Bây giờ, từ tinh thần đến thể xác của Nguyễn Tri Hạ không chịu nổi bất cứ gánh nặng nào nữa.
Vẫn là đưa cô ra ngoài tốt hơn ở nhà.
Ngày nào cũng có Tư Gia Thành cùng Tư Nguyễn ở bên cạnh, không bị nguời ngoài quấy rầy, hoàn cảnh phong bế, an tĩnh, với cô bây giờ mà nói, thì tốt hơn.
Cùng Cố Tri Dân ăn cơm xong trở lại biệt thự cũng đã hơn mười giờ tối, đa số người giúp việc cùng với bảo vệ của biệt thự đều đã cùng Nguyễn Tri Hạ đến biệt thự nghỉ mát, rất xa đã nhìn thấy biệt thự vẫn sáng đèn nhưng về đến rồi mới cảm nhận được quạnh quẽ.
Người giúp việc đi đến giúp Tư Mộ Hàn thay ra áo khoát ngoài: “Cậu chủ.”
Anh khoát tay, ý bảo người giúp việc lui ra, người đó không có nhiều lời, yên lặng mà đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn một tay vắt áo khoát, tay còn lại thì nới lỏng cà vạt sau đó nhìn một vòng xung quanh, một lúc sau thì phát hiện đồ chơi của Tư Nguyễn trên ghế sô pha, đi qua phía đó cầm món đồ chơi lên quan sát một lát liền xoay người hướng lên lầu.
Tư Mộ Hàn lập tức đi đến phòng của con gái đem món đồ chơi đặt lại trong phòng, buông món đồ chơi ở đó một lúc lâu mà vẫn chưa rời đi, ánh mắt cứ dừng lại ở trên giường, rồi nhớ bình thường giờ này Tư Nguyễn đã ở trên giường ngủ rồi.
Gần đây người một nhà đều ở cùng nhau, đột nhiên đi rồi làm cho Tư Mộ Hàn có chút không quen
Qua sự việc của mẹ, Tư Mộ Hàn cảm thấy nghi ngờ người nhà họ Tư, liền sau đó cùng những người nhà đó ít lui tới, nhưng việc anh cùng người trong nhà bất hòa một thời gian, tình cảm cũng nhạt đi bớt.
Lúc biết Nguyễn Tri Hạ mang thai, cảm nghĩ trong lòng cũng rất đơn giản, Nguyễn Tri Hạ nhất định là rất yêu đứa nhỏ này.
Lúc lần đầu nhìn thấy Tư Nguyễn thì trong lòng đã có ý nghĩ yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Sau đó thì??
Sau đó thì lại phát hiện tình cảm giữa người với người lúc đó thật vi diệu, khó mà giải thích rõ ràng được bằng lời.
Con cái đối với cha mẹ chính là duyên phận, là việc mà ông trời an bài.
Nhưng mặc dù là duyên phận mà ông trời sắp đặt thì cũng có lúc sâu lúc cạn, có thẻ