Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

715: Chương 716


trước sau


“Vâng, đại ca, nhưng mà sau khi về công ty, anh có thể cùng tôi tới một chỗ…”
“Không thể” Cố Tiểu Mạch còn chưa nói xong liền bị Ngu Sâm nhất quyết từ chối.

Cố Tiểu Mạch cau mày, chỉ thấy giọng nói hờ hững không mặn không nhạt của Ngu Sâm vang lên: “Cô đối xử với tôi như đối với bố ruột, tôi thật sự còn coi cô là con gái nhỏ của mình đấy, nâng trong lòng bàn tay để che chở, nhưng có một số việc cô nên tự mình đối mặt, ai cũng không giúp được cô, cũng đừng giật dây thằng nhóc con này, nó ngay cả cô còn không bằng, chẳng lẽ sau này cô cứ muốn đi theo bên cạnh tôi cả đời sao?”
“Cũng không phải không được.” Cố Tiểu Mạch nháy mắt, nếu là thứ gì cũng thanh nhàn đi theo bên người ông chủ, có thịt ăn còn có rượu uống nữa đấy.

Sắc mặt Ngu Sâm tối sầm lại, cũng không có trả lời Cố Tiểu Mạch nữa, mà tự nói thầm trong lòng, vậy trước hết cứ thả cô xông ra ngoài một lần đi, nếu con đường phía trước có vô vàn những thứ khó khăn khiến đầu rơi máu chảy, mình đầy vết thương thì tôi lại mang theo cô đi khỏi đó.


Nếu như người yêu thật của cô chính là Mộ Bắc Ngật, anh ta lại không thể bảo vệ cô, không cần tới Cố Tiểu Mạch mở miệng, Ngu Sâm sẽ liều mình mà mang cô đi khỏi.

Dù sao, lúc nhặt được cô trên bờ biển thì anh ta đã muốn phụ trách cô tới cùng rồi, không phải sao?
Cố Tiểu Mạch quay lại công việc, trong phòng im lặng không một tiếng động bắt đầu thiết kế, cô không có bất kì tạp niệm nào cả, cứ như vậy mà mê muội trong đống tòa kinh đô này, một đống thành thị bên trong chính là một mảnh trí nhớ về tên của đống lễ phục cổ.

Ngu Sâm tin tưởng thực lực của Cố Tiểu Mạch, xem qua ba lần, bên trong đôi mắt thâm thúy kia liền trào lên một dòng nước ngầm, trực tiếp giao cho Nhóc con cầm đi đăng kí cuộc thi đấu thiết kế.

Tích lũy lâu dài nhưng chỉ được sử dụng trong một lần là đây, bỗng nhiên lại nổi tiếng, từ nửa năm này Ngu Sâm đã sớm huấn luyện và cổ vũ về năng lực của cô, con mắt của Ngu Sâm rất độc lạ, anh ta nhìn qua rất nhiều tác phẩm của Hứa Nhân Nhân, cảm giác của anh ta là không được hoàn mỹ lắm đối với những tác phẩm lớn như vậy.

Nhưng dùng lính của anh đi đối đầu với nhà thiết kế lớn như vậy, Ngu Sâm cảm thấy không sao cả.

Ba ngày sau, vòng đầu cầm chắc hạng nhất, ở vòng thiết kế thứ hai liền không tạo ra tiếng vang nào.

Nhưng náo nhiệt nhất chính là tập đoàn nhà họ Mộ khai thác nhiều nhất là tác phẩm hồi ức của Cố Tiểu Mạch, lấy ra áp dụng làm đủ thứ lẽ phục bảng A của tập đoàn.

Nhóc con đem thẻ vàng trở về, chững chạc đứng đắn đưa cho Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch, đây là tiền thường tham gia cuộc thi, nhưng tôi rất buồn bực ở chỗ, tại sao cô lại muốn đem tất cả tiền có được bỏ vào thẻ này, ăn của ông chủ chúng ta, ở cũng của ông chủ chúng ta, tôi cũng chưa thấy chị tiêu tiền vào đâu ái”

“Trong tay có sẵn chút tiền không có chỗ nào không tốt cả” Cố Tiểu Mạch cẩn thận lấy cái thẻ vàng, tri kỷ đặt vào trong túi, trong trí nhớ của cô, lúc Cố Tiểu Mạch ở nước Anh quá nghèo khổ, một ngày cô có thể làm được ba công việc cũng đều là chuyện bình thường, cô không nghĩ tới sao lúc đó mình liều mạng như vậy nhưng nghĩ mãi không ra.

Ngu Sâm nhàn nhã buông tờ báo xuống, đưa mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Nếu Mộ thị trực tiếp thu mua tác phẩm này thì cô sẽ nhận được một khoản tiền lớn đấy”
“Ông chủ, ông nói Mộ thị trực tiếp thu mua sao? Thiết kế lần này.

của Cố Tiểu Mạch xuất sắc tới vậy à?” Phản ứng của Tiểu Bất Điểm còn khoa trương hơn cả Cố Tiểu Mạch, hai tròng mắt cậu ta trợn trừng, nhìn Ngu Sâm với vẻ không dám tin tưởng.

Ngu Sâm ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Tiểu Mạch, khoé miệng Cố Tiểu Mạch khế giật giật, đại ma vương họ Mộ kia động kinh rồi à?
“Cố Tiểu Mạch, cô cảm thấy thế nào?”
“Đánh giá của ông chủ quan trọng hơn” Cố Tiểu Mạch khiêm tốn thỉnh giáo.


“Cứ phát huy như thường là được rồi.” Đây không phải lần đầu tiên Ngu Sâm nhìn thấy một tác phẩm toả ra hào quang lung linh, cho nên chỉ bình thản nói ra một câu, rồi anh ta đứng lên: “Tối nay tổ thiết kế của Mộ thị tổ chức một buổi dạ tiệc, cô là nhà thiết kế hợp tác với Mộ thị cũng cùng tham gia, để quen thuộc, xây dựng tình cảm với mọi người, đi nào.”
Cố Tiểu Mạch nhìn Ngu Sâm chăm chú, ánh mắt có phần mất tự nhiên, luôn cảm thấy ông chủ có chút đẩy cô ra bên ngoài, đẩy tới tận bên cạnh Mộ Bắc Ngật kia.

Cô cụp đôi mắt che đi ánh mắt không vui, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn rất nhiều, ngay cả đáp lại lời Ngu Sâm cũng thờ ơ: “Tôi biết rồi.”
Từ lúc về phòng chuẩn bị đồ tới khi xuất phát tới địa điểm tổ chức sự kiện, suốt dọc đường vẻ mặt Cố Tiểu Mạch đều thờ ơ, biểu cảm thì âm u tăm tối, Ngu Sâm ngồi đắng sau thi thoảng hé mắt nhìn, nhưng không nói gì.

Con thỏ nhỏ chết tiệt này bây giờ cũng bắt đầu làm mình làm mẩy với anh ta rồi hay sao?
Suốt dọc đường đi, Tiểu Bất Điểm vẫn luôn tỉ mỉ quan sát hai người, tới lúc xuống xe, Tiểu Bất Điểm len lén kéo Cố Tiểu Mạch tới một nơi vắng vẻ, gương mặt giương giương tự đắc mà nói: “Cô và ông chủ giận nhau rồi à? Cố Tiểu Mạch, lá gan của cô cũng to thật đấy, về sau chỉ có cô phải chịu hậu quả thôi, ui da, không ngờ cũng có một ngày cô thành như vậy”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện