Vợ Cũ Ảnh Hậu Không Dễ Theo Đuổi

Đến một con chó cũng nhận ra cô?


trước sau

Chương 27: Đến một con chó cũng nhận ra cô?

Đang muốn nói chuyện lại bị Quý Lăng Âm cắt ngang, Tả Nam bĩu bĩu môi hướng bên trong biệt thự bước vào, tất nhiên cũng không thèm quản trên mặt Quý Lăng Âm là biểu cảm gì.

Nhìn thấy kiến trúc vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong lòng Quý Lăng Âm thở dài ra một hơi.

Sau khi cô điều chỉnh lại cảm xúc liền bước từng bước nhỏ vào bên trong.

Ông Hoắc và chú Hoắc đều là ân nhân của cô và mẹ cô. Cô rất nhớ bọn họ, nhưng cho dù có nhớ thế nào đi nữa, thân phận bây giờ của cô cũng không thể cùng bọn họ nhận nhau.

Nếu như chỉ đối mặt với Hoắc Sâm, cô có thể có tự tin điều chỉnh được cảm xúc của mình. Nhưng mà bây giờ lại thêm một Hoắc Tường.

Còn cả căn biệt thự nhắm mắt cũng biết rõ làm sao từ phòng khách đi ra hậu viện này.....

Nghĩ tới mấy thứ này, trong lòng Quý Lăng Âm đột nhiên trở nên căng thẳng.

Nếu như bị nhận ra, hoặc là bản thân mình lúc quay thử bởi vì căng thẳng mà xảy ra sơ xuất thì phải làm sao? Cô không nhịn được trong lòng trở nên lo lắng.

"Xin chào, quản gia. Chúng tôi đến đây quay thử. Tôi là quản lý của Quý Lăng Âm".

Tả Nam bước tới cửa, kính cẩn lấy ra thư mời thử quay đưa cho quản gia giữ cửa, quản gia lấy qua xác nhận xong liền thoải mái cho bọn họ đi qua.

Nhưng Quý Lăng Âm lại sững người ra, người quản gia giữ cửa này vẫn là bác Từ của năm năm trước.

Cô đè thấp mũ lưỡi trai xuống, trong thâm tâm âm thầm tự cầu nguyện cho bác Từ đừng nhận ra mình.

"Hai vị mời vào trong".

Bác Từ rất khách sáo làm một tư thế vào trong, lúc nhìn thấy Quý Lăng Âm liền chớp chớp mắt, cảm thấy có vài chỗ quen thuộc.

Ông muốn nhìn rõ hơn một chút, kết quả Quý Lăng Âm hướng ông gật gật đầu rồi đột nhiên tăng nhanh bước chân, lại thêm hôm nay cô đội mũ, còn xoã tóc xuống hai bên má, bác Từ cũng không để ý mấy.

Nhưng mà đúng lúc sau khi Quý Lăng Âm bước vào thầm thở ra một hơi, một con vật lông lá xù xì đột nhiên xông đến bên người Quý Lăng Âm.

"Gâu gâu---"

"Gâu gâu gâu---"

Quý Lăng Âm thầm kêu một tiếng, trời ạ, lại là Kẹo Bông Gòn.

Kẹo Bông Gòn là một con ngao Tây Tạng màu trắng được Hoắc lão tiên sinh nuôi, tên của nó còn là Quý Lăng Âm đặt.

Lúc đó nó mới chỉ là một con cún nhỏ Tây Tạng màu trắng làm Quý Lăng Âm nghĩ tới kẹo bông gòn mình thích ăn, cho nên khi Hoắc lão tiên sinh nói muốn đặt cho nó một cái tên, Quý Lăng Âm liền thuận miệng gọi nó là Kẹo Bông Gòn.

Quý Lăng Âm lúc nhỏ thường được mẹ đưa tới đây. Khi mẹ với đạo diễn bận câu thông đối diễn, cô thường xuyên chơi với Kẹo Bông Gòn. Bình thường đều là cô chăm sóc nó, cho nên tình cảm đối với Kẹo Bông Gòn rất tốt.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, thời gian đã trôi qua được năm năm rồi, Kẹo Bông Gòn ấy thế mà vẫn còn nhận ra cô.

"Trời ơi, chó ở đâu ra thế này!"

Tả Nam sợ hãi bước sang một bên. Bởi vì cô ta lúc nhỏ bị chó cắn nên bây giờ đối với chó liền cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt là loại chó bự như thế này.

Nhưng mà, cô đã nhìn thấy gì chứ?

Con chó bự này thế mà lại nằm rạp xuống dưới chân Quý Lăng Âm, thè lưỡi ra liếm liếm giày cô, cái ánh mắt và hành động kia của nó cứ như là Quý Lăng Âm mới là chủ nhân của nó vậy.

"Lăng Âm, con chó này...."

Tả Nam ngừng lại nhìn Quý Lăng Âm đưa ngón tay ra, ngón tay hơi run rẩy chỉ về phía con chó đối với Quý Lăng Âm càng lúc càng "suồng sã" kia.

Lời kia của Tả Nam vừa bật ra liền làm bàn tay đưa ra định ngồi xổm xuống vuốt ve Kẹo Bông Gòn của cô dừng trên không trung.

Cô có chút dở khóc dở cười. Cô "hoá trang" thất bại đến thế sao?

Đến một con chó còn nhận ra cô.

Quý Lăng Âm rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc đứng dậy, cố tỏ ra tự nhiên câu câu khoé miệng nói:

"Có lẽ là...tôi với con chó này có duyên đấy".

"Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bác Từ căng thẳng từ cửa biệt thự chạy qua.

Mà lúc này, ở phía xa xa cũng truyền tới một giọng nói chất phác của một người đàn ông:

"Kẹo Bông Gòn, tới đây".

Rất nhanh, người đàn ông mặc một bộ áo quần đơn giản màu đen đã đi tới trước mặt Trần Ân Tứ, đeo dây xích trong tay lên cổ của Kẹo Bông Gòn.

"Xin lỗi nha, tôi buồn chán quá nên đưa nó đi dạo, không ngờ lại doạ phải các cô rồi".

Người đàn ông dáng vẻ cao ráo, mặc một bộ áo quần đơn giản màu đen càng làm anh ta thêm phần mảnh khảnh hơn.

Giọng nói của anh ta tự nhiên, rõ ràng, rất phù hợp với bộ dáng gọn gàng, sạch sẽ, nhã nhặn của anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện