Vị Quýt Yêu Thích

Chương 9


trước sau

Advertisement

 
Chương 9. Vừa đủ quyến rũ.
 
Với tư cách là tiền bối của Khương Như Vũ, thiết bị của Bạch Kình đầy đủ hơn cô nhiều.
 

Thừa dịp bạn trai Bạch Kình dựng thiết bị, hai người tranh thủ thời gian tìm vị vị và cảm giác trên nền cỏ, mở nhạc tập luyện.
 
Trình độ nhảy của Bạch Kình tốt hơn hai người bạn trước đó cô rủ theo rất nhiều, chỉ hợp tác với một mình cô ấy hiệu suất cao hơn, chưa đến một lát sau, hai người dễ dàng hoàn thành xong phần tập luyện.
 
Sau khi chờ thiết bị chạy thử xong, hai người đứng tại vị trí đã thương lượng trước đó, sau khi đợi âm nhạc vang lên, động tác nhảy quyến rũ ngay lập tức hiện lên trong ống kính.
 
Bài hát này là một single mới của ca sĩ người Mỹ, không có bản dance practice chính thức, chỉ có bản biên đạo của studio nhảy, so với lúc bình thường các uploader vũ đạo thích bài nhảy của những nhóm nhạc nữ hơn, độ khó lớn hơn rất nhiều, động tác cũng cần uyển chuyển hơn nữa.
 
Khi Phó Ý từ trên tầng lửng đi xuống nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này.
 
Cô gái quỳ hai chân trên nền cỏ động tác hất tóc lưu loát, ngay sau đó là động tác mềm mại như rắn nằm trên mặt đất, bàn tay nâng má nhìn về phía ống kính cười tươi như hoa; sau khi đan bắp chân vào nhau lắc lư hai cái, lúc hai tay chống xuống đất chân trượt lên phía trước, lại một động tác hất tóc lưu loát đứng dậy.
 
Sau khi đứng dậy hai tay hạ xuống lần nữa, đôi chân thon dài xoạc ngang thành hình chữ mã, rất nhanh lúc hạ người xuống hai chân khép lại hướng về phía trước, mũi chân chạm xuống sân cỏ vẽ thành một vòng.
 
Dù lần này không mặc thành kiểu quyến rũ như lần trước gặp ở quán bar, áo T-shirt hở eo cùng quần jean cạp cao đơn giản, nhưng vẫn có thể hiện rõ vóc dáng đã dậy thì thành công của cô gái.

 
Cô cũng không phải kiểu chân gần như phù hợp với thẩm mỹ của người thời nay, độ rộng của đùi và bắp chân siêu nhỏ, mặc dù cũng là kiểu chân nhỏ nhưng bất kể là đùi hay bắp chân, khi dùng lực có thể thấy rõ được múi cơ.
 
Có thể nhìn ra thường ngày cô không chịu khó luyện tập, phần bụng khi dùng lực sẽ có đường cong nhàn nhạt.
 
Không thể không thừa nhận, vóc dáng này của cô, rất hợp với điệu nhảy này, vừa đủ quyến rũ.
 
“Không ngờ tới cậu lại có hứng thú với việc này?” Đột nhiên bên cạnh anh có thêm một người đàn ông, mặc áo sơ mi và quần tây được cắt may vừa vặn với cơ thể, khuôn mặt có tám phần giống anh.

 
“Không phải anh rất bận sao?” Phó Ý liếc anh ta một cái, xoay người rời đi: “Ngay cả ông cụ nằm viện cũng không đến thăm một lần.”
 
“Nếu như ông cụ mà nhìn thấy anh không chừng lại muốn nằm viện thêm mấy ngày.” Người đàn ông thoải mái cười.
 
Đúng lúc âm nhạc bên này dừng lại, mấy người trong vườn hoa không hẹn mà cùng nghe được tiếng cười của anh ta.
 
Bạch Kình chú ý đến có người tới, lập tức kéo tay Khương Như Vũ cùng đi chào hỏi anh ta.
 
“Ông chủ, đây chính là người tôi từng kể với anh, gần đây trong giới vũ đạo chúng tôi tạo không ít nhiệt, uploader Yuna.” Cô cười hì hì nói: “Lần này thật sự cảm ơn anh đã đồng ý cho chúng tôi mượn sân, còn không cần chúng tôi trả tiền.”
 
“Sao lại nói vậy, nên là tôi cảm ơn hai cô giúp tôi quảng cáo quán mới đúng.” Anh ta tươi cười nhã nhặn, sau khi nói xong mấy lời khách sáo với Bạch Kình mới nghiêng đầu chào hỏi Khương Như Vũ: “Xin chào Yuna.”
 
Khi Khương Như Vũ trông thấy gương mặt của anh ta thì giật mình, lúc này được anh ta kêu một tiếng mới hồi phục lại tinh thần.
 
Người đàn ông này… dáng dấp rất giống với Phó Ý nha.
 
Chỉ có điều so với Phó Ý thì nhìn anh ta lớn hơn mấy tuổi, bất kể là góc cạnh hay khi chất đều vô cùng nhã nhặn, không mạnh mẽ như Phó Ý.
 
“Anh…”
 
Trong lúc cô không cách nào kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân, dự định hỏi thành lời thì âm thanh lành lạnh của người đàn ông bên cạnh cắt ngang cô.
 
“Không trả lời tin nhắn của tôi thì thôi, ngay cả gặp mặt cũng làm bộ không thấy?”
 
Khương Như Vũ ngơ ngác “A” một tiếng, như người máy chậm chạp quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của âm thanh.
 
Phó Ý đứng ở phía sau ông chủ, trên người đeo tạp dề màu nâu sẫm gần giống với nhân viên quán cafe, chẳng qua chỗ giao giữa trong quán và sau vườn hoa hơi tối, lực chú ý của Khương Như Vũ tập trung vào Bạch Kình và ông chủ, căn bản sẽ không để ý tới anh.
 
“Thầy Phó làm thêm ở đây sao?” Mặc dù đáp án của vấn đề này rất rõ ràng rồi, nhưng mục đích thay đổi chủ đề của Khương Như Vũ vô cùng khẩn cấp, chỉ có thể chọn cách giả ngu.
 
Lời vừa nói xong, ông chủ bất giác liếc anh một cái, không che giấu được sự kinh ngạc nơi đáy mắt,
 
“Không phải.” Phó Ý lười biếng đáp: “Ông chủ của quán này là anh họ của tôi, có thời gian tôi sẽ qua đây phụ giúp một tay.”
 
Khó trách anh đeo tạp dề.
 
Khương Như Vũ làm bộ dáng đã hiểu gật gật đầu, lúc còn muốn mở miệng hỏi lại anh gì đó thì Phó Ý lại một lần nữa cắt ngang lời cô.
 
“Em còn chưa trả lời tôi.” Anh đi về phía trước vài bước, đến trước mặt cô, đặt tay lên đỉnh đầu cô, tàn nhẫn xoa tóc: “Không trả lời Wechat, chạy tới đây nhảy?”
 
Nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, Phó Ý cười như không cười, có chút suy nghĩ chỉ chỉ: “Còn nhảy thế này, điệu nhảy không phù hợp với tuổi của em?”
 
Cô kịp phản ứng, nhớ lại động tác vũ đạo vừa nãy của bản thân, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
 
Cố gắng kìm nén một thời gian mới nghẹn ra một câu: “Em sắp trưởng thành rồi”
 
“A Ý, thì ra em và Yuna đã sớm biết nhau sao?” Ông chủ đúng hỏi.
 
Phó Ý liếc mắt nhìn anh ta, hiểu rõ nghi vấn của anh ta, cười nhẹ một tiếng rồi mới lãnh đạm đáp: “Lúc trước em đã nói qua với anh rồi, một tháng trước em có nhận làm gia sư.”
 
“Nếu đã quen biết nhau, vậy chi bằng ngồi xuống uống chút trà chiều rồi đi.” Ông chủ cười nói: “Tôi mời khách.”
 
Ông chủ mang lên cho bọn họ mỗi người một phần món ăn đặc biệt của quán.
 
Điểm tâm sấy khô tính xảo khéo léo được đặt trên khay ba tầng, cà phê tươi mới xay, chỉ nhìn thôi cũng khiến con người sung sướng trong lòng.
 
Sau khi Phó Ý đặt bánh kếp lên bàn cho bọn họ, không chút khách khí ngồi bên cạnh Khương Như Vũ: “Lấy video em mới quay cho tôi xem xem.”
 

Anh không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến hai má Khương Như Vũ lại ửng hồng: “Vừa rồi anh đã nhìn thấy rồi sao?”
 
“Ừm.” Phó Ý không để ý trả lời: “Nhưng mà không thấy toàn bộ.”
 
Phó Ý!
 
Sao anh lại đưa ra loại yêu cầu không biết xấu hổ như này?
 
Vừa rồi anh rõ ràng còn cười nhạo cô.
 
Nói cô nhảy không phù hợp với tuổi.
 
Không được.
 
Anh đừng hòng mơ tưởng.
 
Nghĩ vậy, Khương Như Vũ mặt không đổi sắc từ chối: “Em nhảy quá ngây thơ, không thích hợp để anh xem.”
 
“Thật sao?” Phó Ý vui vẻ hỏi: “Vậy kiểu nhảy trưởng thành nào thích hợp cho tôi xem hơn?”
 
“Quảng trường phía trước nhà em anh biết không?” Cô liếc mắt nhìn về phía anh: “Vào buổi tối, những ông bà cô chú có phong cách gần giống anh sẽ cùng nhau vui vẻ so tài khiêu vũ.”
 
Phó Ý: “???”
 
Sau khi nói xong Khương Như Vũ còn thấy chưa đủ vui sướng, cô nghiêm túc nhớ lại một chút, ngay lập tức vỗ tay đánh nhịp hát lên một cách vô hồn không có cảm xúc: “Người hảo hán cưỡi ngựa uy vũ mạnh mẽ, tuấn mã chạy nhanh như gió*”
 
*Trích bài Hoàng Mai Hí của Mộ Dung Hiểu Hiểu
 
Cô vừa hát xong, Bạch Kình và bạn trai ngồi đối diện đang đắm chìm trong tình yêu đồng loạt quay đầu, bắt đầu vỗ tay bộp bộp.
 
Phó Ý: “...”
 
“Yuna, chị vừa mới gửi video qua Wechat cho em, nhớ kiểm tra lại.”
 
Bạch Kình thấy thời gian không còn sớm, đứng dậy chào tạm biệt Khương Như Vũ.
 
Cô mở Wechat, quả nhiên thấy thông báo tin nhắn Bạch Kình gửi đến.
 
Nhân lúc cô và Phó Ý vừa ăn vừa đấu võ mồm, hai người họ ngay cả đoạn phim cũng sửa xong.
 
Cô nghiêng điện thoại vô cùng phòng bị, nhanh chóng mở ra nhìn qua một cái lại rất nhanh ấn tắt màn hình, còn cố ý liếc mắt nhìn về phía Phó Ý một cái.
 
Phó Ý: “...”
 
“Em cho rằng tôi sẽ không lên trang chủ tìm được em?” Phó Ý tức giận bật cười: “Em đặt là Yuna phải không?”
 
“Vậy trước tiên anh lên trang chủ tìm thử đi.” Khương Như Vũ không lo sợ đáp: “Trên trang chủ không chỉ có Yuna vũ đạo, còn có Yuna ca hát, Yuna nấu ăn, Yuna làm động vật ma* và Yuna kể chuyện xưa.”
 
*Một từ trong văn hóa ACG của Nhật Bản, chỉ phương pháp cắt ghép sản xuất video lặp lại một số âm thanh hình ảnh vui nhộn.
 
Phó Ý: ???
 
“Thầy Phó, thầy không cần phải đi trợ giúp sao?” Thấy anh vẫn luôn ngồi cạnh mình, cuối cùng Khương Như Vũ vẫn không nhịn được lên tiếng đuổi người.
 
“Hôm nay khách không đông lắm.” Phó ý cầm một miếng bánh kếp, vị ngọt lịm tan trong miệng, hơi ngấy.
 
“Vậy anh có thể qua phía đối diện ngồi không?” Khương Như Vũ khẽ đẩy anh một cái: “Hai chúng ta cùng ngồi một bên anh không cảm thấy rất chật chội sao?”
 
Phó Ý không quá hài lòng ‘trách cứ’ một tiếng, đổi chỗ ngồi.

 
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong tòa nhà, tia nắng nhàn nhạt chiếu lên người đàn ông đang tùy tiện ngồi trên sofa; mặc dù anh không cười nhưng màu sắc nhàn nhạt trong mắt giống như thật sự có ý cười trong đó.
 
Thấy Khương Như Vũ nhìn anh không chớp mắt, Phó Ý sung sướng cong môi: “Sao mà nhìn tôi chằm chằm như vậy, anh trai A Ý đẹp trai đến vậy ?”
 
… Da mặt thật dày.
 
Khương Như Vũ nhìn lén bị phát hiện, giấu đầu hở đuôi nhìn anh trợn mắt, cúi đầu nghịch di động.
 
Cô mở video Bạch Kình gửi cho mình xem hết từ đầu đến cuối, sau đó mới biên tập lại bản nháp, đăng lên trang cá nhân.
 
Vừa mới đăng xong liền nghe nghe thấy Phó Ý hỏi cô: “Lát nữa em về nhà sao?”
 
“Không phải.” Khương Như Vũ lắc đầu: “Đã hẹn với bạn cùng đi ăn tối.”
 
“Ở đâu?”
 
“Quảng trường Nguyên Đông.”
 
“Quảng trường Nguyên Đông cách đây rất gần, chắc là không cần tôi đưa em đi chứ?” Một tay Phó Ý chống má, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
 
Khương Như Vũ do dự một hồi, vẫn thành thật nói: “Nếu không anh vẫn nên đưa em đi, em khá mù đường.”
 
“Được.” Phó Ý gật đầu: “Em ở đây đợi tôi mấy phút.”
 
Khi quay lại trên người Phó Ý đã thay bộ quần áo khác, áo sơ mi sọc đơn giản cùng quần short.
 
“Đi thôi.” Anh ra hiệu cho Khương Như Vũ đi cùng mình.
 
Cô chậm rãi đứng lên, mang theo túi xách của mình, chạy bước nhỏ đến cạnh anh.
 
Trên đường không nói lời nào, mãi đến khi gần đến quảng trường Nguyên Đông, Khương Như Vũ mới phát hiện ra điều gì đó không thích hợp.
 
“Thầy Phó, kính của thầy đâu?” Cô nghi ngờ kéo kéo vạt áo anh: “Thầy như này thì nhìn rõ không?”
 
Đầu tiên Phó Ý hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ tới bình thường mình đi dạy kèm đều mang kính Kiều Sâm mua cho, tùy tiện bịa ra một lý do: “Đi làm ở những quán cafe như này không thể mang kính, chỉ có thể mang kính áp tròng.”
 
“Ồ” Cô không cố truy hỏi nữa, đúng lúc vừa tới quảng trường Nguyên Đông, vẫy vẫy tay với Phó Ý, cô vừa đi vào trong vừa lấy di động từ trong túi ra.
 
Ngoại trừ đống tin nhắn Wechat bạn bè gửi tới, còn có tin nhắn của một người mới gửi phía trên cùng.
 
Là Kim Thi Ý.
 
Ngày đó cô thật sự không thể kiềm chế trái tim đập loạn nhịp, gửi tin nhắn Wechat cho Kim Thi Ý.
 
Đến tận hôm nay cô ấy mới trả lời.
 
[Thật xin lỗi, khoảng thời gian này chị vẫn bận rộn tập luyện, không thể kịp thời xem tin nhắn ở điện thoại, nếu như em có gì muốn hỏi thì gửi tin nhắn cho chị nhé.]
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện