Vị Rượu Trên Môi

Chương 34


trước sau

Advertisement
Thích Vãn cúp điện thoại, không cho Dụ Kiêu cơ hội mở miệng hỏi thăm, cấp tốc chạy về phòng đóng cửa thay quần áo.

Lúc trở ra cô mặc váy đen hai dây gợi cảm, vạt bên xẻ tà cao, lúc bước đi còn thấp thoáng nhìn thấy bắp đùi thẳng tắp trắng nõn, dáng người cân đối. Quả thật, cô rất hiểu phô bày ưu điểm đẹp nhất của mình ra ngoài, dáng vẻ nửa kín nửa hở naỳ còn hấp dẫn gợi cảm hơn nhiều so với mặc váy ngắn.

Thích Vãn cầm đồ trang điểm tới phòng vệ sinh, Dụ Kiêu rốt cục không có tâm tư đọc kịch bản, đi qua đi lại trong trong khách rồi đi đến cửa phòng vệ sinh hỏi: “Cô muốn ra ngoài?”

Thích Vãn đang kẻ mi: “Đúng vậy, bạn tôi mời cơm.”

Động tác của cô dừng một chút, nhìn về phía Dụ Kiêu trong gương: “Bây giờ là 7h tối, anh không quay phim nên không tính là thời gian làm việc, cho nên tôi có thể tự do hoạt động, không cần xin phép anh đúng không?”

Ý là —– không phải thời gian làm việc, không mượn anh xen vào! Hứ!

Dụ Kiêu nhíu mày càng sâu: “Bạn cô là ai?”

Trang điểm bước cuối cùng, Thích Vãn thoa son môi cho mình, vành môi phải tô lại cẩn thận từng li từng tí. Cô không muốn trả lời, nhưng Dụ Kiêu lại biểu hiện ra kiên nhẫn hiếm có chờ cô trang điểm xong lại nói tiếp. Cô mím mím môi qua gương, thần bí nói: “Đương nhiên là người bạn có thể ngồi ăn lẩu với tôi rồi.”

Người đàn ông này không nghe được nội dung điện thoại, cũng không biết cô cho Ôn Thời Niệm vé xem concert, lúc này thừa nước đục thả câu làm tức chết anh cũng vui.

Dụ Kiêu nghe xong hiểu, cô đang tức giận vì bị anh cự tuyệt đi ăn lẩu cùng mình.

Thích Vãn cất gọn đồ đạc lại, nói với người đàn ông đang chắn ở cửa ra: “Nhường một chút, tôi muốn đi ra.”

Dụ Kiêu không nhúc nhích, cô liếc anh một cái, nghiêng người lách qua khe hở giữa anh và khung cửa, dường như còn sợ tiếp xúc với người anh mà dán chặt lưng vào tường, bước từng bước nhỏ ra ngoài.

Bên ngoài gió lớn, cô quay về phòng ngủ của mình lấy một cái áo khoác hơi dày, soi toàn thân trước gương coi như hài lòng. Cô vẩy vẩy tóc, mở cửa: “Tôi đi đây, năm sau gặp lại!” Sau đó xoay người, xinh đẹp đóng cửa lại.

Dụ Kiêu: “…”

Ngày mai là Nguyên Đán, cô nói năm sau gặp có nghĩa là cô đi suốt đêm không về?

Huyệt thái dương của Dụ Kiêu nhảy rạo rực, anh đứng trước cửa sổ sát đất vuốt xương lông mày, rất lâu không nhúc nhích.

Còn trong thang máy, Thích Vãn khoanh tay, càng nghĩ càng giận. Cô mở ảnh chụp Dụ Kiêu trong album ảnh điện thoại ra, hung dữ chọc vào mặt anh mắng.

Tra nam! Tra nam! Tra nam!

—-

Đêm giao thừa trên phố đèn đuốc sáng trưng, không ít người trẻ hẹn nhau ra ngoài tụ hội, ngay cả xe taxi cũng khó gọi hơn.

Thích Vãn cầm điện thoại đứng dưới sảnh khách sạn chờ mười mấy phút, thật vất vả mới đợi được một xe trống.

Địa chỉ Ôn Thời Niệm gửi tới nằm ở gần phố thương mại, lúc Thích Vãn tìm tới nơi thì thấy cô bé này hai mắt đẫm lệ đang ngồi ở quầy đồ nướng ven đường vừa khóc thảm thiết mà vẫn không quên gọi bà chủ cho thêm ớt.

Bên trong vỉ nướng than đời cũ bốc lên khói trắng, dưới đất đầy các que xiên không có chỗ đặt chân.

Thích Vãn đi đến bàn của Ôn Thời Niệm, rút hai tờ khăn giấy lau sạch băng ghế dài mới ngồi xuống: “Mất công chị ăn mặc lộng lẫy, em lại mời chị đến chỗ này uống rượu hả?”

Ôn Thời Niệm ngẩng đầu: “Chị Tiểu Vãn, chị tới rồi.”

Cô bé khịt mũi hai lần: “Em mới từ Thượng Hải về, tiền trên người đều dùng sắp hết rồi, lại không dám gọi Tiểu Điềm. Cô ấy bắt em quản lí vóc dáng, gần đây không cho em đụng đồ ăn vặt. Chị muốn ăn cái gì để em gọi.”

Trong lúc hai người nói chuyện, bà chủ nhiệt tình đã bưng đĩa xiên nướng xong mang lên, Ôn Thời Niệm lấy 2 chai bia, cạy nắp ngửa đầu uống một hơi hết hơn nửa chai.

Thích Vãn giữ lại chai của cô lại: “Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì? Concert êm đẹp sao lại không xem nữa?”

Ôn Thời Niệm lại bắt đầu che mặt thút thít: “Chị Tiểu Vãn, em rất khó chịu, sao bọn họ có thể đối xử với em như vậy!”

“Ai?”

“Chị biết không, bạn của em thích Đinh Toản, em cho cô ấy vé vào cửa xem buổi hòa nhạc. Kết quả hôm nay em mới biết cô ấy và bạn trai cũ của em qua với nhau!”

Thích Vãn: “Em còn từng yêu rồi á?”

Ôn Thời Niệm: “Đương nhiên, em thích anh ta 4 năm, mặc dù ở bên nhau có hai tháng ngắn ngủi, nhưng người bạn kia của em biết rất rõ lúc đầu em thích anh ta bao nhiêu, vậy mà bây giờ hai người còn thông đồng với nhau!

Thích Vãn: “Cô ta chen chân?”

Ôn Thời Niệm gật đầu lại lắc đầu: “Em không biết, lúc trước em và bạn trai cũ chia tay lạnh, không nói lý do gì cả, không liên lạc cũng không gặp, chỉ nói chia tay thôi. Về sau bọn em tốt nghiệp, em nghe bạn học nói anh ta có người khác, nhưng em không nghĩ người khác đó lại là bạn thân của mình!”

“Cô ta còn luôn gạt em, luôn nói với em rằng mình không có bạn trai, cả thế giới đều biết hai người họ ở bên nhau chỉ có em như con ngốc bị hai người họ giấu diếm!”

“Nếu như vẫn luôn không biết thì thôi, nhưng concert hôm nay cô ta còn dẫn bạn trai tới, còn nói muốn em chúc phúc cho họ, em chúc em gái mẹ nó ấy!”

Thích Vãn không biết làm sao an ủi cô bé, nhưng cô hoàn toàn hiểu được cảm giác đó. Bất kể người con gái nào cũng không chấp nhận nổi việc bạn thân và người yêu cũ của mình ở bên nhau, dù cho không chen chân, không phải bên thứ ba, dù bạn bè cũng không được.

Ôn Thời Niệm: “Chị biết càng quá đáng hơn là gì không? Hôm nay bọn họ còn hỏi em muốn vé vào xem concert, em chỉ có hai vé, hai đứa nó đi vào ngồi hàng VIP còn em ngồi trên núi xem chắc!”

Thích Vãn “đệt” một tiếng: “Vậy em cho rồi hả?”

Ôn Thời Niệm: “Đương nhiên không rồi! Vé là chị cho, dựa vào đâu em phải cho hai đứa nó xem chứ! Lúc ấy em cầm vé hất đầu bỏ đi!”

“Vậy còn tạm được.”

Nói xong, chai bia trong tay Ôn Thời Niệm đã nhìn thấy đáy, nhưng cô ấy vẫn rất tỉnh táo, nước mắt dường như không thấy cạn, chảy hoài mà không hết.

“Chị Tiểu Vãn, chị nói xem uống say cảm giác thế nào?”

Thích Vãn: “Em muốn uống say?”

“Em rất khó chịu, em rất muốn uống say, sáng mai sẽ quên hết không suy nghĩ gì nữa.”

Thích Vãn giật chai rượu trong tay cô bé xuống: “Thật sự muốn uống rượu thì để chị dẫn tới một nơi.”

Hai người trả tiền rồi rời khỏi quán, gọi 1 chiếc taxi trên đường, Thích Vãn nhét Ôn Thời Niệm vào trong xe rồi báo cho lái xe một địa chỉ, là tên tiếng Anh nên Ôn Thời Niệm nghe không được rõ lắm.

Đến khi xuống xe, hai người sóng vai bước vào cổng hội sở xa hoa truỵ lạc, Ôn Thời Niệm khẽ nuốt nước bọt: “Lingering Club? Quán bar?”

Thích Vãn cũng là lần đầu tiên tới nơi như thế này, trong lòng bất ổn, nhưng nói đến phóng thích cảm xúc thì không chỗ nào thích hợp bằng nơi đây. Gần đây cô cũng rất buồn bực, hiện ở trong lòng còn đang giận dỗi Dụ Kiêu, kiềm nén quá lâu cũng nên tìm biện pháp trút ra.

Cô lấy nước hoa trong túi ra xịt lên người mình và Ôn Thời Niệm, không đến mức tới nơi này hoan lạc mà trên người còn dính mùi khói dầu đồ nướng ven đường. Xong xuôi, Thích Vãn lôi kéo cánh tay Ôn Thời Niệm đi vào.

Lingering Club được trang hoàng cao cấp, hiện trường có dàn nhạc DJ, âm nhạc đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy một đám nam nữ trẻ tuổi vóc người nóng bỏng đang nhảy cuồng nhiệt, rất náo nhiệt nhưng lại không hỗn loạn.

Trong không khí tràn ngập hương rượu trái cây nhàn nhạt, Thích Vãn và Ôn Thời Niệm đều không có dự định nhảy nhót gì. Hai người dưới sự hướng dẫn của phục vụ tới hàng ghế dài nơi hẻo lánh của tầng 2, so sánh thì nơi này càng thích hợp với hai người.

Ôn Thời Niệm nhìn thoáng qua đơn rượu nhân viên phục vụ đưa tới, cô rụt tay xích lại gần Thích Vãn nhỏ giọng bên tai nói: “Rượu nơi này đắt lắm chị ơi, nếu không chúng ta đổi nơi khác.”

Thích Vãn: “Không sao, uống thoải mái đi, chị mời.”

Trên đơn rượu có đủ loại tên rượu, Ôn Thời Niệm không hiểu nên chỉ gọi một ly Mojito hương bạc hà.

Trong quán bar nhiều khách, tốc độ người pha chế không thể theo kịp nên trong lúc chờ, hai người mặt đối mặt ngồi không, chống cằm nhìn đám người phía dưới nhảy loạn.

Ôn Thời Niệm đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Đúng rồi chị Tiểu Vãn, em vẫn muốn hỏi chị chuyện em được thăng phiên vị, có phải là chị giúp em không?”

Thích Vãn cười cười: “Em cảm thấy là chị sao?”

“Ngoại trừ chị ra thì em không nghĩ được ai khác cả, mà bọn họ đều nói…”

Nhân viên phục vụ cắt ngang hai người nói chuyện, hai ly rượu đuôi gà đặt lên bàn, Thích Vãn cắn ống hút một hơi: “Đều nói gì?”

Ôn Thời Niệm cắn cắn môi dưới có chút chần chờ nói: “Đều nói chị là tình nhân của kim chủ ba ba [1].”

[1] kim chủ ba ba: người đứng sau minh tinh, không chỉ mang ý nghĩa bao nuôi mà còn có thể là người tài trợ, đổ tiền vào nâng minh tinh lên để kiếm tiền, đôi bên cùng có lợi.

Thích Vãn cười “ha ha” thiếu chút chọc ống hút xuống cổ họng, may mắn rượu này ngọt giống nước ngọt không bị cay. Cô ho hai tiếng nói: “Là ‘tiểu tình nhân’ thì đúng, nhưng không phải loại quan hệ tình nhân đó.”

Ôn Thời Niệm mặt mơ hồ: “Có ý gì?”

Thích Vãn ngoắc ngoắc ngón tay với cô bé: “Em nghĩ xem phía đầu tư bộ phim này là ai?”

“Tập đoàn Vạn Thần và công ty truyền thông Sí Diệu của chúng ta á.”

“Chủ tịch HĐQT tập đoàn Vạn Thần họ gì?”

Ôn Thời Niệm nghĩ nghĩ: “Họ Thích thì phải, hình như tên là Thích Yến Thần.”

Một suy nghĩ chạy thoáng qua trong đầu Ôn Thời Niệm, cô ấy kinh ngạc che miệng: “Chị cũng họ Thích, cho nên chị…. chị là con gái Thích Yến Thần?”

Thích Vãn gật gật đầu: “Nhưng em đừng nói cho người khác biết đấy.”

“Trời ạ, em đây là đang ôm đùi kim chủ sao!!”

Thích Vãn bóp bóp khuôn mặt đầy đặn của cô bé: “Vậy mới nói bé gái thích ăn vặt vận khí sẽ không quá kém.”

Ôn Thời Niệm vẫn không thể tin nổi, sợ tới mức uống hết rượu trong ly. Cô dùng mu bàn tay quẹt khóe miệng: “Thế nhưng chị xuất thân tốt như vậy, vì sao lại muốn đi làm trợ lý cho Dụ Kiêu? Anh ấy biết thân phận của chị sao?”

Vừa nhắc tới Dụ Kiêu, ống hút trong rượu đều bị Thích Vãn cắn nứt: “Hừ, đừng nhắc cái tên tra nam này trước mặt chị!”

Ôn Thời Niệm sững sờ: “Tra nam? Dụ Kiêu sao?”

Thích Vãn quăng ống hút bị nát ra, uống một hơi cạn sạch rượu còn lại trong ly: “Chẳng lẽ không phải tra nam sao!!!”

Ở đoàn phim có thể gặp được người hợp ý không dễ dàng, cô cũng không có ý định giấu diếm Ôn Thời Niệm nên nói chuyện Tằng Đình ngày hôm đó, còn có những chuyện phát sinh mấy ngày nay nói hết cho cô bé.

Ôn Thời Niệm nghe được hơi sửng sốt, Thích Vãn nói miệng đắng lưỡi khô, hai người lại gọi cho mình mỗi người một ly rượu nghe tên rất “ôn hòa” – Blueberry Tea.

“Cho nên, chị thích anh ấy? Vì anh ấy mà leo tường trong nhà trốn đi?” Ôn Thời Niệm che gương mặt kích động, đây là tin hot hào môn bí văn đó nha.

Thích Vãn nhấp mấy ngụm rượu trong ly, đầu dần dần choáng váng, giọng nói cũng thấp xuống: “Đúng vậy! Anh ta không chỉ không nhớ rõ chị, mấy ngày nay còn sử dụng vũ khí lạnh giống hệt người bạn trai cũ của em!! Luôn luôn không để ý chị, chị cũng không biết làm sai chỗ nào, em nói anh ta có phải là tra nam không!”

Vừa nhắc tới bạn trai cũ Ôn Thời Niệm, trong nội tâm cô nàng liền nổi khùng, giơ ly lên muốn cụng ly với Thích Vãn: “Chị Tiểu Vãn, phụ nữ chúng ta quá đáng thương, hi vọng từ nay về sau chúng ta có thể tránh xa tra nam!”

Thích Vãn giơ ly lên cụng, thế giới trước mắt đã bắt đầu xoay vòng quanh: “Không sai! Tránh xa tra xam!”

Nhưng mà sau khi nhấp một ngụm rượu, cô vẫn không tự chủ nghĩ — nếu như cẩu nam nhân này có thể dỗ dành cô, bản tiên nữ sẽ tha thứ cho anh.

Hai người nói chuyện câu được câu không, điện thoại Ôn Thời Niệm vang lên, là tra nam tiền nhiệm đáng chết không cần mặt mũi nhắn tin wechat cho cô, nói không nhận được lời chúc của cô cũng được, chỉ hi vọng cô không hận bạn gái hiện tại của hắn, tất cả sai lầm đều tại hắn, không liên quan tới bạn thân của cô.

Ôn Thời Niệm tức giận hét lớn, đập mạnh di động xuống bàn. Cồn ngấm vào người, lá gan cũng lớn hơn bình thường, cô đè nút nói chuyện mắng chết tên tra nam kia!

“Sao lúc anh với tôi ở bên nhau không thấy anh dịu dàng nhún nhường như thế! Giờ ở trước mặt tôi giả bộ tình thánh cái cm gì!”

“Tôi nói cho anh biết, tôi ghim thù cô ta rồi! Không phải cô ta muốn vào giới sao? Tôi chúc cô ta vô danh xuống lòng đất! Vĩnh viễn là tuyến 38 không ai nhìn thấy!”

“Lần này cô ta cướp bạn trai tôi, lần sau sẽ có thể cướp bạn trai người khác, chúc đỉnh đầu anh xanh đến phát sáng, không chửa không nuôi, con cháu đầy đàn!”

….

Ôn Thời Niệm mắng liền một hơi, trong lòng cuối cùng sảng khoái, Thích Vãn ngồi ở bên cạnh cười đến ngửa người ra sau, cô cũng cầm điện thoại của mình lên muốn tìm tên tra nam để xỉ vả!

Không bao lâu, Dụ Kiêu đang ngồi ở phòng khách không tập trung nhìn kịch bản, wechat điện thoại vang lên không ngừng.

“Dụ Kiêu! Anh là tên tra nam khốn kiếp!”

“Tôi từ nhỏ đến lớn chưa ngoan ngoãn phục tùng ai bao giờ, làm trợ lý cho anh khổ cực như vậy, thức đêm cùng anh, chăm sóc anh, còn anh ngày nào cũng mặt thối với tôi!”

“Không phải anh chỉ đẹp trai một chút, còn biết diễn xuất, giọng nói êm tai một chút, dáng người đẹp một chút thôi sao! Anh có cái gì tốt chứ! Anh nói xem sao tôi lại đi coi trọng anh cơ chứ!”

“Không đúng không đúng, nói như vậy thật giống như ưu điểm của anh rất nhiều vậy.”

“Dù sao! Anh có lương tâm hay không? Tôi trêu chọc anh chỗ nào, anh nói đi!! Cho tôi một câu trả lời thống khoái đi! Suốt ngày mặt lạnh cho ai xem hả!”

Dụ Kiêu nghe xong, lông mày càng nhăn cao. Mới đầu anh còn có chút không hiểu, cô ra ngoài ăn cơm thì ăn cơm, sao còn có lá gan gửi Wechat mắng anh.

Thế nhưng dần dần, anh nghe ra giọng nói của cô có men say.

Trong khi anh tâm phiền ý loạn lo lắng cô xảy ra chuyện, bên kia đột nhiên không có tin tức, anh gửi mấy tin qua hỏi cô đang ở đâu, làm sao vậy, đều không có người hồi âm. Anh chờ không nổi, trực tiếp bấm số điện thoại của cô, nhưng nghe lại là một giọng nói khác.

“Alo Kiêu ca? Anh tìm Thích Vãn sao? Chị ấy nói xong liền ngủ mất rồi.”

Giọng Ôn Thời Niệm cũng có chút mơ hồ, nhưng tửu lượng của cô vẫn chống đỡ được, ý thức còn tỉnh táo, còn còn có thể suy nghĩ bình thường.

Dụ Kiêu: “Các người ở đâu.”

Ôn Thời Niệm: “Ở một quán bar chơi đặc biệt vui.”

Dụ Kiêu nhắm lại mắt, hít sâu một hơi: “Tên, bây giờ lập tức gửi địa chỉ cho tôi.”

Nửa giờ sau, Dụ Kiêu mặc một bộ áo khoác đen, mũ lưỡi trai phối khẩu trang xuất hiện tại cửa Lingering Club. Anh đóng cửa xe, quay đầu nói với tài xế: “Chờ tôi ở đây một chút.”

Trong quán bar ồn ào, Ôn Thời Niệm vịn rào chắn lầu hai, vui sướng vẫy cánh ngỗng trắng về phía anh: “Ở đây! Chúng tôi ở đây!”

Dụ Kiêu lên lầu, hàng ghế dài bên trong nơi hẻo lánh, Thích Vãn đổ cả người xuống ghế, hoàn toàn mất đi ý thức. Ôn Thời Niệm lung la lung lay đứng lên, giống như tranh công: “Kiêu ca, tôi đều nghe theo anh để ý kĩ chị ấy, không có ai tới đâu.”

Dụ Kiêu liếc qua bốn cái ly pha lê trong suốt trên bàn: “Hai người uống bao nhiêu?”

“Thực ra cũng không nhiều, mỗi người hai ly, ly đầu tiên không có cảm giác gì, nhưng đến ly thứ hai bắt đầu có chút mạnh, bây giờ đầu tôi đều choáng váng. Chị Tiểu Vãn trực tiếp ngủ say như chết rồi.”

Dụ Kiêu không nói chuyện, anh đi lên trước đỡ Thích Vãn dậy, cởi áo khoác trên người khoác lên người cô rồi vỗ nhẹ vào mặt Thích Vãn: “Tiểu Vãn, tình dậy đi, giờ tôi đưa em về.”

Thích Vãn uống say như chết, mí mắt nặng nề miễn cưỡng mở ra, lầm bầm một câu: “Ai muốn về cùng anh chứ.” Sau đó lại ngủ như chết, cả người dựa vào trong ngực Dụ Kiêu.

Dáng vẻ này của cô không thể đi được, Dụ Kiêu một tay vòng qua bả vai mảnh mai của cô, một tay vòng dưới chân ôm cả người cô lên. Thích Vãn giống như có phản xạ ôm lấy cổ anh, còn dụi dụi vào ngực, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.

Ôn Thời Niệm ngửa đầu nhìn hai người, thiếu chút “oa” lên thán phục. Cô dường như hiểu được vì sao Thích Vãn thích Dụ Kiêu, thật quá cmn đàn ông đi!”

Dụ Kiêu đi được hai bước, quay đầu nhìn qua Ôn Thời Niệm: “Có thể tự đi mình không? Để tôi đưa cô về.”

Ôn Thời Niệm gật đầu như giã tỏi, run run rẩy rẩy đứng lên.

Người không có bạn trai tới đón, không xứng uống say! Huhu

Đi tới cửa, Ôn Thời Niệm rất tự giác ngồi vào tay lái phụ, lưu không gian rộng rãi ghế sau cho hai người, trong mắt tràn ngập ao ước.

Aizzz, cô và nam cặn bã kia đã không còn cơ hội, nhưng Dụ Kiêu và Thích Vãn còn có vô hạn khả năng.

Trên đường đi, Thích Vãn vẫn không tỉnh, cũng không giống lái xe lo lắng mà nôn trên xe, tay của cô từ đầu đến cuối ôm lấy cổ Dụ Kiêu, cả người giống con bạch tuộc dính ở trên người anh.

Dụ Kiêu ôm eo của cô, cũng không có ý định buông ra.

Đến khách sạn, Ôn Thời Niệm giúp Dụ Kiêu làm yểm trợ thu hút sự chú ý của nhân viên tiếp tân, ba người thuận lợi vào thang máy.

Gian phòng của Ôn Thời Niệm thấp hơn hai người họ 2 tầng, cửa thang máy vừa mở cô lập tức chuồn đi như một cơn gió, khoát khoát tay về phía hai người rồi chạy về phòng.

Dụ Kiêu ôm Thích Vãn, không tiện cầm thẻ phòng mở cửa. Tại cửa gian phòng, anh đặt người xuống trong chốc lát, lúc này Thích Vãn khôi phục một chút xíu ý thức, miễn cưỡng đứng được, chờ cửa mở ra bám men theo tường bước vào.

Dụ Kiêu đỡ cô đến ghế sô pha, rót ly nước ấm cho cô uống. Thích Vãn nhấp một ngụm liền đẩy ra: “Bỏng chết rồi, tôi muốn uống sữa chua! Muốn loại Dụ Kiêu đại ngôn ấy.”

“…”

Cô nàng vẫn không quên đưa yêu cầu.

Dụ Kiêu tới trong tủ lạnh tìm kiếm, vừa vặn còn lại một bình. Anh vặn nắp đưa tới, Thích Vãn uống ùng ục một hơi hơn nửa bình, còn nấc một cái rất đáng yêu.

“Nóng quá~~ tôi ra mồ hôi rồi~~~.”

Cô mượn rượu cởi áo khoác xuống, trên người chỉ có cái váy hai dây liền thân, thân thể vặn vẹo uốn éo, vừa gợi cảm lại chọc người, mỗi một động tác giống như đang quyến rũ anh.

“Rốt cục em uống bao nhiêu rượu vậy?” Giọng Dụ Kiêu khàn khàn giống như người uống rượu say kia cũng là anh.

Thích Vãn nắm tay ước lượng: “Chỉ uống một tí tẹo như này thôi!” Cô chỉ vào anh: “Anh! Chính là anh! Anh lại hung dữ với tôi có phải không! Ảnh đế đúng là không tầm thường! Ảnh đế là có thể hung với tiên nữ sao!”

Dụ Kiêu lắc đầu lười nói chuyện với cô, anh tới phòng tắm dùng nước nóng thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô muốn lau mặt cho cô. Thích Vãn đẩy tay anh ra, trốn vào một góc ghế sô pha: “Anh muốn làm gì! Anh lấy vật kia ra đây!”

Dụ Kiêu nhìn cô: “Lau mặt, không phải em muốn đi ngủ sao?”

“Tôi không cần lau mặt, tôi còn chưa tẩy trang đâu, da của tôi còn…” Cô nói xong lại ỉu xìu muốn ngủ.

Dụ Kiêu đi sang ngồi vỗ vỗ mặt cô: “Em dạng này tẩy trang làm sao hả?” Anh chờ chốc lát không có phản ứng, tự nhủ thấp giọng nói: “Tôi cũng không.”

Không có gì quan trọng hơn mặt phụ nữ, phụ nữ uống say cũng giữ chút ý thức cuối cùng để tẩy trang xong mới ngủ tiếp.

Thích Vãn uống sữa chua người dễ chịu một chút, giãy dụa đứng lên lảo đảo đi về toilet: “Tôi có thể, anh không hiểu đâu, mặt của tôi rất đắt đấy.”

Dụ Kiêu: “…”

Trong toilet có đầy đủ sữa rửa mặt và nước tẩy trang, Thích Vãn đi vào, còn vô cùng có chí khí dùng bàn tay đặt tại trên ngực Dụ Kiêu đẩy anh ra, đóng cửa lại: “Tôi không cần anh giúp! Đồ tra nam khốn khiếp!”

Dụ Kiêu: “…”

Lại lần nữa cảm thấy không phản bác được, anh cứ như vậy không hiểu vì sao bị mắng là tra nam suốt một đêm.

Trong toilet truyền đến tiếng nước, Dụ Kiêu căn thời gian đứng ở cửa chờ năm phút, tiếng nước bên trong đã ngừng nhưng không thấy người ra. Anh lại chờ thêm hai phút, bên trong hoàn toàn không có động tĩnh, anh nhịn không được gõ cửa: “Thích Vãn, em xong chưa?”

Không ai đáp lại.

“Em còn tỉnh đó chứ?”

Lặng ngắt như tờ.

Dụ Kiêu đặt tay vào chốt cửa: “Vậy tôi vào nhé.”

Cửa đẩy ra, Thích Vãn đổ người bên bồn tắm dựa lên cánh tay ngủ mất, khuôn mặt nhỏ cùng mái tóc ẩm ướt tí tách, trong bồn có nước đọng, nhìn bộ dáng là đã tắm qua rồi.

Dụ Kiêu cầm cánh tay cô muốn đỡ dậy nhưng cô lại rất tự nhiên víu lấy vai anh, mềm mại nói: “Muốn ôm, có được không?”

Cả người Dụ Kiêu cứng lại.

Anh ôm cô ra ngoài đặt nhẹ lên ghế sô pha rồi lại trở về phòng tắm cầm khăn lông khô chuẩn bị lau tóc cho cô.

Lau xong, Thích Vãn ung dung tỉnh lại, ánh mắt rã rời đối đầu với mắt Dụ Kiêu: “Anh là Dụ Kiêu sao?”

“Ừm.” Người đàn phát ra giọng nói trầm đục.

Thích Vãn lại cả gan nhéo nhéo mặt anh: “Ấm, mềm, anh thật là Dụ Kiêu rồi, không phải tôi nằm mơ.”

Dụ Kiêu kéo tay cô xuống: “Đừng lộn xộn.”

Ai ngờ Thích Vãn to gan hơn, nhấc váy trực tiếp ngồi lên người anh.

Trên người cô chỉ mặc váy bó hai dây rất mỏng, eo nhỏ uyển chuyển không đầy một nắm tay. Hai người ngồi đối mặt nhau, cô đã tỉnh táo hơn chút, trợn tròn mắt dùng tay chỉ vào mũi anh: “Đồ vương bát đản vô lương tâm!”

Dụ Kiêu khẽ giật mình: “Em nói gì?”

“Nói anh vương bát đản! Tôi thích anh nhiều năm như vậy, vì sao anh không nhớ tôi hả?”

“Không nhớ tôi cũng thôi đi, anh còn hung tôi, còn mặt lạnh với tôi, anh nói đi! Anh có phải vương bát đản không, có phải tra nam không!”

Cô xoa mặt anh rồi lên án, vừa nói nước mắt liền rơi xuống.

“Tôi đáng thương biết bao! Tôi vì anh mà thi đến Lục Trung, anh biết lúc ấy thành tích của tôi kém thế nào không? Điểm toán của tôi có 50 điểm, nhìn hàm số đã thấy đau đầu, nhưng vì có thể học cùng trường với anh, tôi liều mạng thi được 99 điểm! Bài thi 120 điểm, tôi được 99 điểm! Tôi khó khăn như nào anh biết không!”

“Nhưng anh thì sao, cho tới bây giờ anh cũng không liếc lấy tôi một cái, không nói tiếng nào đã ra nước ngoài học phim cức chó gì đó, còn quên cả tôi! Anh biết tôi khổ sở thế nào không?”

Dụ Kiêu đè lại tay nhỏ không an phận của cô, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô, sương mù mông lung trong lòng dường như được đáp án vén mở ra, anh nói: “Trước đây chúng ta quen biết sao, từ khi nào?”

Thích Vãn lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, mềm mại ghé lên vai anh: “Từ nhỏ đến lớn, nhiều nam sinh thích tôi như vậy, nhưng vì sao anh không thích tôi.”

Cô ngồi dậy lại bóp mặt anh: “Còn không chịu đi ăn lẩu cùng tôi! Anh có biết lẩu ngon thế nào không! Tối hôm nay không được ăn lẩu tôi rất đau lòng anh biết không?”

Dụ Kiêu: “…”

Cho nên khóc thành dạng này là bởi vì “không được ăn lẩu”?

Cô đang khóc thút tha thút thít, đột nhiên không biết lấy sức lực ở đâu đẩy vai anh nhấn xuống ghế sô pha, rồi níu lấy cổ áo anh đặt môi nhỏ hôn lên môi anh.

Cảm giác tiếp xúc lành lạnh, đôi môi có chút vị rượu thơm mát, vừa mềm vừa ngọt.

Dụ Kiêu quên nhắm mắt, trơ mắt nhìn cô chớp lông mi nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi mình. Cô đùa ác cắn nhẹ lên môi anh, sau đó xấu xa cười ra tiếng.

0 giờ, tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, bầu trời đêm sáng lên pháo hoa chói lọi.

“Chúc mừng năm mới.”

Thích Vãn buông Dụ Kiêu ra, hai mắt nhắm lại đổ vào vai anh.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Đệ Nhất Sủng: Đại Lão Ngọt Thê Sủng Lên Trời Cố Chín Từ Hoắc Trong Sáng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện