Vợ Của Lão Đại Là Ảnh Hậu

Chương 48


trước sau


Từ Nhiên tỉnh dậy và rời giường ngay sau khi Lãnh Ngôn đi, cô ra khu vườn hoa thưởng thức bữa sáng rồi ngồi xem lại kịch bản. Chiếc váy dài màu trắng muốt cùng mái tóc dài buông xõa khiến cô càng thêm xinh đẹp, Từ Nhiên ve vẩy đống giấy trong tay, bộ dạng cô thoải mái đến lạ


Khu vườn hoa này đều có người đến chăm sóc mỗi ngày, mùi hương thơm rất đặc trưng khiến cô vô cùng thích. Ánh nắng nơi đây cũng rất tuyệt. Bất chợt, một tiếng động lạ vang lên, Từ Nhiên liền cảnh giác, cô đặt kịch bản xuống rồi nhìn theo tiếng động kia


Xoạt...

Từ phía sau, một bóng đen lao đến, trên tay cầm con dao găm sắc nhọn chém xuống. Hắn ta liên tục ra đòn về phía cô


- Các ngươi là ai??



Từ Nhiên bị bất ngờ, vừa lùi vừa vung đòn đánh lại, cô nhíu chặt chân mày, con mắt sắc bén nhìn tên kia. Cả người hắn ta hoàn toàn là y phục đen, mặt cũng che kín lại nên cô không thể nào thấy rõ


Tên kia không trả lời, lấy con dao lao về phía cô, hắn ta dùng chân đạp mạnh. Lực đạo lớn đủ để Từ Nhiên lùi lại một bên. Cũng may cô lấy tay đỡ đòn, nếu không e là sẽ phải nhận cú đánh khá đau...


Một vài tiếng động nữa vang lên, Từ Nhiên biết hẳn còn mấy tên nữa đang ở đây, khu vườn hoa này là một nơi rộng, tách biệt với bên ngoài. Muốn kêu cứu...chỉ sợ là không được!!


Quả nhiên, ngay sau đó mấy tên nữa xuất hiện, bọn chúng đồng loạt cầm dao lao đến. Nhìn cách hành động cũng đoán được là kẻ có đào tạo, nhưng...đấu với cô, bọn chúng còn thua xa


Từ Nhiên một mình đánh với 6 người đàn ông, cô chỉ có thể lùi lại chứ không tiến được. Bộ đồ trên người khá cầu kì, hơn nữa cô cũng không đem theo vũ khí, việc đánh lại bọn chúng cũng là một vấn đề lớn


Mấy tên kia liên tục dùng dao đánh vào những chỗ hiểm của cô, Từ Nhiên tránh được tên này nhưng không thể né được tên khác. Khi cô vừa vung chân đá bay một tên thì ngay lập tức con dao sắc nhọn từ sau phi đến, Từ Nhiên né không kịp nên bị con dao đâm trúng phần bụng bên trái. Máu từ đó chảy ra thấm đẫm cả bộ đồ màu trắng của cô, màu đỏ nổi bật hẳn lên


Từ Nhiên phải lùi lại đến mấy bước, cô ôm lấy bụng, do bị thương nên có chút hơi chao đảo, cô dựt mạnh con dao ra rồi cầm lấy, máu không những không ngừng chảy ra mà ngược lại còn chảy ra nhiều hơn. Từ Nhiên chau mày, hàng mi khẽ hạ xuống, cô xé một miếng vài từ váy ra, dùng đó cột lại quanh eo mình. Mái tóc dài được búi lên để lộ cái cổ trắng nõn thon gọn. Đôi mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, nụ cười khó hiểu hiện trên môi. Giờ vũ khí ở trong tay, cô có thể giết hết từng người một được rồi...


Vụt...



Cái bóng nhỏ bé nhanh thoăn thoát lao lên, Từ Nhiên hạ thấp người, cô dùng chân quật ngã một tên rồi ngay lập tức lấy tay bẻ gãy cổ tên đó. Một tên khác thấy vậy lại

lao đến giơ dao lên rồi chém xuống, "keng" tiếng va chạm của hai vũ khí vang lên. Từ Nhiên liền chống tay xuống đất xoay người đánh vào cổ tay kẻ cầm dao rồi đâm mạnh vào chân tên kia khiến hắn ta ngã xuống


Bộp...


Cô đạp lên lưng tên vừa bị đâm rồi nhảy lên, dùng chân đánh một cú đau về kẻ đang tiến lại, cả cơ thể lớn bất ngờ với hành động của cô nên liền ngã nhào xuống đất. Miệng và răng hắn ta liền biến dạng, máu từ đó chảy ra


Còn ba tên...


Từ Nhiên lấy con dao khác từ tay tên vừa rồi, cô đứng dậy, mọi cảnh vật trước mặt bỗng tối sầm lại. Cô loạng choạng vài bước rồi mới đứng vững được. Lúc này, Từ Nhiên mới nhìn xuống vết thương của mình, máu càng lúc càng nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, e là cô phải chết vì mất máu quá nhiều...


Mấy tên còn lại thấy cô có vẻ không còn tỉnh táo nên liền đưa mắt ra ám hiệu, bọn chúng gật đầu rồi đồng loạt lao lên phía cô


Từ Nhiên lắc nhẹ đầu, cô nâng con dao lên thủ thế nhưng những hình ảnh phía trước càng mờ đi. Đến lúc khi những tên kia cách cô không còn bao xa nữa. Từ Nhiên cười khổ, nếu mà Lãnh Ngôn khồn đến đây, cô sẽ phải chầu Diêm Vương mất...


Ngay khi những kẻ kia vừa giơ dao lên, thì cả người Từ Nhiên bị một lực đạo mạnh kéo lại. Cô nằm gọn trong lồng ngực quen thuộc, mùi hương nam tính của ai đó phải vào mũi cô



Lãnh Ngôn dùng chân đạp mạnh một tên văng ra xa, tiếng xương gãy vang lên đủ để cô nghe thấy được. Ánh mắt hắn đáng sợ đến mức khiến người khác nhìn vào cũng phải run sợ, con dao trong tay Từ Nhiên không biết từ khi nào bị lấy đi. Lãnh Ngôn ôm cô né sang một bên, hắn xoay người cầm con dao xoẹt qua một cái. Chẳng mấy chốc hai người đang lao đến liền dừng lại vài dây rồi ngã xuống, trên cổ chảy ra một hàng máu


Lãnh Ngôn hừ lạnh, hắn chau mày, ném con dao qua một bên. Khi nãy ở trên phòng tập hắn đã thấy cô, chỉ là từ đó xuống đây mất chút thời gian nên đến trễ


- Từ Nhiên?


Cả người cô mất sức ngã xuống trong lòng hắn, sắc mặt trắng bệch đi, môi cũng không có tí sức sống nào. Ý thức cũng dần dần mất


Lãnh Ngôn đen mặt lại, hắn bế cô lên đi thẳng vào trong nhà. Đôi mắt liên tục nhìn xuống vết thương của cô


(Còn)



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện