Vợ Của Lão Đại Là Ảnh Hậu

Chương 35


trước sau




Sau khi an tâm trở về Lãnh gia, Từ Nhiên lập tức được đưa vào phòng, phía sau là đám người Nhã Thanh, Diêu Minh, Nam Thiên Phong


Nhã Thanh vội vã đi theo mà không hay biết mình đang ở Lãnh gia, mãi cho đến khi cánh cổng lâu đài lớn mở ra. Hàng chữ "LÃNH GIA" uy nghiêm hiện ra rõ trên mặt cô, Nhã Thanh bắt đầu bất an...cô thực sự không nghĩ Từ Nhiên lại có thể quen được người của Lãnh gia





- Nhã tiểu thư, chẳng phải cô biết cấp cứu sao? Nhanh vào chữa trị cho Từ Nhiên đi!


Nam Thiên Phong phía sau đẩy cô lên, lúc này Nhã Thanh mới hoàn hồn. Cô ý thức được mình đang đứng ở đâu? Đây là căn phòng khá lớn, trắng và đen là màu chủ đạo, bài trí cũng khá gọn gàng


Diêu Minh liếc nhìn cô một cái khẽ hừ lạnh, quay ra ngoài






- Tên họ Âu kia chưa đến à?


Diêu Minh đứng ngoài cửa nhìn một thuộc hạ hỏi, hắn thực sự khá bất ổn. Nếu phu nhân mà có chuyện gì thì mạng nhỏ này của hắn khó giữ rồi







- Vẫn chưa! Bác sĩ Âu hiện tại đang ngồi máy bay tiên tiến mới nhất của chúng ta đến đây, đoán chừng khoảng 2 tiếng nữa...







- Chết tiệt...!


Diêu Minh chửi thề, một cánh tay mạnh mẽ khẽ đặt lên vai hắn


Ôn Kiều không biết khi nào đã ở phía sau, anh tiến lên






- Không cần gấp, cô gái trong kia đang chữa trị cho phu nhân!





- Tôi biết! Nhưng chắc gì cô ta đã cứu được?


Diêu Minh quả thực không tin vào tay nghề của Nhã Thanh, bởi vì lai lịch của cô gái này hắn vẫn chưa tra ra...






- Yên tâm! Nếu cô ta dám dở trò, thì Lãnh gia chắc gì đã bỏ qua...đừng nóng!


Lúc này có mất bình tĩnh cũng không tác dụng gì, việc cần thiết nhất của họ là phải tìm cho ra tên đứng phía sau bắt cóc cô


---


Lúc này trong phòng, Lãnh Ngôn đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nhã Thanh. Cô biết đây là ai, đây chính là người đứng đầu Lãnh gia: Lãnh Ngôn





- Ngươi là ai?


Giọng hắn vang lên vào phần khó chịu xen lẫn chán ghét






- Tôi...tôi...là trợ thủ...của chị Từ...tôi...tên là Nhã...Thanh...


Áp lực này quá đáng sợ, Nhã Thanh sắp không chịu được rồi!






- Tôi...đến đây là để chữa...trị cho chị Từ...






- Ngươi là bác sĩ!?






- Không...phải, trước đây thôi...hiện tại tôi...là trợ thủ của chị Từ...






- Hừ! Nếu ngươi dám nói dối, ta lập tức giết ngươi! Nhanh cứu người...


Lãnh Ngôn nhìn Nhã Thanh như muốn xuyên thủng...






- Yên tâm...tôi không muốn hại...chị Từ...



Nhã Thanh nói rồi lấy trong túi xách ra bộ đồ dùng bác sĩ mà cô hay mang bên người, Từ Nhiên hay đi quay phim, biểu diễn nên việc bị thương chắc chắn sẽ sảy ra. Hơn nữa, cô không có đồ dùng lấy đạn, nên cũng chẳng biết phải làm gì. Người của Lãnh gia cũng phối hợp rất tốt lấy những thứ cần thiết cho Nhã Thanh


Đột nhiên, Lãnh Ngôn đưa đến trước mặt Nhã Thanh một con dao chạm khắc hình con rắn uốn lượn bằng vàng, mắt của nó được khảm đá quý màu lục bảo





- Lấy cái này!





- Cảm...ơn...!


Nhã Thanh run run cầm lấy, cô vội vàng đi đến bên giường Từ Nhiên. Nhìn nét mặt đang cau có kia khiến Nhã Thanh càng khó chịu





- Chị Từ...có hơi đau, chị cố gắng chịu chút...!


Nhã Thanh nói khẽ bên tai của Từ Nhiên, lấy một liều thuốc tê tim vào tay của Từ Nhiên

Cô cầm con dao, lấy khăn lau qua rồi bật quẹt lửa lên hơ cho dao nóng. Nhã Thanh tiến lại gần, cầm con dao nóng hổi đặt vào chân của Từ Nhiên rạch một đường cho dao từ từ tiến vào. Cô cầm cái nhíp nhỏ gắp lấy viên đạn đang nằm trong chân Từ Nhiên ra rồi ném vào cái khay được đặt gần đó


Nhã Thanh thấy vẻ mặt chịu đựng của Từ Nhiên thì không khỏi đau lòng, cô càng nhẹ tay hơn. Thuốc tê của cô chỉ tác dụng được trong 30, sau 30 này thì thuốc sẽ mất tác dụng. Vì vậy mà cần phải nhanh lên


Nghĩ rồi tay Nhã Thanh cầm kim khâu lại vết thương. Hành động hết sức dịu dàng



Sau khi xử lí vết thương của Từ Nhiên xong, Nhã Thanh nhìn bàn tay dính đầy máu của mình khẽ thở dài. Khuôn mặt hiện lên tia khốn khổ



Phía sau, Lãnh Ngôn vẫn đăm chiêu nhìn cô. Lúc này, thuốc tê đã hoàn toàn hết, cơn đau đột nhiên ập đến khiến Từ Nhiên nắm chặt gra giường. Lãnh Ngôn từ từ đi đến bên cô, bàn tay khẽ vuốt mái tóc thấm đầy mồ hôi. Ánh mắt thể hiện rõ sự ôn nhu


Nhã Thanh đứng bên ngoài quả thực không tin vào mắt mình, vài giây trước thôi, xung quanh Lãnh Ngôn toả đầy sát khí. Nhưng hiện tại, hành động cùng ánh mắt kia là sao?






- Chị Từ cần phải nghỉ ngơi thêm, tốt nhất là trong 1 tháng, nếu không muốn để lại di chứng gì!



Nhã Thanh vừa rửa tay, vừa nói





- Anh...anh...là gì của chị Từ?



Câu hỏi này đột ngột nói ra khiến Nhã Thanh muốn độn thổ. Trời ạ! Cô đang nói chuyện với người đàn ông quyền lực mà nhiều quốc gia phải kiêng nể đấy!






- Không mượn đại tiểu thư của gia tộc Vesmonth quan tâm!



Câu nói vừa dứt, sắc mặt của Nhã Thanh liền trắng bệch. Cái khăn trong tay khẽ rớt xuống





- Tại sao...anh biết tôi là người của gia tộc Vesmonth?






- Không quá khó! Nhìn vết xăm chữ V trên cổ chân phải của cô là ta đoán ra! Tuy che đi bằng phấn nhưng vết xăm này thuộc dạng đặc biệt, hầu hết vết xăm của gia tộc Vesmonth sẽ phản chíu dưới ánh đèn mờ. Tuy không rõ nhưng cũng đủ để ta biết!




Nhã Thanh đưa mắt liếc xung quanh, dường như muốn tránh né






- Nếu anh đã biết thì sẽ nói với gia tộc Vesmonth để bắt tồi về?







- Không hẳn! Cô là người của Từ Nhiên, việc cô đi hay ở sẽ do cô ấy quyết định!








Sẽ có vài chỗ bị sai chữ, mn thông cảm ạ! Tgian không cho phép nên mình chỉ viết được bây nhiêu thôi, không đọc lại để chỉnh sửa được, có gì mn thông cảm bỏ qua nhé❤️



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện