Vô Hạn Đoàn Tàu

19: Tặng Quan Tài Ba


trước sau

Advertisement


“Rầm.”
Bà chủ không hề ngẩng đầu lên nhìn nên cũng sẽ không nhìn thấy một loạt mặt nạ nhăn mặt ở trên tường.

Sau khi khóa quầy hàng xong, cô ta treo một chùm chìa khóa ở eo, vừa ngân nga một giai điệu vừa rời đi.
Thì ra cô ta không ở trong chính khách sạn mà mình mở ra.
Nhuế Nhất Hòa đứng tại chỗ nhìn bóng dáng rời đi của cô ta rồi cô mới trở về, cô vặn mở chai nước ra rồi uống hết hơn nửa chai.

Gà quay rất ngon nhưng mà hơi mặn.
Nhà khách là một căn nhà màu trắng làm bằng gạch, gồm có hai tầng và mái ngói lợp màu đen.

Không biết ai lại ra chủ ý vớ vẩn đem tất cả cửa phòng, cửa sổ và gầm của nhà khách… Hễ là những nơi có góc cạnh và sắc thì đều sơn bằng màu đỏ.
Dù sao đi nữa cô cũng không cảm nhận được sự vui mừng mà trái lại cô lại cảm thấy được sự u ám.

Làm một ngôi nhà như vậy có vẻ như không phải làm cho người sống ở.
Ngay khi đèn trong sân được bật lên, ánh sáng đỏ rực chiếu khắp nơi.
Lúc nãy cô cũng từng chú ý qua rằng mỗi tầng chỉ có một phòng tắm công cộng và nhà vệ sinh cũng ở trong đó luôn.
Nửa đêm đi vệ sinh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy căn phòng đỏ chói khiến cho con người theo bản năng không ai dám vào.

Chính sự nhát gan đó có thể tạo ngay ra một bộ phim kinh dị trong não.
“Ai da, quầy hàng đóng cửa rồi.”
Ông lão Lâm Chấn Bang từ trong nhà đi ra nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa thì bước tới chào hỏi.
“A, bà chủ vừa mới đi.

Cô muốn mua cái gì?”
“Nước khoáng.” Ông cụ cười khổ: “Bà chủ rất giỏi trong việc kinh doanh buôn bán.

Trong phòng không có ấm đun nước đã đành lại còn không có cả cốc uống nước.” Không mua được nước khoáng ở đâu, còn nếu như muốn uống nước lạnh thì phải dùng miệng uống trực tiếp ở vòi nước.
Nhuế Nhất Hòa mang chai nước còn chưa mở ra ngoài.
Ông lão Lâm Chấn Bang lắc đầu: “Không nên làm vậy đâu.

Đây là bạn cô mua cho cô đúng không?”
Nhuế Nhất Hòa: “Tôi mua xong mới nhớ ra, chắc chắn cậu ta sẽ không uống đâu.”
Ông cụ Lâm Chấn Bang: “Không thể được đâu! Tôi thấy tên nhóc đó ăn bữa tối cũng nhiều lắm… Khẩu vị của đồ ăn trong bữa tối hôm nay rất nặng nên chắc chắn cậu ta rất khát nước.”
Nhuế Nhất Hòa: “Khát nước thì phải chịu thôi chứ cậu ta không dám đi vào nhà vệ sinh đâu.”
Lâm Chấn Bang: “…” Sợ như vậy sao?
Một cơn gió thổi qua khiến cành lá dày đặc um tùm của cây hòe cổ thụ trong sân xào xạc, bóng cây lắc lư.
Ánh mắt của ông lão Lâm Chấn Bang khẽ thay đổi, ông ấy lấy ra một chiếc la bàn cỡ lòng bàn tay từ trong túi ra, sắc mặt cứng lại cùng với đôi môi run rẩy khi nhìn thấy thân cây hai người không thể ôm hết: “Trong sân có hòe, âm thịnh dương suy.


Quỷ cây gặp khó khăn, cửa sinh tử mở ra.”
Một luồng khí lạnh xông lên từ dưới lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu.
Bóng cây lay động giống như có một đôi tay đang mò mẫm tìm kiếm ranh giới của âm dương.
Nhuế Nhất Hòa cảm giác được có một cái gì đó khiến người ta sởn cả tóc gáy nhưng cô lại không nhìn thấy được gì.

Đúng vậy, cô vẫn không bắt được sự xuất hiện chỉ trong nháy mắt của mặt nạ, cũng không nhìn thấy “quỷ”.
“Như vậy là có ý gì?”
Nhuế Nhất Hòa quay đầu hỏi ông cụ.
“Trong nhà trồng cây hòe không hẳn là quá xấu, đen đủi, cũng có loại mang lại đại cát đại lợi… Nhưng loại cây phong thủy này không thể trồng bừa bãi được.

Phương hướng của gốc cây này không có vấn đề gì nhưng chủ nhà lại cứ không cắt tỉa cành lá khiến cho cái cây ngày càng cao hơn.

Cô nhìn xem mấy cành cây đã che hết cả mái nhà rồi.

Bởi vậy cho nên trong mắt mấy thứ đồ vật như thế này ranh giới âm dương đã bị lẫn lộn.
Ông cụ Lâm Chấn Bang thở dài, ông ấy có ý nghĩ muốn chặt mấy cái cành lá vướng bận kia đi.

Thế nhưng ông ấy lo lắng đây không phải là một thế giới bình thường mà là ở trong phó bản cho nên nhất thời ông ấy gạt bỏ ý nghĩ trong đầu mình đi.
Nhuế Nhất Hòa hơi trầm ngâm.
Cô cũng hiểu được vì nói đúng ra phong thủy trong sân rất xấu đối với người nhưng lại đại cát đối với quỷ.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi ai về phòng người nấy.
Đan Tiểu Dã áp chặt mặt vào tấm kính thủy tinh.

Khi thấy cô vào nhà, cậu ta vội vã lui về phía sau.
Nhuế Nhất Hòa nhìn cậu ta với vẻ mặt kỳ lạ: “Sao vậy? Cậu không biết tôi sao?”
Sắc mặt của Đan Tiểu Dã trắng bệch: “Là chị đúng không?… Sếp Nhuế… Là chị… Đúng vậy, là chị.”
Sau khi xác nhận nhiều lần, giọng điệu về sau lại càng thể hiện sự chắc chắn hơn.
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày.

Khi cô đi ra ngoài mua đồ, tuy rằng Đan Tiểu Dã chưa từng đi cùng nhưng cô chắc chắn bản thân mình chưa từng thật sự rời khỏi tầm mắt của Đan Tiểu Dã.

Tấm rèm được kéo ra, có thể nhìn được mọi thứ ở trong sân.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau một hồi lâu, Đan Tiểu Dã vẫn không tìm ra được lời nói nào phù hợp để hình dung được cảm giác lúc nãy của mình.
“Chị đứng ở bên ngoài nói chuyện với ông cụ… Tuy em không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng mà em cảm thấy được hai người vẫn luôn nhìn em.

Trông biểu tình của hai người rất kỳ lạ, càng ngày càng kỳ lạ hơn khiến cho em cảm thấy vô cùng sợ hãi… Bỗng nhiên dường như hai người biến thành hai người xa lạ vậy… Người xa lạ có ác ý đối với em.”
Chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy sếp Nhuế đẩy cửa đi vào, thậm chí lúc đó cậu ta còn có cảm giác kích động tới mức muốn đập nát song cửa sổ kính để nhảy ra ngoài.

Nghe được đoạn miêu tả này khiến cho Nhuế Nhất Hòa cảm thấy rợn tóc gáy.
“Đây chính là ảo giác.” Nhuế Nhất Hòa nói lúc cô ở trên xe nhìn thấy người mặt trâu.
Đan Tiểu Dã nghe xong lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Nghe chuyện này vào ban đêm có khác gì nghe chuyện xưa về ma quỷ chứ, đến khi nghe cô nói tới mặt nạ quỷ ở trên tường trong quầy hàng thì Đan Tiểu Dã đã chui vào trong chăn rồi chùm chăn bông qua đầu.
Nhuế Nhất Hòa nhún nhún vai, cô dùng giấy nhám mài thành tượng gỗ điêu khắc khoảng mười lăm phút.

Sau đó, cô vừa đặt lưng xuống thì đã ngủ ngay.
Đến nửa đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng gọi dồn dập bên tai.
“Sếp Nhuế… Sếp Nhuế… Chị tỉnh lại đi…”
Cô ngồi dậy dụi mắt với vẻ buồn ngủ, thay vì kêu la sợ như bị gọi hồn, trái lại sắc mặt của Đan Tiểu Dã tái nhợt cùng với hai quầng mắt đen sì dưới mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Nhìn trái nhìn phải, đèn bật và cửa đóng trông vô cùng bình yên.
Nhuế Nhất Hòa ngáp một cái: “Đã nửa đêm rồi mà sao cậu còn chưa ngủ được thế?”
Đan Tiểu Dã: “…”
Cô ấy nghĩ ai cũng giống y như cô ấy vậy, chất lượng giấc ngủ tốt đến bùng nổ.

Đây là đang ở trong phó bản đấy, trông kinh khủng đến mức không thể ngủ nổi.

Cho dù không phải ở bên trong phó bản nhưng mà chứng mất ngủ ở thanh niên ngày nay không phải chuyện bình thường hay sao?
Đan Tiểu Dã tủi thân tới mức nước mắt vòng quanh hốc mắt…: “Có cái gì đó cào tường.”
Mới đầu thanh âm rất nhỏ khiến cho cậu ta nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.

Thế nhưng tiếp theo âm thanh lại càng lớn hơn khiến cho cậu ta cảm thấy tường sắp bị cào hỏng tới nơi rồi.

Vừa mới lúc nãy thôi còn có tiếng “bụp” khẽ vang lên, tổng cộng có ba tiếng.
Có thứ gì đó cào tường như thể muốn tháo cửa ra vậy?
Cửa gỗ của nhà khách cũng rất yếu ớt nên nếu như thứ đồ đó thật sự xông vào thì cho dù có cậu ta có từng chiến đấu với năm tên lưu manh cũng có tác dụng gì đâu chứ? Cho nên cậu ta chỉ có thể run rẩy gọi sếp dậy.
Nhuế Nhất Hòa lắng tai nghe cẩn thận, quả thật có tiếng động lạ khiến cho toàn thân ngứa ngáy.

Cô đứng dậy đi tới cửa rồi mở cửa ra nhưng cô không hề đi ra ngoài.
Bởi vì đã có người đi ra ngoài trước chính là căn phòng gần đây nhất gồm một già một trẻ.

Hai người bọn họ mở cửa thùng xe ra rồi khiêng quan tài ở bên trong xuống.
Nhuế Nhất Hòa: “Không phải có người cào tường ở bên ngoài sao…”
Đan Tiểu Dã: “A?”
Nhuế Nhất Hòa: “Đó là thanh âm của cào ván quan tài.”
Đan Tiểu Dã lạnh run cả người.
Cậu ta hiểu ngay được thanh âm gõ cửa cũng không phải là thanh âm gõ cửa thật sự mà thanh âm đập vào ván quan tài.


Cứ nghĩ tới gương mặt của thứ trong quan tài… Còn cậu ta rất mẫn cảm cho nên đã nghe được tiếng vang từ xa và cứ tưởng nó lại gần ngay trong gang tấc.
Đan Tiểu Dã cố gắng lấy hết sự can đảm bước tới cửa.

Cậu ta nhìn ra bên ngoài rồi lại cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình…: “Sức lực của ông cụ Lâm còn lớn hơn cả em.”
Các bắp thịt trên tay của ông cụ Lâm vẫn căng phồng lên, vừa nhìn thấy là đã biết vẫn còn có sức lực.
Chớ coi thường người già, Nhuế Nhất Hòa còn biết rất nhiều người già mấy năm gần đây còn có sức lực lớn hơn nhiều so với người trẻ tuổi.

Lúc bọn họ tuổi còn trẻ trải qua nhiều công việc tốn sức, còn những người trẻ tuổi ít vận động dù có trẻ tuổi hơn nhưng cũng không thể so với bọn họ được… Huống chi ông cụ Lâm Chấn Bang bị nghi ngờ dường như là “siêu nhân” cho nên sức lực cũng rất khác so với người bình thường.
Không biết thứ gì đó trong quan tài cảm nhận được sự lay động của quan tài hay là cảm nhận được có khí người ở bên ngoài cho nên thanh âm cào quan tài lại càng vang vọng hơn.

Thanh âm móng tay cào vào quan tài khiến cho người ta chua cả răng, da đầu run lên.
“Bụp.”
Quan tài bị đặt ở trên mặt đất, nắp quan tài cũng bị thứ gì đó bên trong khẽ đẩy lên một chút.
Lý Lãng đẩy cái nắp xuống một cách dễ dàng.
“Hung dữ quá.” Ông cụ Lâm Chấn Bang nói xong, ông ấy bắn ra thêm một đường ống mực.
Lý Lãng bọc chiếc quan tài trông không thể nhìn ra nổi là một chiếc quan tài lại.

Nhả tơ với số lượng lớn như vậy cũng là một gánh nặng với anh ấy.

Thứ đó bên trong quan tài vẫn chưa yên tĩnh lại, ra sức cào vào ván quan tài.

Anh ấy cũng không cố hơn nữa, ngáp mấy cái rồi quay về phòng.
Như thể chỉ cần chậm thêm chút nữa thì anh ấy sẽ ngủ ở bên ngoài.
… Chỉ còn lại một mình ông cụ Lâm Chấn Bang trông quan tài.
Ông cụ nở nụ cười tươi đầy vẻ hiền lành với Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã đứng ở cửa: “Quay về phòng đi! Quay về phòng đi! Không có việc gì cả đâu.

Cứ đóng cửa lại rồi ngủ một giấc thật ngon là trời sẽ sáng ngay thôi.”
Cảm giác âm u ở bên trong nhà khách đã bị xua tan đi mấy phần nhờ có giọng nói bình thản và ôn hòa của ông ấy.
Nói xong, ông cụ ngồi xếp bằng trên bồn hoa bên cạnh cây hòe già.

Ông ấy nhắm mắt lại rồi miệng nói ra một đống kinh văn.
Nhuế Nhất Hòa cũng không phụ lòng tốt của ông cụ, cô buông tay phải ở sau lưng đang bị vây trong tình trạng “ma hóa” xuống rồi quay về giường nhắm mắt lại.
Đan Tiểu Dã có thể nghe được thanh âm niệm kinh của ông cụ và cậu ta cũng vẫn nghe được tiếng vang rất nhỏ ở trong quan tài.

Cậu ta vẫn luôn lẩm nhẩm không sợ không sợ nhưng cậu ta lại phát hiện ra bản thân mình vẫn còn rất sợ.
Cứ như vậy chắc chắn là không ngủ được, không được chi bằng cứ nói chuyện.

Chỉ cần trong phòng có thanh âm thì sẽ không nghe thấy thanh âm bên ngoài nữa.
Đan Tiểu Dã vén chăn bông trùm đầu ra nhưng cậu ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ của người đang nằm trên giường bên cạnh kia rất bình tĩnh, hơi thở lại vừa nhẹ vừa nông.
… Hừm, sếp Nhuế lại đang ngủ mất rồi.
Mới sáng sớm, Nhuế Nhất Hòa bị đánh thức bởi tiếng vang bên ngoài.
Tuy Đan Tiểu Dã không ở trong phòng nhưng lát nữa cậu ta sẽ quay trở lại.
“Chị có rửa mặt không?”

Cậu ta bưng một chậu nước đi vào.
Bên trong có một chiếc khăn màu hồng nhạt, vừa nhìn thấy đã biết là đồ mới.
Chắc chắn bà chủ không hề hào phóng như vậy cũng không thể nào chủ động cung cấp đồ dùng rửa mặt cho khách được.
Quả nhiên, Đan Tiểu Dã nói: “Trịnh Tiểu Tùng mua từ bên ngoài về đó, anh ta không chỉ mua khăn rửa mặt mà còn mua chậu, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước khoáng…”
Thật ra còn có cả khăn giấy nữa… Ở cả cái khách sạn này mà lại không tìm thấy một tí giấy vệ sinh nào, rất dễ bị bệnh.
Sau khi rửa mặt xong, cả người Nhuế Nhất Hòa hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tinh thần sáng láng.

Dường như trông cô ngủ rất ngon, trong số người chơi đúng là chẳng có người thứ hai nào ngủ đến tám giờ mới rời giường như cô, cô đúng là người duy nhất.
Quầy hàng vẫn chưa mở cửa.
Trịnh Tiểu Tùng và Tôn Học Chính đi lượn ở ngoài một vòng rồi trở về nói rằng chỉ có một siêu thị nhỏ mở cửa ở trấn trên.

Ở bên ngoài không có một ai, không thấy người già tập thể dục vào buổi sáng sớm, cũng không thấy trẻ con tới trường như thể mọi người đều vẫn còn đang ngủ vậy.
Điều này khác hẳn với sự tưởng tượng của người chơi về người dân trong trấn thức giấc từ lúc tiếng gà gáy.
Khoảng hơn chín giờ, có một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa dùng chìa khóa mở cửa quầy hàng.

Trông bà ta khoảng trên dưới năm mươi tuổi, trông gương mặt có vài phần giống như bà chủ ngày hôm qua nhưng lại trông khắt khe hơn ba phần.
“Phù!”
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy một dãy mặt nạ được sắp xếp ở trên tường, sắc mặt của bà ta trắng bệch.
“Con bé chết tiệt kia, nó làm cái trò gì đây.

Đã nói là không được mua mặt nạ rồi cơ mà… Dọa chết bà đây rồi.”
Bà ta mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục.

Khi vừa quay đầu nhìn thấy hơn mười người cả nam và nữ ở trong sân thì bà ta bĩu môi.
Các người chơi đều tưởng phụ nữ đều khắt khe như nhau, cứ tưởng bà chủ treo mặt nạ lên làm đồ trang trí.

Chỉ có Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã biết rằng mặt nạ đó căn bản không phải là do bà chủ treo lên.
Trịnh Tiểu Tùng: “Bà chủ đâu rồi? Nghe nói được bao một ngày ba bữa cơm, khi nào chúng ta mới được ăn bữa sáng đây?”
“Con bé bị bệnh rồi, tôi là mẹ của con bé.

Tôi sẽ làm điểm tâm cho mọi người.”
Bà ta chỉ bỏ lại một câu không hề có chút kiên nhẫn nào như vậy rồi đi vào một căn phòng nhỏ độc lập bên cạnh nhà khách, sau đó đóng sầm cửa lại.
Đây chính là phòng bếp, hôm qua bà chủ còn nấu cơm xào rau.

Căn phòng được sửa chữa lại bằng đá và bùn vàng còn ván cửa rách nát, chỉ cần dùng sức mạnh một chút như vậy mà đã phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Nửa tiếng sau, người phụ nữ khắt khe bước ra khỏi phòng bếp với vẻ mặt bình tĩnh, bà ta lấy một cái bàn gấp ra rồi bày ra sân.
Ngày hôm qua còn có hai cái bàn thế mà hôm nay chỉ lấy ra có một cái.
Người phụ nữ mang ra một chậu cháo lớn trong suốt chả có hạt gạo nào, một cái chậu nhỏ đựng bánh mì cùng với một bát dưa muối rồi ném lên trên bàn.
“Này, bữa sáng đây.”
Nhuế Nhất Hòa thật sự không có cảm giác thèm ăn, nhất là khi nhìn thấy móng tay đen sì như mực của người phụ nữ còn tay của bà ta vừa móc vào bên trong nước cháo nữa.

Cô dùng tay chống cằm nhìn người phụ nữ trèo thang tháo những mặt nạ quỷ ở trên tường xuống, bà ta đập vỡ từng cái một, dùng chân đạp vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Bởi vì trèo lên trèo xuống nhiều lần khiến cho khuôn mặt đỏ rực nhưng lại không che giấu được sự sợ hãi ở trong lòng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện