Vợ Cũ Ảnh Hậu Không Dễ Theo Đuổi

Bạch Mộng Hàm mê trai


trước sau

Chương 19: Bạch Mộng Hàm mê trai

“Hâm mộ chị Nhược Phi thật đấy, mọi người đều nói chị ta tìm được một người đàn ông tốt nhất thế giới. Nghe nói Tổng giám đốc Trình đã tốn mấy trăm triệu đầu tư quay phim để nâng đỡ chị Nhược Phi. Bao nhiêu năm như vậy, bên cạnh anh ta ngoài chị Nhược Phi ra thì không còn người phụ nữ nào khác. Mọi người đều nói hai người họ sắp có chuyện tốt rồi, cũng không biết là thật hay là giả.”

Bạch Mộng Hàm vừa vào phòng nghỉ liền bắt đầu lải nhải buôn chuyện, ném hết mất mát vừa rồi lên chín tầng mây.

Bạch Mộc Hàm tích cách hoạt bát, nói nhiều, cô ta ở cùng Quý Lăng Âm cơ bản đều là cô ta nói, còn Quý Lăng Âm nghe.

Chỉ là lúc này, Quý Lăng Âm cảm thấy tâm trạng của cô tự nhiên rất buồn bực.

Cô luôn cho rằng bao nhiêu năm như vậy, cho dù là Trình Mặc Phảng có đứng trước mặt cô, trong lòng cũng sẽ không nổi lên gợn sóng nữa. Nhưng cô làm thế nào cũng không ngờ tới, chỉ mới nghe thấy tên của anh, trong lòng cô đã nổi lên trận sóng to gió lớn.

“Mộng Hàm, chúng ta chúng ta hát thử lại bài tối nay phải hát đi.” Quý Lăng Âm đứng bật dậy, ngắt lời Bạch Mộng Hàm đang lên đà.

“Hả?” Bạch Mộng hàm mơ màng nhìn Quý Lăng Âm.

Buổi sáng bài hát đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi, cũng vì có rất nhiều hoạt động thương mại đều hát bài này, nên cũng không có vấn đề ở đâu.

Quý Lăng Âm bỗng nhiên đưa ra yêu cầu luyện hát ở đây, tất nhiên Bạch Mộng Hàm cảm thấy rất kỳ lạ.

Luyện tập bình thường đều là Bạch Mộng Hàm kéo Quý Lăng Âm tập thêm vài lần, khả năng kiểm soát của Quý Lăng Âm rất mạnh, mỗi lần đều là Bạch Mộng Hàm căng thẳng, còn Quý Lăng Âm căn bản không coi ra gì.

“Khụ, tớ chỉ cảm thấy chúng ta chưa từng hát ở trường hợp chính thức này, sợ cậu sẽ căng thẳng.” Quý Lăng Âm che giấu sự gượng gạo của mình, giống như không có việc gì mà giải thích.

“Thật ra tớ không căng thẳng chút nào, Tiểu Âm, cậu không cần lo cho tớ. Nhưng tớ lại cảm thấy cậu hơi không bình thường, đừng nói với tớ là cậu rất căng thẳng nha.” Bạch Mộng Hàm nghi hoặc nhìn Quý Lăng Âm.

Quý Lăng Âm thấy Bạch Mộng Hàm như vậy, chỉ đành từ bỏ. “Không có. Chúng ta khoảng 9 giờ lên sân nhỉ? Bây giờ vẫn sớm, tớ đi vệ sinh trước, cậu muốn đi cùng không?”

“Tớ không muốn lắm, nhưng vẫn đi cùng cậu vậy. Ngồi một mình ở đây cũng chán.” Nói rồi Bạch Mộng Hàm liền đi theo Quý Lăng Âm ra khỏi phòng nghỉ.

Phòng nghỉ ở đây rất rộng, còn xếp cho họ người phụ trách trang phục và thợ trang điểm. Trước khi Quý Lăng Âm và Bạch Mộng Hàm tới, họ đã chọn xong trang phục thích hợp, cũng đã được hóa trang xong, nên họ cũng không cần người được sắp xếp cho họ.

Họ có trợ lý, nhưng trợ lý cũng chỉ đi theo lúc có hoạt động lớn, hoạt động nhỏ như này đều là họ tự mình tới.

“Hôm nay hình như có rất nhiều người tới, rất nhiều người lúc trước chỉ thấy trên tivi, trên báo. Thật không biết chị Nam dùng cách gì để chúng ta tới đây biểu diễn.”

Bạch Mộng Hàm xuất thân bình thường, cho dù đã làm ca sĩ, nhưng cũng chỉ tiếp xúc với cấp trên, đồng nghiệp trong công ty và cả các fans, chứ chưa từng tham gia hoạt động thương mại như vậy, nên hơi hưng phấn.

Quý Lăng Âm, quét mắt nhìn nhân viên phục vụ nhìn hai người họ bằng ánh mắt sùng bái, nhàn nhạt nói: “Họ cũng chỉ thấy cậu trên báo và tivi.”

Bạch Mộng Hàm cười ha hả nói: “Tớ đâu có thể giống với họ chứ. Tớ chỉ là một ca sĩ nhỏ, những người đó lại đều là những nhân vật rất nổi tiếng. Trời ạ, Tống Vân Phàm đã tới thật, tớ lần đầu gặp người thật đó. Chị Nam quả nhiên không lừa tớ.”

Bạch Mộng Hàm ánh mắt phát sáng nhìn Tống Vân Phàm mặc vest trắng cách đó không xa. Một giây sau, vẻ mặt của cô ta lại càng khoa trương hơn. “Trời ạ, Thẩm Mộc Ngôn cũng tới rồi, anh ấy là nam thần của tớ đó! Tiểu Âm, tớ gặp được Thẩm Mộc Ngôn rồi. Không ngờ hôm nay anh ấy cũng tới đây. Làm sao bây giờ, nghĩ tới lát nữa anh ấy cũng sẽ nghe tớ hát, tớ liền căng thẳng nha!”

Quý Lăng Âm nhìn cô gái nhỏ hô to gọi nhỏ ở bên cạnh, trên đỉnh đầu của cô liền trượt xuống ba đường vạch đen. Cô thật sự không biết Bạch mộc Hàm lại mê trai như vậy.

Cô bị Bạch Mộc Hàm lôi kéo, không còn cách nào cuối cùng đành quay đầu nhìn theo tầm mắt của Bạch Mộng Hàm, lại nhìn thấy cảnh Tư Giác cầm ly rượu, uống rượu cùng Thẩm Mộc Ngôn.

Không biết có phải lỗi giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt của Tư Giác lại đang rơi ở trên người của cô, đồng thời ném về phía cô một cái...

Nháy mắt?

Tư Giác này vẫn không đoan chính như năm năm trước.

Thẩm Mộc Ngôn nhìn theo ánh mắt của Tư Giác, nhìn về phía họ. Anh ta nhìn thấy hai cô gái cao gầy, một người mặc lễ phục nhỏ màu đen, một người mặc váy hai dây ngắn màu trắng nhạt.

Một đen một trắng rất hợp mắt.

Bạch Mộng Hàm lúc này càng nắm chặt cánh tay của Quý Lăng Âm. “Trời ơi, anh ấy đang nhìn tớ. Tiểu Âm, anh ấy thế mà lại nhìn tớ.”

Quý Lăng Âm cạn lời, nếu có thể, thì cô thật sự muốn coi như không quen Bạch Mộng Hàm.

360 kế chuồn là thượng sách.

Nhưng lúc Quý Lăng Âm muốn lôi Bạch Mộng Hàm rời khỏi, cánh tay của Quý Lăng Âm đã bị người ta kéo lại.

Sau đó một giọng nam dịu dàng vang lên: “Anh đào nhỏ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện