Vợ Cũ Ảnh Hậu Không Dễ Theo Đuổi

Tôi là người thân duy nhất của cô ấy


trước sau

Chương 5: Tôi là người thân duy nhất của cô ấy

"Anh Tử, em có sao không?" Ân Ngao chạy đến bên giường Quý Lăng Âm, cầm lấy tay cô kiểm tra một lượt.

"Em không sao." Quý Lăng Âm ngẩng đầu cho anh ta một ánh mắt không có chuyện gì. Nhưng cô sờ lên đầu mình mới phát hiện ra đầu mình bị quấn một lớp băng vải.

Khó trách sau khi tỉnh dậy cô thấy hơi choáng váng.

"Tên khốn nào đụng vào em hả?" Ân Ngao quay đầu liếc mắt nhìn Trình Mặc Phảng đang đứng ở cửa.

Quý Lăng Âm lắc đầu: "Em cũng không biết. Khi em tỉnh lại thì đã ở đây rồi.”

Thực ra Quý Lăng Âm cũng đoán được rồi. Ngay trước khi cô ngất xỉu một giây, dường như cô đã nhìn thấy người đang bước về phía mình, là Trình Mặc Phảng. Lúc đó cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Không ngờ lại là thật.

"Trước tiên vào xem bệnh nhân đã." Bác sĩ nghe Trình Mặc Phảng nói xong mới cầm dụng cụ đi vào phòng bệnh.

"Anh Ân, có thể để tôi kiểm tra sơ qua cho bệnh nhân trước được không?"

Ở Lạc Thành, tiếng tăm của Trình Mặc Phảng và Ân Ngao ngang nhau, những người quen biết Trình Mặc Phảng cơ bản đều biết Ân Ngao.

Người xưng bá ở Lạc Thành chính là Trình Mặc Phảng, anh nổi tiếng với những chiến tích trên thương trường. Ác bá còn lại ở Lạc Thành là Ân Ngao, anh ta nổi tiếng với việc giành phụ nữ.

Ngày nào cũng liên tục có scandal, tiếng xấu vô công rồi nghề khiến anh ta cũng coi như một người có tiếng ở Lạc Thành. Đương nhiên, anh ta cũng dựa vào tập đoàn giàu có của gia tộc mình.

Ân Ngao nghe bác sĩ nói thế thì đứng tránh ra.

"Kiểm tra cho tốt vào. Nếu Tiểu Âm nhà tôi mà thiếu một sợi tóc, tất cả các người cũng đừng mong được sống yên ổn." Lúc nói câu này, mặc dù Ân Ngao nhìn vào bác sĩ,  thực ra anh ta nói là để cho Trình Mặc Phảng nghe. Ai bảo anh là đầu sỏ gây ra chuyện.

"Ân Ngao, em không sao, anh đừng ầm ĩ." Quý Lăng Âm oán trách nói.

"Hừ, tốt nhất là không sao. Nếu có chuyện, anh có liều cái mạng già này cũng sẽ không bỏ qua cho gã." Câu này đương nhiên là anh ta nói cho Trình Mặc Phảng nghe.

"Cô gái này hiện tại không có gì đáng ngại, ..."

"Nhưng cái gì?" Ân Ngao nhìn bác sĩ đang đeo ống nghe, giận dữ mắng một tiếng.

Bác sĩ nhìn Quý Lăng Âm một chút, như muốn nói gì đó: "Có phải trước kia cô từng bị thương nặng không?"

Lời nói của bác sĩ khiến Quý Lăng Âm ngẩn người.

Đúng vậy, vụ tai nạn xe bốn năm trước khiến cô suýt mất mạng. Sau khi phẫu thuật xong, cô phải nằm trong bệnh viện tròn năm tháng. Mà con gái của cô, cũng vì vụ tai nạn đó mà chưa kịp nhìn thấy thế giới tươi đẹp này đã chết trong bụng cô.

"Anh Tử, trước kia có chuyện gì? Là chuyện khi nào?" Tại sao anh ta lại không biết gì hết?

Trong hai năm đầu tiên ở Zurich, Quý Lăng Âm hầu như rất ít liên hệ với Ân Ngao, cho nên đương nhiên anh ta không biết.

Đối mặt với ánh mắt bức thiết như thế của Ân Ngao, Quý Lăng Âm đảo mắt, hơi áy náy rũ mắt xuống: "Không có."

Dừng một chút, cô lại nhìn về phía bác sĩ: "Bác sĩ, ông cũng đừng khoa trương quá khiến cho bạn tôi lo lắng. Khi nào thì tôi có thể xuất viện?"

"Đừng gấp gáp việc xuất viện, lát nữa chúng tôi làm kiểm tra não bộ một chút, dù sao cô cũng bị đụng vào đầu."

Nói xong, bác sĩ quay sang nói với y tá: "Trước tiên đưa cô gái này đi làm kiểm tra não bộ đã."

"Vâng, thưa bác sĩ Lương."

"Ông nói cho xong chuyện vừa rồi đi." Chờ sau khi Quý Lăng Âm được đẩy ra khỏi phòng bệnh, Ân Ngao liền túm lấy cánh tay bác sĩ Lương, lạnh giọng nói với ông.

Bác sĩ Lương nhìn Trình Mặc Phảng vẫn luôn đứng ở cửa không nhúc nhích một chút, mới quay đầu nhìn về phía Ân Ngao: "Anh Ân, vẫn nên chờ người thân của bệnh nhân tới rồi nói."

Những lời này khiến mặt Ân Ngao tối sầm lại. Anh ta khó chịu cao giọng nói: "Tôi chính là người thân duy nhất của cô ấy. Có chuyện gì ông cứ nói với tôi."

Bác sĩ Lương ngẩn người, nhưng thấy vẻ mặt Ân Ngao vừa nghiêm túc vừa quan tâm như vậy, ông ta không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: "Nếu tiện thì đến phòng làm việc của tôi rồi nói."

Những lời này không chỉ khiến Ân Ngao nhíu mày, mà Trình Mặc Phảng đứng ở cửa cũng cau mày lại.

Mà điều khiến trong lòng Trình Mặc Phảng khẽ run lên chính là câu nói "người thân duy nhất" kia.

Anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Mặc dù sự xuất hiện của Ân Ngao khiến anh càng thêm nghi ngờ Quý Lăng Âm này rất có thể chính là Tô Anh, nhưng anh lại không cách nào xác định chắc chắn được.

Cô rốt cuộc là ai?

Quan hệ của cô và Ân Ngao là thế nào?

Nếu như cô không phải là Tô Anh, tại sao Ăn Ngao lại lo lắng cho cô như vậy?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện