Vị Quýt Yêu Thích

Chương 2


trước sau

Advertisement

 
Chương 2. “Tôi họ Phó, tên chỉ có một chữ Ý.” 
 
Có lẽ là lo lắng cho Khương Như Vũ, cuộc gặp gỡ chưa đến 10 rưỡi đã kết thúc.
 

Cô vào toilet thay quần áo, mặc một chiếc váy liền đúng quy củ sau đó đổi giày bốt Martin thành giày thể thao đế bằng, tiếp theo nhét từng cái quần áo mới thay ra vào cặp sách.
 
Có điều nếu xếp như vậy thì trong balo không còn chỗ để giày.
 
Khương Như Vũ suy nghĩ trong chốc lát, cố hết sức ép quần áo vào sâu trong balo, lấy quyển sách ‘5 năm đại học 3 năm mô phỏng’ ra khỏi cặp.
 
Sau khi tạm biệt tóc Pucca cùng mọi người, đến lúc cô đi tới trạm xe buýt thì đã gần 11 giờ.
 
Khương Như Vũ đã dùng phần mềm gọi xe, xe còn chưa tới nên đến trạm xe buýt chờ một lát.
 
Điện thoại trong túi rung lên, vừa lấy ra nhìn cô phát hiện là mẹ Khương gửi tin nhắn thúc giục cô về nhà, một chút buồn bực len lỏi trong tim.
 
Phu nhân Lâm Xảo Nghiên từ khi sinh cô ra đã luôn truyền bá tư tưởng ‘học tập là trên hết’, hễ là việc có khả năng ảnh hưởng đến việc học tập đều không cho phép cô dính vào.
 
Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên tranh luận với Lâm Xảo Nghiên về việc nhảy sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề học tập, sắc mặt của mẹ khó coi cỡ nào.

 
Cô trả lời tin nhắn sau đó kiểm tra lại biển số xe rồi mới cất di động.
 
Tiếp theo mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào có một người đang đứng bên cạnh mình, thi thoảng sẽ nhìn về hướng bên trái đường, có thể là đang chờ xe buýt.
 
Áo sơ mi trắng tinh và quần tây đen tuyền, tùy ý đút hai tay vào túi, nhìn như người không xương dựa vào cây cột, mái tóc đã khô, ánh sáng từ đèn trạm xe buýt chiếu xuống gương mặt anh, biểu cảm thản nhiên, tựa như người mới ở trong quán bar bị cô làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi cùng anh không phải là một người.
 
Hình như người đó phát hiện Khương Như Vũ đang quan sát mình chợt quay đầu lại, đối mắt với cô.
 
Đầu tiên anh có chút mê mẩn ngay sau đó sắc mặt ngưng lại, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống quyển sách với tiêu đề được in to ‘5 năm đại học 3 năm mô phỏng’ được cô ôm trước ngực, vẻ mặt hơi lộ ra sự quái dị.

 
Giây tiếp theo, anh không chút do dự phát ra tiếng cười từ cổ họng.
 
Khương Như Vũ: “...”
 
Cô nhịn nửa ngày nhưng vẫn không thể nào kìm nén được nữa, từng câu từng chữ đều mang nét buồn bực: “Anh cười cái gì?”
 
“Em gái nhỏ.” Anh thong thả đưa mắt nhìn quyển sách ôn tập trong lòng cô: “Không chăm chỉ ở nhà ôn tập mà lại học người ta đến quán bar chơi cờ vua bay?”
 
Ba từ ‘em gái nhỏ’ được anh ta nói vô cùng rõ ràng, âm cuối còn kéo dài một chút, nghe được rõ ràng ý tứ trêu chọc bên trong.
 
“... Ai cần anh quản?” Thái độ Khương Như Vũ vẫn không dễ chịu như cũ, dời sang bên cạnh một bước rõ ràng là không muốn nói chuyện cùng anh.
 
Thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, Phó Ý chỉ cảm thấy hứng thú.
 
Cô gái này còn rất cá tính.
 
Không bao lâu, xe cô gọi đã tới.
 
Khương Như Vũ không chần chừ động tác dứt khoát bước lên xe.
 
Nhưng mà cửa xe chưa đóng được hai giây, cửa sổ xe bị người ta chậm rãi gõ xuống, khuôn mặt Khương Như Vũ nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối.
 
Nhìn qua bộ dáng cô có chút giãy giụa, nhăn nhó một hồi lâu mới từ từ nói:
 
“Anh này, trạm xe buýt này hết giờ xe đến rồi, anh vẫn nên đi gọi taxi đi.”
 
Vừa dứt lời cô liền nâng cửa sổ xe, giục tài xế lái xe nhanh lên.
 
Nhìn chiếc xe rời đi chỉ để lại làn khói bụi, Phó Ý hơi nhếch khóe môi.
 
Cô gái này có chút thú vị.
 
Rất nhanh xe của anh cũng đến, vừa lên xe Kiểu Sâm không có ý tốt hỏi anh: “Cậu vừa mới gặp ai mà có thể khiến cậu cười như vậy?”
 
Phó Ý liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đừng nói nhảm, nhanh lái xe đi, ông cụ gọi về gấp, còn không quay về tôi sẽ phải quỳ xuống tạ tội.”
 
Kiều Sâm giễu cợt nói: “Lâm Giang Địch Vương, high lên chứ.”
 
"Câm miệng."
 
---
 
Thời gian thấm thoát trôi.
 
Kể từ lần trước đó, Khương Như Vũ không có cơ hội chuồn ra ngoài quay video, may sao cô còn vài video tích trữ từ trước nên không đến mức phải dừng đăng.
 
Thời gian khai giảng tới gần, cô đăng một thông báo lên trang chủ A trạm*, đại khái nói rằng bản thân ở ngoài đời có việc, một năm này không thể ra nhiều video, chỉ có thể đăng vào thời gian không cố định, hy vọng fan hâm mộ có thể chờ và thông cảm.
 
*Tên gọi tắt của các trang web đăng tải video bên Trung Quốc. Ví dụ như Bilibili hay được gọi tắt là B trạm
 
Ngày đầu tiên khai giảng, Khương Như Vũ đã cảm nhận được cuộc sống lớp 12 ‘làm lòng người chua xót khiến con người rơi lệ’ là như thế nào.
 
Mỗi ngày đều phải dậy từ sáng sớm, 6 rưỡi sáng bắt đầu học bài rồi chữa bài đến 10 rưỡi tối mới xong, ngay cả hai ngày nghỉ cuối tuần cũng chỉ còn một ngày rưỡi.
 
Mỗi ngày đều làm các đề thi khác nhau, lúc lên lớp giáo viên cũng hiếm khi nói giỡn điều hòa không khí, cách kỳ thi đại học còn bao nhiêu ngày đều được khoanh tròn dán ở toàn bộ những nơi dễ thấy trong phòng học.
 
Khương Như Vũ học ở lớp trọng điểm của khối khoa học xã hội, nếu như không bị môn Toán học giày vò thì ít nhất cô có thể nhảy hơn 10 hạng trong bảng xếp hạng của lớp - ngay cả chủ nhiệm lớp cô cũng nói vậy.
 
Kỳ nghỉ hè lớp 11, chủ nhiệm đích thân gọi cho Lâm Xảo Nghiên đả thông tư tưởng, một tràng những câu nói thấm thía, cuối cùng chấm dứt kỳ nghỉ hè của Khương Như Vũ một tháng trước khi cô lên 12.
 
Lâm Xảo Nghiên không chỉ giúp cô tìm lớp mà còn mời một gia sư học ở đại học Lâm Giang về dạy kèm, một tuần hai buổi, một buổi hai tiếng.
 

Mơ mơ hồ hồ trải qua một tuần lễ, Khương Như Vũ cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.
 
Tan học vào trưa thứ bảy vừa kịp về nhà ăn trưa.
 
Lâm Xảo Nghiên làm bộ mang cho cô bát canh gà, theo thường lệ hỏi cuộc sống sinh hoạt ở trường có thích ứng được không, lên lớp nghe giảng có hiểu không rồi mới chậm rãi nói:
 
“Tiểu Vũ, thầy Trần năm nay không thể tiếp tục đến dạy kèm con nhưng mà đã tiến cử bạn học của thầy, cũng là một người rất giỏi Toán, con hãy nghe lời thầy học tập chăm chỉ, đừng tưởng rằng đi học rồi sẽ giống lúc nghỉ hè chỉ muốn đi chơi.
 
Nghe vậy động tác uống canh của Khương Vũ Như chậm lại, thành bát đặt ở trên môi che giấu ý cười bản thân: “Ngày mai gia sư mới sẽ đến ạ?”
 
Lâm Xảo Nghiên gật đầu.
 
Đây thật sự, thật sự quá tốt rồi!!!
 
Khương Như Vũ vốn bị Lâm Xảo Nghiên càm ràm đến buồn bực trong lòng, vậy mà hiện giờ đã bị quét sạch thế chỗ cho sự kinh hỉ đột nhiên xuất hiện này.
 
Cô đã trông mong vị gia sư ngốc đó rời đi lâu rồi, lúc này thật đúng là cầu được ước thấy.
 
Tự mình vui vẻ một lúc lâu, cô bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi: “Mẹ, hôm nay sao bố không có ở nhà ạ?”
 
Lâm Xảo Nghiên: “Một người bạn của bố con mới về nước nên ông ấy mời người ta cùng đi dùng cơm rồi.”
 
Khương Như Vũ “A” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
 
Lâm Xảo Nghiên là một giáo sư dạy ở một trường đại học trọng điểm ở thành phố Lâm Giang, được ủy nhiệm là người biên soạn tài liệu giảng dạy mới, bởi vì có hẹn với người trong nhóm mở họp nên ăn xong đã vội vã rời đi.
 
Không ai ở nhà quản cô, Khương Như Vũ vừa rửa chén vừa cười.
 
Thời gian một buổi chiều!
 
Cả một buổi chiều!!!
 
Sau khi rửa bát xong, mở A trạm, nhanh chóng tìm bài hát mới ra, luyện nhảy, ghi hình, một loạt các động tác khá thành thạo.
 
Chờ đến tối khi Lâm Xảo Nghiên về thì Khương Như Vũ đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn học làm đề thi.
 
Lâm Xảo Nghiên tương đối hài lòng, thậm chí còn mang cho cô một đĩa hoa quả cắt sẵn dặn dò cô đừng học quá mệt.
 
Khương Như Vũ cũng không ngẩng đầu lên,  đặc biệt nghiêm túc và tập trung: “Mẹ cứ đặt ở bên cạnh đi ạ, con làm xong trang này sẽ ăn.”
 
Trông thì có vẻ nghiêm chỉnh nhưng thực tế là cô mới lật đến tờ này, làm phần còn lại của lúc chữa bài tối hôm qua, chỉ còn lại hai ba câu hỏi.
 
Ngày về nhà đầu tiên lớp 12, Khương Như Vũ trải qua một cách quy củ, đúng 11 rưỡi tối là lên giường đi ngủ.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Xảo Nghiên gọi cô dậy, gấp gáp nói:
 
“Đã mấy giờ rồi, sao con vẫn còn ngủ? Gia sư cũng sắp tới rồi!”
 
Nghe được câu cuối cùng, Khương Như Vũ mơ mơ màng màng xoay người đứng dậy, bước chân nhẹ như không bay tới phòng vệ sinh rửa mặt.
 
Lúc ăn sáng, Lâm Xảo Nghiên ra ngoài một chuyến, khi trở lại thì phía sau có một bóng dáng cao lớn.
 
Mới rời giường không lâu, Khương Như Vũ đến giờ vẫn như đang trong mộng, đợi người ta đổi giày xong theo sau Lâm Xảo Nghiên đến phòng khách thì cô mới chậm rãi quay đầu lại nhìn.
 
Kết quả thấy được chiếc áo sơ mi màu xanh lục sẫm.
 
Khương Như Vũ không nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục gặm bánh mì.
 
Thật ra cô cũng không thích ăn bánh mỳ lắm nhưng mà không muốn mới sáng sớm đã phải qua chào hỏi gia sư mới nên chỉ có thể làm bộ không nghe không thấy.
 
Quả nhiên chưa ăn được một lúc, Lâm Xảo Nghiên đã gọi cô qua chào hỏi.
 

“Tiểu Vũ, ăn xong chưa? Ra đây gặp thầy Phó một lát.”
 
Khương Như Vũ trầm mặc liếc cái bánh mì còn chưa ăn xong một nửa trong tay, cô khó khăn cắn môi rồi mới trả lời qua loa: “Ăn xong rồi ạ.”
 
Cô ôm ly sữa bò ra phòng khách, có một nam sinh đang ngồi trên ghế sô pha, bên phải anh ta là Lâm Xảo Nghiên.
 
“Tiểu Vũ, đây là thầy Phó, là bạn cùng phòng của thầy Trần, mau qua chào hỏi.”
 
Khương Như Vũ đứng bên cạnh Lâm Xảo Nghiên, khéo léo gọi một câu “Chào thầy Phó.”
 
Lúc này cô cuối cùng mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
 
Trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen dày và nặng, dường như chưa kịp chải tóc đã ra ngoài nên mái tóc có chút lộn xộn.
 
Ban nãy cô nhìn qua thì thấy áo sơ mi này là màu xanh lục sẫm nhưng nhìn kỹ lại thấy mẫu áo này thật quê mùa, đặc biệt “xanh sẫm” so với “xanh matcha” hay “xanh bơ” đang thịnh hành bây giờ chả có có sự liên quan gì, cổ áo còn có một đường màu trắng, bên dưới mặc chiếc quần jean rất quy củ.
 
Nghe thấy Khương Như Vũ gọi mình, anh ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo, vừa nhìn sẽ thấy rất tao nhã lịch sự.
 
Mặc dù đeo kính nhưng không hiểu sao cô thấy gương mặt này có chút quen thuộc.
 
“Được rồi, đến giờ rồi, hai đứa mau lên học đi.” Lâm Xảo Nghiên đứng dậy: “Thầy Phó, Tiểu Vũ nhà chúng tôi làm phiền thầy rồi.”
 
Bà gật đầu với nam sinh rồi bưng cà phê quay về phòng ngủ. 
 
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, vị gia sư mới tới mở miệng trước.
 
“Em tên là… Tiểu Vũ hả?”
 
Giọng nói có vẻ lười biếng, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc khi nãy, nhưng mà không khỏi có chút… quen thuộc.
 
Khương Như Vũ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
 
Gia sư mới ngồi dậy, Khương Như Vũ thấy phần gấu quần jean quá dài mà không được xắn gọn lại, dồn xuống lộn xộn bên ngoài giày vải. Anh nhìn xung quanh một vòng, lại hỏi: “Học ở đây?”
 
Cô lắc đầu: “Không phải, học ở phòng sách.”
 
“Được” Gia sư mới mỉm cười, cầm lấy cặp sách đặt trên ghế sô pha, đi về phía cô: “Em dẫn đường.”
 
Khương Như Vũ có một phòng sách riêng, trong phòng có hai giá sách rất lớn, có bàn học, ghế, điều hòa còn có cả máy vi tính.
 
Nhưng mà máy tính bị Lâm Xảo Nghiên cài đặt mật khẩu, chỉ khi nào bà cho phép thì Khương Như Vũ mới được chơi.
 
Phần lớn là được chơi khoảng một giờ, nói thì như vậy chứ thường ít hơn chứ chưa bao giờ được nhiều hơn.
 
Gia sư mới ngồi đối diện với Khương Như Vũ, đợi cô lấy xong sách luyện tập và bài thi ra, anh ta xé một tờ nháp rồi viết hai chữ lên đấy.
 
“Trước tiên tự giới thiệu một chút, đây là tên của tôi.” Anh gỡ kính xuống, từ trong túi xách lấy ra khăn lau kính từ tốn lau mắt kính.
 
Theo động tác lộ ra đôi mắt đào hoa, lười biếng nhưng lại mê hoặc lòng người.
 
“Tôi họ Phó, tên chỉ có một chữ Ý.”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện