Vợ Của Lão Đại Là Ảnh Hậu

Chương 25


trước sau





Sáng hôm sau...


Từ Nhiên khẽ cựa người, cô cảm nhận được cái gì đó đang ôm lấy mình. Từ Nhiên lập tức mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp đẽ phóng bự của hắn





- A...a...anh...anh...


Từ Nhiên cố gắng thoát khỏi cánh tay rắn chắc của hắn đang đặt ở eo cô nhưng bất lực. Sức mạnh của Lãnh Ngôn quá lớn, một chút xê dịch cũng chẳng có



Cô liền động đậy nhiều hơn


Lãnh Ngôn vốn đã tỉnh từ lâu, hắn vẫn luôn nhắm mắt nhìn con mèo nhỏ giơ nanh vuốt trong ngực. Hắn nhấc tay, quay người





- Mới sáng sớm, cô ồn ào quá!





- Anh...anh...sao anh lại ôm tôi?



Cô thoát khỏi cánh tay kia liền bước xuống giường nhìn hắn


Bộ dạng lười biếng sau khi ngủ dậy của hắn quả thực rất giống dáng vẻ của yêu nghiệt. Khiến người ta đam mê





Từ Nhiên bỗng chốc đỏ mặt, cô lấy tay vỗ vài cái. Nhìn hắn liền xù hết lông lên






- Hôm qua rõ ràng cô ôm tôi ngủ!





- Tôi ôm anh?


Có đánh chết cô cũng không tin!


Nhưng sau khi nhìn lại phía bên giường của hắn cô liền muốn đào một cái hố ngay


Nhìn đi...


Nhìn đi...


Người ta nằm có chút xíu thôi đấy


Còn phía phần cô nằm thì dư hẳn một mảng rộng lớn. Thế này thì chỉ cần nhìn vào là biết ah~~



Từ Nhiên liền quay người định bước vào nhà tắm thì đột nhiên nhớ ra cái chân còn đau, cô liền mất đà ngã xuống


Thế là mới sáng sớm, phu nhân của Lãnh gia lại đi "hun" đất. Nếu để lộ ra, thì coi như mất hết mặt mũi rồi!



...



Sau khi được ai đó ôm xuống phòng ăn, Từ Nhiên liền hoá heo, ăn bất chấp



•Khụ...Khụ...•


Cô ăn nhanh quá liền bị nghẹn, Lãnh Ngôn có lòng tốt đưa đến trước mặt cô một ly nước





- Ăn chậm thôi! Không ai ăn hết của cô!





- Anh...thì biết gì chứ?



Cô muốn ăn nhanh là tránh mặt hắn đấy!


Nhìn mặt hắn là cô lại nhớ đến lúc sáng, tức chết cô mà!

Thấy cô ngã mà không đỡ, còn dỡn cợt cô



Đáng ghét!!!


Từ Nhiên liền cầm cái nĩa, cắm mạnh vào miếng thịt. Lãnh Ngôn biết cô đang nghĩ gì, hắn liền nhếch môi chăm chú vào tờ báo


Sau khi bữa sáng dùng xong, Từ Nhiên được người hầu đỡ ra phía sau vườn hoa


Cô ngồi trên chiếc giường, bàn chân băng bó phải để yên một chỗ. Hương thơm hoa hồng thoang thoảng quanh cô



Ánh nắng mặt trời chiếu qua từng khe lá, hình ảnh người con gái xinh đẹp trên chiếc giường công chúa khiến bao nhiêu người sau đắm



Phía xa, Lãnh Ngôn chậm rãi đi đến. Hắn vén mấy tấm vải che lên, khuôn mặt bình yên khi ngủ của cô quả thực rất đẹp. Lãnh Ngôn nắm lấy bàn tay đang ôm một bông hoa hồng kia của cô, hắn khẽ nâng lên đặt lên đó một nụ hôn nhẹ







- Chỉ có em, mới khiến trái tim này của tôi ấm áp!


[...]


Bên này, trong quán Bar lớn nhất thành phố. Ở căn phong VIP, hình ảnh hai người đàn ông to lớn đối diện nhau



- Deather! Lâu rồi không gặp!



Một người đàn ông to lớn lên tiếng, ngồi đối diện Lưu Quang Quân



Ông ta xoay chiếc nhẫn trên tay, sát khí toả ra đến run sợ



Lưu Quang Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kia, hắn nhấc đôi chân dài lên. Khuôn mặt lạnh lẽo khẽ nở nụ cười






- Jil! Ông lại rảnh rỗi đến đây thăm tôi quá nhỉ?





- Haha...không rảnh, không rảnh! Chỉ muốn đến kiểm tra xem cậu chuẩn bị đến đâu rồi thôi...chủ nhân lo cho cậu lắm!






- Hừ! Không mượn lão gia tử quan tâm, Lưu Quang Quân này sẽ làm tốt việc



Lưu Quang Quân cầm khẩu súng lục trong tay, hắn lấy khăn lau qua lau lại






- Còn nữa! Đừng dùng mấy chiêu kia với Lãnh Ngôn, hắn không phải dạng dễ đối phó!



Lưu Quang Quân nói vậy chỉ để che mắt, hắn vốn chẳng để tâm đến Lãnh Ngôn thế nào. Hắn chỉ không muốn, người con gái kia phải dính đến mấy việc như thế này. Làm vậy sẽ không tốt cho cô



Sau khi nghe lão gia tử cử vài người đến ám sát Lãnh Ngôn, Lưu Quang Quân vốn chẳng để ý...cho đến khi có thông báo là một người phụ nữ đang đi cùng với Lãnh Ngôn, Lưu Quang Quân liền biêt đó chính là Từ Nhiên

...

Người đàn ông tên Jil dường như nhìn thấu tâm tư của Lưu Quang Quân, ông ta cầm ly rượu trong tay xoay vài vòng






- Quân! Người phụ nữ đó sẽ cản đường cậu!





- Đây là việc của tôi! Các người không cần quản, nói với Lão gia tử, chỉ cần ông ta dám đụng đến một sợi tóc của Từ Nhiên...tôi sẽ khiến ông ta phải hối hận!



Lưu Quang Quân nói rồi rời đi



Ánh mắt người đàn ông Jil kia thoáng hiện lên tia khó hiểu





- Có vẻ, cô gái kia thực sự là một mối hoạ!




••••





Trời thoáng chốc đã chuyển màu, ánh bình minh lan toả trên vườn hoa làm lung linh mờ ảo



Từ Nhiên nheo mắt, cô ngó xung quanh


Bóng dáng cao lớn quen thuộc sau lớp vải mỏng đó khiến tim cô đập nhanh





- Anh...ở đây làm cái gì?






- Ngắm hoàng hôn!



Lãnh Ngôn thư thả trả lời, hai tay hắn bỏ trong túi quần






- Anh thích ngắm hoàng hôn à?


Từ Nhiên nhích từng bước đi đến chỗ hắn. Cô đưa ánh mắt về phía mặt trời lặn



Hoàng hôn đẹp thật!





- Không! Chỉ là lâu rồi không ngắm, nên quên rồi!


Lãnh Ngôn không nói đùa, từ sau khi vụ tai nạn đó. Hắn đã không ngắm hoàng hôn nữa, bởi vì hắn không thích






- Anh lạ thật! Tôi rất thích hoàng hôn, nó mang lại hạnh phúc cho tôi, mang lại niềm bình yên cho tôi!



Lãnh Ngôn quay qua nhìn cô, ánh hoàng hôn chíu trên khuôn mặt của cô



Một lúc lâu sau, Từ Nhiên khẽ lên tiếng




- Anh có thể...hàng ngày cùng tôi ngắm hoàng hôn, được không?






Chúc ae 1-4 vui vẻ nhá!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện