Vô Hạn Đoàn Tàu

50: Kẻ Tham Lam Năm


trước sau

Advertisement


Người này không thích hợp!
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp cao gầy này nói chuyện rất kỳ lạ, càng nghe càng giống như đang lả lơi đưa tình với cô.

Nhưng cả hai người đều là nữ, mà cô thì lại thích con trai.
Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề.
"Không cần chờ đến buổi tối, bây giờ tôi cũng đang rảnh đây." Nhuế Nhất Hòa lấy lại tinh thần, vươn tay muốn đẩy hẳn cửa ra, hơi nghiêng người, bình tĩnh bước vào căn phòng mà không hề đụng vào cô gái kia.
"Cô có phiền không nếu tôi đi nhìn thử xung quanh?"
Đại mỹ nhân đang định nói không ngại thì lại thấy cô đi tới chỗ cái tủ vải đơn giản, mở khóa kéo, vươn tay vào trong đống quần áo được là ủi thẳng thớm.
Người đẹp ‘chậc chậc’ ra tiếng: "Mắt tôi kém quá, không nhìn ra cô em lại là khách quen đấy.

Cô em tốt, cô thích bộ nào, tôi mặc cho cô xem.

Loại vai nào tôi cũng đóng được.”
Trong khi nói chuyện cô ta đã đóng cửa lại.
Nhuế Nhất Hòa đã có phần hiểu rõ thân phận của người đẹp trong phòng 201.
Cô gái này làm trong ngành công nghiệp tìиɦ ɖu͙ƈ.
Tủ quần áo này chất đầy đồ hở hang, nội y tình thú, quần áo tình thú, ở phía dưới còn có roi, dây thừng, gông, nến và các đạo cụ để trợ hứng khác.
Trong phòng không thể giấu được một người khác, nhìn vào các dấu vết khác nhau có thể thấy rằng thực sự chỉ có một mình người phụ nữ xinh đẹp sống trong căn phòng này.
Một số mẫu quần áo nam ở đây đều có kích cỡ mà người đẹp này có thể mặc.

Cô liếc nhìn đôi giày da dưới gầm giường, dùng mắt đo kích cỡ bàn chân của cô ta thì có thể chắc chắn cô ta có thể đi được đôi giày này.

Nếu đã có thể đóng vai thành cô gái thỏ, y tá hay mèo hoang nhỏ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ta có thể đóng vai một người đàn ông.
Trên tường không treo bức tranh trang trí nào, cũng không có món đồ nào có kích thước 80*60.
Trên bàn cà phê nhỏ có những bộ tóc giả màu vàng, xanh lá cây và đỏ, cũng không phải đồ gì kì lạ.
Cô đã nhìn không sót một chỗ nào trong phòng, chỉ còn một chỗ chưa kiểm tra.
Nhuế Nhất Hòa ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc giường đơn, kéo tấm ga trải giường đang rủ xuống lên để kiểm tra gầm giường.

Chỉ thấy một vài đôi giày, không có gì khác.
"Mời ngồi!"
Sau khi đứng dậy cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn duy nhất trong phòng, ra dấu tay xin mời với cô nàng xinh đẹp đang có vẻ mặt hoài nghi.
Người đẹp: "Nếu tôi nhớ không lầm thì...!đây là nhà của tôi đúng không?"
Tại sao cô lại hành động như chủ nhân của căn phòng này vậy?
Nhuế Nhất Hòa nắm tay ghế, chống cằm cười nhẹ: "Đương nhiên.

Cho nên cô có thể rót cho tôi một ly nước được không?"
Người đẹp: "…"
Cô ta nhấn nút ấm điện nói: "Tôi chỉ uống nước đun sôi, ở nhà cũng không có trà hay cà phê gì."
Nhuế Nhất Hòa: "Nước trắng là được rồi."
Người đẹp: "Cô đến đây không phải để tìm vui phải không?"
Nhuế Nhất Hòa tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô ta: "Sao lại vậy được? Tôi đến tìm vui mà.

Không làm quen mà đã bắt đầu luôn à?"
Người đẹp: "…"
Cũng không phải không có người phải tâm sự mới vào chủ đề chính, những người đến tìm vui cũng có những kiểu khác nhau.
Nghe vậy cô ta lại bắt đầu hoạt động kinh doanh.


Hỏi cô, em gái muốn tìm hiểu gì, chị gái đây sẽ nói cho em biết.
Nhuế Nhất Hòa: "Cô tên gì? Cô dọn đến chung cư này bao lâu rồi? Cô có biết năm nay chung cư đã xảy ra hai vụ cháy không?"
Người đẹp: "…"
Cô có chắc chắn rằng như thế này được gọi là tìm hiểu lẫn nhau không, không phải là kiểm tra hộ khẩu đấy chứ?
Cuối cùng Nhuế Nhất Hòa vẫn bị đối phương khách sáo mời ra khỏi phòng.

Nhưng cô đã có một ít thu hoạch, biết tên của cô gái xinh đẹp này là Vân Vân.
Nghe có vẻ không giống như đây là tên thật của cô ta, nhưng cái tên Vân Vân cũng được in trên danh thiếp, vậy thì ít nhất đây cũng là một nghệ danh thường được sử dụng.
Hiểu biết của Vân Vân về vụ cháy đến từ tin tức trên báo, cô ta cũng không biết nhiều hơn Nhuế Nhất Hòa bao nhiêu.

Còn về phần lý do tại sao cô ta dám thuê phòng trong một ngôi nhà ma ám thì cũng rất đầy đủ.

Thứ nhất, tiền thuê nhà rẻ đến mức gần như không tốn tiền.

Thứ hai, cô ta làm ca đêm, chỉ về phòng lúc ban ngày.

Giữa ban ngày cũng chẳng ghê gớm được đến đâu.
Trên tấm danh thiếp lòe loẹt hoa hòe theo phong cách nữ tính của Vân Vân có in chỗ làm việc của cô ta, đó là một quán cà phê có tên là Trái tim ngọt ngào ...
Sau khi giám định xong cô chắc chắn đây không phải là một quán cà phê đứng đắn.
Nhuế Nhất Hòa bỏ danh thiếp vào túi, nhân tiện liếc nhìn điện thoại, giờ cô đã có thêm hơn 100 lượt thích.

Tổng số lượt thích thu được vượt quá 800, chuẩn bị đến mức 900.

Bên dưới còn có một tin nhắn yêu cầu cô ‘đẩy ngã’ người đẹp kia, phát trực tiếp đảm bảo sẽ đột phá 1500 lượt like.
“Chủ kênh, cô thật sự không động lòng à?”
"Hỏi tôi có động lòng không à? Đúng là có động lòng đấy.”
“Động lòng thì hành động mau đi.”
"Tôi bán nghệ không bán thân nha.” Nhuế Nhất Hòa trợn mắt phỉ nhổ: "Mấy người tỉnh lại đi, đây là phòng phát sóng trực tiếp chủ đề linh dị.

Tôi là một chủ kênh chuyên đi khám phá nhà ma."
“Chủ kênh thú vị quá, ha ha ha.”
Lại có người ấn like cho cô.
Nhuế Nhất Hòa gõ cửa phòng 202, bên trong truyền ra giọng nói thiếu kiên nhẫn của một người phụ nữ: "Ai vậy?"
Cô không nói lời nào, thưởng thức tấm áp phích dán trên cửa.
… Cô hoài nghi những tấm áp phích dán ở lối vào phòng 201 và 202 được mua trong cùng một cửa hàng.
"Ai vậy?"
Giọng nữ khàn khàn lại hỏi lại, nhưng Nhuế Nhất Hòa vẫn không trả lời.

Nếu cô lên tiếng thì có thể bên kia sẽ không mở cửa.
Cửa phòng trong căn hộ không có mắt mèo, muốn biết ai đang ở ngoài thì nhất định phải mở cửa ra.
Không bao lâu sau bên trong truyền đến tiếng bước chân ‘lộp cộp’.
Cánh cửa mở ra, ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa quét từ dưới chân lên đỉnh đầu người phụ nữ.

Trong phòng mà cô ta cũng đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mặc một cái áo hai dây nhỏ để lộ nửa ngực, thân hình đầy đặn, trên người có mùi son phấn rẻ tiền và nước hoa sực nức mũi.
Gương mặt trang điểm đậm không che được vẻ tiều tụy, trong ánh mắt là vẻ né tránh khó phát hiện ra.
Nhuế Nhất Hòa duỗi tay ra đẩy cô ta sang một bên: “Xin hãy nhường đường, đừng cản trở tôi làm chuyện."
Người phụ nữ: "Cô là ai?"
Nhuế Nhất Hòa không trả lời cô ta, cô đặt con búp bê rối ở trong túi mình lên eo cô ta qua lớp áo khoác.
“Đóng cửa lại và ngồi trên ghế sô pha."

Người phụ nữ sợ đến mức trán đổ mồ hôi, không biết là cô ta đã coi con búp bê rối thành một khẩu súng hay một con dao, vì vậy rất thức thời mà làm theo lời Nhuế Nhất Hòa nói, chỉ khẽ hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Nhuế Nhất Hòa cố ý hừ nhẹ một tiếng, người phụ nữ kia lập tức không dám nói gì nữa.
Cô trưng bộ mặt lạnh tanh lật tung căn phòng lên, sau đó cũng làm giống như trước, không bỏ qua gầm giường, kết quả tìm thấy một chiếc vali chứa đầy những món đồ nam giới khác nhau.

Trong đó có thắt lưng, đồng hồ, nhẫn và thậm chí là một bộ quần áo đắt tiền.
Rũ đống quần áo quấn thành một đống ra liền rơi ra một cái qυầи ɭóŧ nam khiến vẻ mặt cô cứng đờ trong giây lát.
Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng kiểm soát sắc mặt của mình, không để người phụ nữ nhìn ra manh mối.

Cô nheo mắt, cong ngón tay gõ lên mặt bàn: "Cô giải thích cho tôi nghe thử coi, đây là những thứ gì?"
Người phụ nữ đổ mồ hôi chảy cả xuống má: "Tôi, tôi, tôi...!những cái này..."
Nhuế Nhất Hòa: "Cô ăn trộm hay là ăn cướp? Lừa đảo tống tiền à?"
Người phụ nữ: "Cô cảnh sát ơi, đừng hàm oan người tốt.

Mấy cái này là do khách đưa cho tôi, không phải tôi trộm."
Nhuế Nhất Hòa: "..."
Cô ta coi mình thành cảnh sát sao? Nhuế Nhất Hòa lại đe dọa: "Cô nghĩ là tôi đến đây mà không có chứng cứ gì à?"
Người phụ nữ bị dọa sợ toàn thân phát run, khẩn trương hỏi lừa đảo tống tiền sẽ bị phán mấy năm tù.
Nhuế Nhất Hòa hù cô ta: "Cô không chỉ lừa đảo tống tiền mà cô còn gϊếŧ người."
Người phụ nữ lập tức mất hết sức lực, trượt khỏi ghế sô pha.
"Tôi không cố ý, tôi không cố ý...!Đó là một vụ tai nạn.

Tôi không gϊếŧ người.

Cùng lắm thì tôi cũng chỉ là đồng phạm thôi.

Không, không, thậm chí còn không phải là đồng phạm nữa, tôi chỉ biết chuyện mà không báo thôi.

"
Cho đến lúc này cô gái tên là Lili đã hoàn toàn thất thủ, Nhuế Nhất Hòa hỏi gì là cô ta trả lời đó.
Cô ta ba mươi hai tuổi, chạy trốn khắp nơi với bạn trai, kiếm sống bằng nghề lừa đảo.
Mới đây hai người vừa dùng lại thủ đoạn tương tự nhưng lại bị ‘con dê béo’ vô tình phát hiện khi đang ăn trộm quần áo của người đó.

Hai bên xảy ra tranh chấp, bạn trai của Lili xô đẩy ‘con dê béo’ kia, làm người đó đập đầu vào bàn cà phê, nhanh chóng tắt thở.
Trước khi người bạn trai bỏ trốn đã đưa Lili đến căn hộ ở Nam Vịnh.

Nói với cô ta là đợi một thời gian nữa mọi việc trôi qua thì anh ta sẽ đến tìm Lili.
Nhuế Nhất Hòa hỏi xong liền chuẩn bị rời đi.
Về cơ bản cô có thể loại trừ khả năng Lili ở phòng 202 là kẻ phóng hỏa, vì vậy không cần phải lãng phí thời gian với cô ta nữa.
Lili: "Cô cảnh sát, cô định áp giải tôi đi à?”
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu: "Không, dù sao thì tôi cũng là người tốt.

Tôi đề nghị cô hãy đi tự thú đi, cô có thể được giảm án đấy.”
Lili:?
Từ con số 202, tổng số lượt thích trong phòng phát sóng trực tiếp của cô đã vượt quá 1.000.

Liên tục có người đặt câu hỏi với cô: “Chủ kênh, cô lỗ mãng như vậy không có vấn đề gì à?”
“Đúng

Advertisement
thế, phương thức làm việc của đồng đội cô hiền lành hơn.”

“Trước tiên để lại ấn tượng tốt, sau đó đào sâu vào bí mật của những người thuê nhà.”
Nhuế Nhất Hòa: "Chúng tôi cũng không thật sự muốn có mối quan hệ tốt với hàng xóm, đã thế thì để lại ấn tượng tốt làm gì? Mục tiêu thực sự của người chơi không phải là tìm ra những người sống trong căn hộ này là kiểu người thế nào sao? Tôi phải dùng mọi phương pháp loại trừ được càng nhiều càng tốt để sàng lọc ra một số kẻ tình nghi trước mười hai giờ.

Sau đó từ những kẻ tình nghi còn lại sẽ chốt chặt kẻ đáng nghi nhất.

Dùng cách nào không quan trọng, điều quan trọng là nhanh chóng và hiệu suất cao."
Trong khi nói chuyện cô đã sải bước qua bãi rác ở cửa phòng số 203 một cách khó khăn, miễn cưỡng tìm một chỗ đặt chân.
Cô đứng trước cửa, gõ cửa.
Không có người trả lời cũng không có tiếng bước chân.
Nhuế Nhất Hòa dựa sát vào cánh cửa, nghe thấy một âm thanh yếu ớt.

Cô nheo mắt, lên tiếng thăm dò.
"Xin chào!"
Có tiếng bước chân ở bên trong truyền ra, cánh cửa mở được mở một phần ba cánh.
"Người đẹp, cô cũng đến làm quen với hàng xóm mới à?”
Người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí không nhìn ra tuổi tác là bao nhiêu, có thể là ba mươi, hoặc có thể là bốn mươi.

Anh ta dùng người chắn cửa, đẩy cái bụng bia về phía trước rồi nắm tay vào cánh cửa.

Đây là tư thế chỉ cần người bên ngoài hơi có hành động khác thường thì anh ta có thể lập tức đóng cửa lại.
Thời điểm thấy rõ bề ngoài của Nhuế Nhất Hòa, trên mặt anh ta nhanh chóng lướt qua vẻ cảnh giác.

Mặc dù anh ta vẫn tỏ vẻ tươi cười tưng tửng, nhưng trong mắt lại có sự bài xích mạnh mẽ.
Phiền phức rồi, không tìm được cơ hội đột nhập vào nhà này.
Muốn vào cửa nhất định sẽ xảy ra xung đột, tính chất hoàn toàn khác hai lần trước.
Nhuế Nhất Hòa không biết sử dụng bạo lực để ép hỏi liệu có kích hoạt quy tắc tử vong hay không, vậy nên cũng không dám thử bừa.
Người đàn ông phòng 203: "Người đẹp này?"
"Không, tôi đến đây không phải để gặp mặt hàng xóm mới."
Nhuế Nhất Hòa nghĩ tới đó lập tức nhanh chóng nghĩ ra một lý do thoái thác: "Thưa anh, TV trong phòng anh bật quá lớn, lầu trên cũng toàn tiếng vang ong ong cả lên.”
Đôi mắt của người đàn ông phòng 203 nhìn cô như thể đối phương bị bệnh tâm thần.
"Cô đùa tôi đấy à? Đứng ở chỗ này mà còn không nghe thấy âm thanh bên trong, thế thì trên lầu lại càng không nghe được.

Tôi đang xem TV, cũng không phải đang nhảy disco.”
Nhuế Nhất Hòa: "Vậy thì trong phòng anh có đốt gì không? Tôi ngửi thấy mùi hôi."
Nói xong cô còn hít mũi một cái.
Người đàn ông phòng 203 lớn tiếng đáp: "Không!"
Có lẽ là ý thức được sự thất thố của mình nên anh ta liền mở hé cửa ra để cô nhìn thấy.
Thật ra người đàn ông này rất căng thẳng, hỏi Nhuế Nhất Hòa: "Không có gì bên trong đúng không? Làm sao tôi có thể đốt cái gì trong nhà chứ, lỡ cháy lên thì làm sao?”
Nhìn dáng vẻ của một người đàn ông này thì có vẻ như ông ta đang sợ hãi điều gì đó.
Cho dù như vậy thì anh ta vẫn không quên dùng cơ thể chặn Nhuế Nhất Hòa lại, xem ra tính cảnh giác rất cao.
Nhuế Nhất Hòa nhìn dò xét vào bên trong căn phòng, giả vờ xác nhận xem có dấu hiệu đốt thứ gì trong phòng hay không.

Trên thực tế trong một góc mà người đàn ông không thể nhìn thấy cô lại làm cho con búp bê nguyền rủa trong lòng bàn tay mình nhảy lên khung cửa.

Ngoài miệng thì giả bộ xin lỗi: "Xin lỗi anh, chắc là do tôi nhầm."
Người đàn ông đã chịu đủ sự hung hăng càn quấy của người hàng xóm mới.

Anh ta thấp giọng chửi rủa, ngả lưng xuống chiếc ghế sô pha đơn, không để ý có một con búp bê đang treo ngược trên mái nhà, từ từ đi đến đầu chiếc giường đơn...
Nhuế Nhất Hòa đứng ở ngoài cửa, động tác điều khiển con rối nhảy lên giường không linh hoạt cho lắm, nó ôm chân giường trèo xuống, thuận lợi chui vào gầm giường ...!Một tiếng sau, trong một hòm thuốc được cất giấu rất kỹ cô phát hiện ra một cái bình thủy tinh đậm màu.
Con rối không đủ linh hoạt nên không thể biết bên trong đó có gì.
Cô lại phát hiện ra một thứ khác...!dưới gầm giường có một số đĩa CD.

Nhuế Nhất Hòa thao túng con rối đánh cắp một cái đĩa ra sau đó mở cửa sổ...! Thao tác lần này suýt chút nữa đã khiến 203 phát hiện ra nó, vì vậy cô phải mất nửa giờ nữa mới có thể khiến con rối nhảy ra khỏi cửa sổ cùng chiếc đĩa.
Nhuế Nhất Hòa không lập tức xuống lầu, mà lại đi gõ cửa phòng 204.
"Cốc, cốc, cốc..."
Gõ đến lần thứ ba, cùng với tiếng xích sắt va chạm, cánh cửa từ từ mở ra một khe hở.


Bên trong tối om, không bật đèn, cũng không thấy người nào.
Tuy nhiên, Nhuế Nhất Hòa lại cảm giác được một ánh mắt khiến người ta không thoải mái rơi vào trên người mình.
Cô chưa kịp nói lời nào thì cánh cửa đã đóng lại.
Một phút sau, nhân viên bảo vệ Trùng một mắt nói với cô: "Người mới tới, đừng có leo lên leo xuống nữa.

Nếu cô quấy rối các hộ dân ở đây thì tôi chỉ có thể đuổi cô ra ngoài thôi."
Lúc 9h40, bạn học Đệ Ngũ mặc đồng phục, đeo túi chéo vai đã trở về căn hộ.
Nhuế Nhất Hòa nhặt con rối và đĩa CD lên, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy anh.

Bụng cô lập tức reo lên, niềm nở đón Sứ giả dẫn đường về nhà.
"Đói quá, chúng ta ăn gì đây?"
Bạn học Đệ Ngũ không trả lời, lấy ra chín hộp cơm trưa từ trong chiếc ba lô xẹp lép một cách cực kỳ phi khoa học.

Sau đó lại lấy ra mấy bộ đồ ăn dùng một lần, đặt trên bàn đá trong sân.
Nhuế Nhất Hòa mở một hộp ra, chỉ cần nhìn màu sắc của đĩa cơm gà Cung Bảo và ngửi mùi thơm đã biết món này không phải là tay nghề của anh ta.

Trong lòng cô kêu lên một tiếng thảm thiết, nói nghiêm trang: "Trong bếp cái gì cũng có.

Đồ ăn tự nấu sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh.

Sao lại đi ăn đồ ăn bên ngoài.”
"Làm gì có học sinh nào có thể tự nấu ăn, chỉ có ăn trong căng tin hoặc ra tiệm ăn thôi.”
Nhuế Nhất Hòa: "Anh cũng ăn cơm hộp à?"
Cô đã phát hiện ra từ trong phó bản trước là Sứ giả dẫn đường cũng muốn ăn cơm.
Sứ giả dẫn đường có kỹ năng nấu nướng siêu phàm chắc hẳn không thể chấp nhận việc ăn qua loa ba bữa một ngày đúng không?
Bạn học Đệ Ngũ liếc nhìn cô, lấy ra một hộp cơm trưa trong túi.

Mở ra ngay trước mặt Nhuế Nhất Hòa, mặt không đổi sắc ăn từng miếng một.
"Đúng, tôi cũng ăn cơm hộp."
Nhuế Nhất Hòa: "..."
Cô rất muốn đề nghị bạn học Đệ Ngũ đi soi gương xem thử mặt mình.

Ăn cơm hộp mà chẳng khác nào nuốt phải thuốc độc...!Cần gì phải làm tổn thương nhau vậy chứ?
Nhuế Nhất Hòa vẫn ăn, cô không muốn làm cho bạn học Đệ Ngũ tức giận, hi vọng ngày mai anh sẽ nghĩ thoáng hơn, mặc tạp dề vào nhà bếp.
Trong lúc ăn cơm, mấy người chơi trao đổi một lúc về việc sẽ bỏ phiếu cho ai.
Bảo Tĩnh: "Tôi sẽ chọn phòng 204, anh ta là người khả nghi nhất.

Không mở cửa sổ, rèm cửa bị kéo kín.

Trong phòng còn đội mũ, đeo khẩu trang, rõ ràng là không dám gặp người.

Đúng rồi, cửa phòng anh ta còn được cố ý sửa chữa nữa, sau cửa có thêm mấy sợi dây xích để ngăn người ta phá cửa vào."
Lỗ Y Y: "Tôi cũng chọn 204..."
Bạch Phàm: "Tôi nghĩ là phòng 201, đừng coi thường phụ nữ."
Lưu Thụ Lâm: "204."
Vương Tiểu Linh: "203, ánh mắt nhìn người khác của anh ta không có ý tốt.”
Chu Vĩ: "...!204."
Tuyên Hòa: "Tôi không biết..."
Đan Tiểu Dã: "Sếp Nhuế, còn chị?"
Nhuế Nhất Hòa: "Không có đủ manh mối nên không có cách nào để chắc chắn.

Trước tiên cứ thu thập lượt thích trước, thời gian không còn nhiều lắm mà lượt thích vẫn còn thiếu nhiều.”
Dù có thật sự chênh lệch rất nhiều thì cũng...!không có ai đáng trách, vì thời lượng phát sóng trực tiếp quá ngắn.
Thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý để chơi ‘mini game’ rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đến 11h52 còn thiếu 643 lượt thích thì đủ 6.300 lượt..

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện