Vinh Quang Chúa Tể

22: Phơi Nắng Và Nhìn Mặt Trời


trước sau

Advertisement


070:00:00
Đêm ở Sài Gòn rất náo nhiệt, đặc biệt là ở các khu trung tâm, đèn đường luôn được bật sáng, xe cộ đi lại không ngừng nghỉ, ngang qua các khu vực Bar lộ thiên còn nghe thấy rất nhiều tiếng nhạc xập xình.
Đối với Phạm Nhã, y đã trải qua bốn ngày ba đêm ở MU Continel, nhưng đối với người ở bên này, khoảnh khắc đếm ngược sự kiện xuyên không lần thứ hai chỉ mới vừa diễn ra, mọi người vẫn còn đang chờ đợi kết quả của đợt viếng thăm dị thế giới lần thứ hai từ những người xuyên không.
Phạm Nhã hỏi anh Tuân: “Anh có coi Live Stream dịch chuyển của hai thằng cha Mỹ đen không?”
Anh Tuân đang chạy xe, vừa nhìn đường vừa la lên: “Có, hai thằng đó chết rồi.

Đồng hồ vừa qua 0h là lăn đùng ra chết luôn trên sân khấu, một thằng bị chết cháy, xác bị thui như cày thui rơm.

Thằng kia thì giống như bị trúng độc, xác xanh lè mưng mủ, còn bị ăn mòn nữa, ghê lắm, mấy đứa MC la hét um sùm rồi Live Stream bị tắt luôn.”
Hai anh em đèo nhau trên con xe PCX của anh Tuân, anh Tuân chở, Phạm Nhã ngồi sau một tay xách xe đạp, một tay xách ba lô, chỗ kê chân trên xe thì để mấy đống đồ lỉnh khỉnh của Phạm Nhã, không nhiều lắm, chỉ có một ba lô quần áo, cặp sách và một cây quạt cũ.
Anh Tuân nhất quyết kêu Phạm Nhã vứt cây quạt đi nhưng y nằng nặc không chịu.
“Mày biết con gì giết tụi nó không?” Anh Tuân hỏi.
“Cái ông bị thiêu thì em không biết.” Phạm Nhã trả lời: “Nhưng còn cái ông bị độc chết thì hẳn là bị nhện ở Lorencia tấn công.”
Anh Tuân hỏi tiếp: “Mày nói sức mạnh bên đó kêu là Vinh Quang phải không?”
“Dạ”
“Mày nghĩ ngoài mày ra còn ai đạt được Vinh Quang nữa không Nhã?”
“Em không biết, người xuyên không qua Davias thôi đã rất đông rồi anh, ngoài cảng có 11 cái Thuyền Bay, trên thuyền em thôi đã hơn hai trăm người rồi.

Thêm hai vùng Lorencia và Noria thì lần này phải tới mấy ngàn người xuyên không qua bên đó.” Phạm Nhã trả lời: “Đông người như vậy chắc không chỉ có mỗi em là đạt được Vinh Quang đâu.”
“Ừm, sắp tới nhà anh rồi, lên nhà nói chuyện.” Anh Tuân nói.
Nhà anh Tuân cách phòng trọ của Phạm Nhã không xa lắm, hai anh em đèo nhau đi gần nửa tiếng là tới.

Chỉ thấy anh Tuân rẽ vào một cái hẻm, chạy thẳng, ở phía trước có một cái cổng, phía trên cổng có treo một tấm biển lớn: “Hotel Đất Phù Sa”.

Anh Tuân chạy qua cổng, rẽ thẳng vào bãi xe, Phạm Nhã cũng cất xe đạp trong góc rồi cùng với anh Tuân đi tới trước một tòa nhà có bốn lầu, hai người bước vào thang máy rồi lên thẳng lầu 4.
Trên lầu 4 chỉ có hai căn hộ, căn của anh Tuân nằm ở đối diện một con sông, Phạm Nhã vừa đứng ngoài ban công chờ anh Tuân mở cửa vừa hóng gió, nhân tiện rít thêm điếu thuốc.
“Mát không, chỗ này anh thuê là lớn nhất khu này đó, hồi đó anh dùng làm văn phòng luôn.” Anh Tuân cười khà khà.
Hai anh em vào trong căn hộ, căn hộ này rất rộng, có tới bốn phòng ngủ, bên trong vẫn còn mấy cái bàn họp và bàn nhân viên, anh Tuân có gu thẩm mỹ tốt nên mọi thứ được trang trí khá là tinh tế.
“Một mình anh ở chỗ này à?” Phạm Nhã hỏi.
Anh Tuân gật đầu, hình như hơi buồn: “Trước anh ở với chị Nhung mày ở đây, có con Thỏ nữa, chỗ này vừa là nhà vừa là văn phòng, sáng thì làm với mấy anh em, tối anh với chị mày nằm coi phim thư giãn.

Sau chia tay rồi, công ty cũng phá sản nhưng mà anh vẫn ở lại chỗ này.”
Phạm Nhã: “Vậy anh phải gánh tiền thuê nhà sao, anh ở đâu có hết?”
Anh Tuân trả lời: “Bàn ghế, máy tính với thiết bị nhiều quá còn chất trong cái phòng kia kìa, anh chưa tìm được người nào sang lại, nếu mà sang hết chắc anh cũng chuyển đi.”
“Đói chưa?” Anh Tuân hỏi: “Anh còn cơm, chiều mới nấu, anh chiên lại cho mày cuốc.”
Phạm Nhã gật đầu.
...
Cơm nước no nê, Phạm Nhã ngồi xoa bụng, vừa nãy y đã ăn sạch hết chảo cơm chiên của anh Tuân, cảm thấy chưa đủ, y ăn luôn cơm trong nồi, tủ lạnh nhà anh Tuân cái gì cũng có, Phạm Nhã được “ăn chực” nên cảm thấy rất sung sướng.
Anh Tuân thì đang ngồi một góc lật qua lật lại mấy cái móng Hound, mắt ảnh sáng như đèn pha, miệng cười không ngậm lại được.
“Mày nói mày cho anh mười cái hả?” Anh Tuân hỏi.
“Dạ, anh tìm cách giúp em tiêu thụ đống này, em biếu anh mười cái.” Phạm Nhã trả lời.
Phạm Nhã rất quý anh Tuân, y chịu ơn anh ấy nhiều, trong mắt y người đàn ông này rất tốt, tính tình phóng khoáng hào sảng, lại am hiểu rất nhiều thứ, từng có kinh nghiệm quản trị doanh nghiệp, nếu như có thể, Phạm Nhã muốn hợp tác với anh ta.
Ở thế giới bên kia, Phạm Nhã đã có “chỗ dựa” là Leonidovich Hopner, một vị nữ chúa tể, cựu quân chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, tuy quan hệ của hai người hiện tại không rõ ràng lắm, y cũng không hiểu hết lý do Leonidovich Hopner dẫn dắt mình vào con đường này, nhưng y tin mình có thể trông cậy được vào người phụ nữ.
Ngược lại ở thế giới bên này, Địa Cầu có tới bảy tỉ người, thế nhưng người Phạm Nhã tin tưởng, cũng có thể dựa vào hiện tại cũng chỉ có anh Tuân, khác với việc hợp tác với Trần Thanh Dương có khi là mối quan hệ một chiều, đối với anh Tuân, hai anh em bọn họ vừa có thể ngang hàng với nhau, y vừa có thể tự do làm điều mình muốn, đồng thời y cũng cảm thấy vui khi có thể giúp được anh Tuân.
“Sắp tới em qua đó nếu có sản vật thì anh tiêu thụ giúp em, em trích cho anh 30%.” Phạm Nhã nói.
Anh Tuân gật đầu.

Phạm Nhã lại hỏi: “An toàn không anh?”

Người đàn ông cười nói: “Hiện tại chưa có luật điều chỉnh vụ này, cũng không thể áp dụng tội vi phạm các quy định về bảo vệ động vật hoang dã quý hiếm với quái vật ở thế giới khác được.”
“Muốn làm ăn không? Lấy mấy cái này làm vốn khởi động, anh em mình chơi lớn luôn, mở cái quỹ đầu tư.” Anh Tuân nâng kính, Phạm Nhã bất giác ngồi thẳng người.
Nếu như động tác thương hiệu của Leonidovich Hopner là cong ngón rồi “hất hai ngón tay” thì động tác của người đàn ông này chính là nâng kính.

Mỗi lần anh ta làm vậy, Phạm Nhã đều cảm thấy cả một bầu trời tri thức hiện lên trong con người này.
Anh Tuân giống như sợ Phạm Nhã nhớ tới “quá khứ huy hoàng” của mình nên phải bơm cho y một liều an thần trước:
“Xưa anh không có vốn, cầm có mấy trăm triệu không cover hết được nên mới vỡ trận, giờ thì khác.

Với lại giờ anh đã có kinh nghiệm xương máu lần trước rồi...!”
“Em tin anh mà.” Phạm Nhã cười chân thành.
Anh Tuân gật đầu, cảm thấy hơi xấu hổ: “Bây giờ mình phải thế này...thế này...thế kia....”
Ba giờ sáng, trong căn hộ rộng rãi, hai người, một người như Thần, một người đàn ông cao lớn da ngăm đen đeo kính cận bắt đầu bàn luận, thật ra phần lớn thời gian là người sau nói, người trước chỉ nghe, thỉnh thoảng gật gù.
...
062:00:00
Mười giờ sáng, Phạm Nhã leo lên trên nóc khách sạn, y nhìn xung quanh một lượt, ngoài mấy cái bồn chứa nước với mấy tấm pin năng lượng mặt trời thì không có gì cả.

Chỗ này tuy không cao lắm nhưng cũng tương đối khuất, y có thể yên tâm phơi nắng nhìn mặt trời.
Sáng nay anh Tuân đã nhận đơn xin thôi việc của Phạm Nhã rồi chuyển lên công ty, đồng thời ảnh cũng liên hệ bên trung tâm giáo dục thường xuyên sắp xếp cho Phạm Nhã thôi học.

Y không có người nhà nên y chỉ cần ký cho anh Tuân cái đơn ủy quyền là được, anh Tuân là dân Luật nên viết đơn rất khéo, cơ bản không cần Phạm Nhã phải làm cái gì cả.
Lý do thôi học lại càng đơn giản hơn, anh Tuân nhờ bạn làm cho Phạm Nhã một cái hợp đồng lao động, trụ sở công ty ở tít ngoài Bắc nên y phải chuyển ra đó vừa học vừa làm.
Đúng là chuyện gì khó nói anh Tuân lo.

Phạm Nhã lựa một chỗ nhiều nắng nhất ngồi xuống, ngửa mắt lên nhìn mặt trời.

Hiện tại là giữa năm, vào mùa khô tiết trời oi bức, nắng rất gắt, người bình thường phơi nắng lâu sẽ cảm thấy váng đầu, thế nhưng y càng phơi càng thấy thoải mái.
Phạm Nhã nhìn chằm chằm mặt trời, mắt trừng to không chớp, y chợt nhớ tới một bài báo trên mạng, trí nhớ quá tốt, y thậm chí như đang tua lại bài báo thêm một lần nữa trong đầu, bài báo đó nói về một người đàn ông Ấn Độ tên Verma có thể nhìn mặt trời một tiếng đồng hồ không chớp mắt.

Ông ta kể lại mình đã học theo một đạo sư để luyện tập nhìn thẳng vào mặt trời trong suốt 25 năm, đây là một phần của kỹ thuật thiền có tên là “Surya Tratak”, trong đó người luyện tập nhìn vào mặt trời với niềm tin rằng ánh sáng sẽ đem lại cho họ “prana” hay năng lượng sống và sức khỏe.
Tất nhiên, khoa học phản đối tất cả các luận điểm này, bởi nếu nhìn vào mặt trời, các tia UV mang năng lượng rất cao xuyên vào trong mắt có thể phá hủy các tế bào trên giác mạc, gây bỏng rát, thậm chí có thể gây tổn thương mắt vĩnh viễn nếu nhìn quá lâu.
Phạm Nhã thì khác, kể từ khi được Leonidovich Hopner dẫn dắt bước vào con đường của chúa tể, khoa học đã khó có thể hiểu hết được các chức năng sinh lý và cơ thể của y, Phạm Nhã nhìn mặt trời, chỉ cảm thấy như có nước ấm liên tục đổ vào trong hai mắt, xuyên qua mống mắt, đồng tử, giác mạc và võng mạc, tràn trong thủy tinh dịch rồi men theo thần kinh thị giác, đổ vào não.
Phạm Nhã cảm thấy đầu mình nặng như say rượu, y vội nhớ lại quỹ đạo của “dòng nước ấm” khi Leonidovich Hopner cải tạo cơ thể mình rồi thử dùng suy nghĩ thao túng dòng nước chuyển động theo quỹ đạo đó xuống phế quản, phổi, tim và các cơ quan nội tạng, cột sống, xương và tứ chi.
Cuối cùng, cảm giác máu giống như bị đun sôi sùng sục.
Phạm Nhã cắn chặt răng, cơ thể của y đã trải qua một quá trình cải tạo, có những thay đổi về chất nên cảm giác lần này không còn đau đớn như bị luộc tươi, thiêu sống nữa, tuy nhiên vẫn rất khó chịu.
Phạm Nhã nhìn vầng mặt trời, y nhận ra mình có thể “nhìn thấy” mặt trời giống như một quả cầu lửa, chứ không phải chỉ là một hình tròn rực sáng treo trên cao, theo thời gian, dòng nước rót vào mắt càng nhiều, diện mạo và dáng dấp của mặt trời cũng trở nên rõ ràng hơn.
Phạm Nhã thậm chí có thể thấy những lưỡi lửa phun lên từ trong bề mặt mặt trời, vòng lửa bao quanh hai con ngươi của y cũng trở nên đậm và sắc nét hơn.
Phạm Nhã thì thào: “Vinh Quang, Vinh Quang.”
Vinh quang là gì? Chỉ xét theo ngữ nghĩa, vinh quang là vẻ vang rạng rỡ, có giá trị tinh thần cao, đem lại niềm tự hào chính đáng.

Đối với Phạm Nhã là một người đang bước chân trên con đường Vinh Quang, ý nghĩa của nó không đơn thuần là sức mạnh, là sự giàu có hay quyền lực hoặc vẻ đẹp vật chất, tất cả những thứ này chỉ là hệ quả khi một người đạt được Vinh Quang.
Vinh Quang là một con đường, là một tiến trình tiến hóa, một sự lột xác liên tục, nó trui rèn ý chí con người, nó khiến con người trở nên hoàn thiện, nó làm thoái hóa những gì bất toàn.

Phạm Nhã cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, dòng máu đang sôi giống như liên tục phá vỡ và xây dựng lại cấu trúc sinh học trong cơ thể, tuy không đến mức “đột biến” như Leonidovich Hopner làm với y, nhưng cơ thể rõ ràng cũng đang biến đổi, cơ bắp và tất cả các cơ quan nội tạng trở nên mạnh mẽ và cứng cáp hơn, mật độ khung xương cũng đang gia tăng một cách chậm rãi, da giống như kim loại nhưng lại không mất đi độ đàn hồi.

Phạm Nhã nói chuyện một mình, giống như đang trò chuyện với vầng mặt trời trên cao bằng ngôn ngữ của MU Continel:
“Loài người, vốn là sinh vật yếu ớt ở trong tự nhiên, chỉ có thể sống dưới bầu khí quyển và ở trên mặt nước, thế nhưng khi đạp bước trên con đường này, ở cuối con đường, chúng ta có thể trở nên thần thánh, mọi sự trói buộc đối với cơ thể sinh học sẽ không còn nữa.”
“Cảm ơn ngài, Leonidovich Hopner.”
“Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta.”
...
Phạm Nhã đứng dậy, đã năm giờ trôi qua, y phát hiện mình không thể tiếp tục hấp thụ thêm những “dòng nước” từ mặt trời nữa, cơ thể y giống một cái bình đã đổ đầy nước.


Hiện tại, y cảm thấy mình giống như bị dư năng lượng, y thèm vận động, thèm chạy nhảy, cơn thèm giống như cơn đói lâu ngày thôi thúc y phải xả hết năng lượng ra ngoài.
Phạm Nhã liên tục chạy cao chân tại chỗ hơn một giờ, đồng thời hít đất, squat vài trăm cái rồi mới leo xuống nóc khách sạn, mở cửa bước vào trong căn hộ của anh Tuân, căn hộ này có bốn phòng, một phòng anh Tuân chứa thiết bị, một phòng ngủ của anh ấy, còn hai phòng dư thì Tuân cho Phạm Nhã một phòng.
Phạm Nhã tắm rửa một trận, thay quần áo của anh Tuân rồi lấy phong bì thư đựng đầy tiền ảnh cất trên tủ lạnh cho mình, Phạm Nhã đếm lại, có hơn năm chục triệu.

Đây là số tiền anh đưa cho Phạm Nhã để y đi mua điện thoại, theo lời anh Tuân nói, điện thoại phải mua loại tốt nhất, đặc biệt là đối với Phạm Nhã, vì y phải mang theo nó “xông xáo” cả hai thế giới, độ bền, dung lượng pin, bảo mật, chức năng các thứ phải hoàn hảo mới được.
Phạm Nhã cầm tiền trên tay, lần đầu y cầm nhiều tiền như vậy mà chỉ để đi mua điện thoại, lòng của y trập trùng, không có cách nào bình tĩnh...
Cũng không biết mấy cái móng Hound bán được bao nhiêu?
Phạm Nhã đeo găng tay, khẩu trang và kính râm đi xuống khách sạn, bắt một cái taxi đi thẳng vào trung tâm thành phố, ban đầu y định ngồi xe ôm, nhưng hiện giờ y cao gần hai mét, cân nặng cũng không biết bao nhiêu, tối hôm qua anh Tuân chở đi đã thấy rất cực, Phạm Nhã cảm thấy mình cũng không nên làm phiền mấy bác xe ôm...!
Sài Gòn ba giờ chiều rất nóng, hầu hết người đi đường đều bịt kín mít, đặc biệt là chị em phụ nữ, Phạm Nhã thanh toán tiền rồi bước xuống xe, cảm nhận cái nóng của nắng mặt trời phả lên người, có lẽ con đường của chúa tể có liên quan đến mặt trời và lửa, y cảm thấy rất dễ chịu khi đứng dưới nắng.
Phạm Nhã đứng trên lề đường vươn vai, nhìn vô cùng thoải mái.

Y đi men theo lề đường, ngang qua mấy dãy nhà, ở khu vực trung tâm như thế này, khách du lịch nước ngoài rất nhiều, thân hình và màu tóc của Phạm Nhã cũng không trở nên quá nổi bật so với những người phương Tây cao lớn.
Y bước vào một cửa hàng điện thoại di động lớn, theo lời anh Tuân giới thiệu chọn mua một cái Galaxy Z Fold3 5G 512GB, cô bé nhân viên vừa hướng dẫn Phạm Nhã sử dụng điện thoại vừa chớp chớp mắt nhìn y, trong mắt giống như có mấy ngôi sao tí hon đang nhảy múa.
Chiếc điện thoại này rất tốt, màn hình lại to, không có chỗ nào để chê, Phạm Nhã nhìn cô bé nhân viên cầm cái điện thoại gập đi gập lại mấy lần để “biểu diễn”.
“Anh tháo găng tay dùng thử đi, đeo găng tay không ăn cảm ứng đâu.” Cô bé nói.
Hiện tại vân tay và tất cả đường chỉ tay của Phạm Nhã đã mất hết, lòng bàn tay nhẵn như nhựa rất kỳ lạ, tất nhiên không thể tháo găng tay, chỉ đành nói: “Thôi, anh nhìn em kiểm tra vậy là được rồi, em bỏ vào hộp đi.

Anh thanh toán tiền mặt.”
Nghe thanh toán tiền mặt, mắt cô bé còn sáng hơn...
...
Phạm Nhã ngồi ở một góc khuất trong công viên trung tâm, cạnh bên Nhà Thờ Đức Bà, y tháo găng tay rồi mò mẫm cái điện thoại mới mua, trước giờ chưa bao giờ cầm vào Smartphone, cảm giác cái gì cũng thật mới lạ.
Y cũng không ngờ có ngày mình lại được xài thứ đồ xa xỉ như vậy.
Anh Tuân rất chu đáo, ảnh chuẩn bị sẵn cho Phạm Nhã cái sim điện thoại cũ, y không cần phải đi đăng ký mới, nghe nói khi đăng ký phải chụp hình và trình căn cước.

Phạm Nhã lắp sim, gửi tin nhắn để mua dung lượng truy cập Internet rồi đăng nhập vào mạng xã hội, vào nhóm The Chronicles of MU, tải về file APK của ứng dụng tán gẫu theo đường link mà Hion cung cấp..

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện