong túi sách từ sau khi thay quần áo, mà túi xách lại để trên xe Thịnh Tuấn Hạo, vậy nên cô không cầm điện thoại theo người. 

Thịnh Tuấn Hạo bức dọc cầm điện thoại, sao mẹ lại không nghe điện thoại chứ? Vừa nghĩ cậu lại gọi lại cho Tiêu Mộc Diên, nhưng vẫn không ai nhấc máy. 

Thịnh Tuấn Hạo nhìn chân Viễn Đan đang chảy máu, cắn răng cằm cặp, liền gọi điện thoại cho Thịnh Trình Việt, mặc dù số điện thoại của Thịnh Trình Việt cậu đã thuộc lòng rồi, nhưng trước giờ cậu chưa từng gọi cho anh, bởi yêu cầu của bố là không có chuyện gì thì không được gọi điện cho anh. 

Vì là số điện thoại của Nguyệt Nguyệt gọi nên Thịnh Trình Việt cho là số lạ nên không nhấc máy, bình thường số lạ gọi đến anh sẽ trực tiếp tắt máy. 

“Tại sao không nghe máy? Người tình sao?” Tiêu Mộc Diên ngồi cạnh Thịnh Trình Việt, không kìm được mà bật cười, thật ra cô chỉ là nói vu vơ, cứ cho đó là người tình của Thịnh Trình Việt, anh cũng không có lý do để tránh cô cả. 

Thịnh Trình Việt cắn môi, vừa định rời đi, điện thoại lại reo lên, ánh mắt anh rõ ràng hiện lên vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn là nghe điện thoại. 

“Alo, bố, là con, Tuấn Hạo!” Thịnh Tuấn Hạo có chút kích động nói, ngữ điệu chứa đầy sự sốt ruột, gấp gáp. 

“Tuấn Hạo? Con sao vậy?” Từ trước đến nay Thịnh Trình Việt chưa từng nghe điện thoại của con trai, hơn nữa đây cũng không phải là số điện thoại của cậu. 

“Ba, ba mau chuyển điện thoại cho dì Diên, xảy ra chuyện rồi.” Ngữ điệu của Thịnh Tuấn Hạo vẫn gấp gáp như vậy, dáng vẻ đó dường như có thể khóc bất cứ lúc nào. 

Thịnh Trình Việt cắn môi, tên nhóc này xảy ra chuyện gì sao? Xảy ra chuyện lại không nói với bố, sao lại phải nói với Tiêu Mộc Diên chứ? Nghĩ đến đây, theo phản xạ Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên. 

Bởi vì ở đây rất ồn, nên Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không nghe thấy người trong điện thoaị nói gì? Cô chỉ cảm thấy ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn cô rất lạ. 

“Con tìm dì ấy có chuyện gì? Có chuyện gì thì nói với bố.” Thịnh Trình Việt vẫn ngang ngược như vậy, còn có chuyện gì anh không thể giải quyết được? Sao lại phải tìm đến người phụ nữ kia, nói thật, lúc này, anh thật sự ghen với Tiêu Mộc Diên. 

Thịnh Tuấn Hạo hết cách, chỉ đành nói ra. 

“Ba, Viễn Đan vị rắn cắn, bọn con đang ở bên bờ sông nhân tạo, con...” 

Thịnh Tuấn Hạo vẫn chưa nói xong, Thịnh Trình Việt đã tắt máy, Thịnh Tuấn Hạo ngây người, chuyện này là sao? Bố giận vì chúng xảy ra chuyện sao? Vì vậy đến cơ hội để cậu nói cũng không cho. 

Thịnh Tuấn Hạo lo lắng không thôi, nghĩ có nên gọi lại cho ba không... 

Tiêu Mộc Diên vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, liền bị Thịnh Trình Việt kéo đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của anh dường như cũng lóe lên chút lo lắng. 

“Sao vậy? Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên bất mãn lớn giọng nói, cô vừa mới muốn ăn chút gì đó liền bị Thịnh Trình Việt kéo đi, giờ cô rất đói. 

Âu Đan thấy hai người đi lướt qua cô ta, trong lòng cô ta không hề vui vẻ gì, hôm nay Thịnh Trình Việt đối xử với cô ta như vậy, khiến cô ta buồn như vậy. Sẽ có ngày, cô ta sẽ khiến anh hối hận bởi những chuyện làm ngày hôm nay. 

“Viễn Đan xảy ra chuyện rồi!” Thịnh Trình Việt nói rất bình tĩnh, vừa nói vừa kéo Tiêu Mộc Diên đi về phía dòng sông nhân tạo. Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Trình Việt lại đổ chuông.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện