Vì Hoà Bình Tiên Giới

Thiếu niên Bích Sơn (9)


trước sau

Từ sau khi Phương Hoài đi, Dư Tiêu liền ngồi một mình ở bên bàn đá, thẳng đến khi có một người cô nương tuổi trẻ, từ Đào Hoa Nham nhẹ nhàng nhảy xuống.

Cô nương kia tiến về phía trước, ánh mắt sáng quắc nói: "Tiểu huynh đệ, người vừa rồi tới nhìn ngươi là sư huynh ngươi à?"

Dư Tiêu nhìn nàng một cái nói: "Là sư huynh ta."

Cô nương hâm mộ nói: "Sư huynh ngươi đối với ngươi thật tốt, thời điểm ta ở bổn môn bị sư phụ phạt á, chẳng thấy một mống tên sư huynh đệ nào trộm tới xem ta cả."

Dư Tiêu nói: "Thẩm cô nương, ngươi xông vào phụ cận chỗ này, người Thái Bạch Cung sớm hay muộn gì cũng sẽ phát giác. Tốt nhất là vẫn nên nhân cơ hội còn sớm mà đi đi."

Cô nương nhướng mày đẹp nói: "Phất hiện thì cứ phát hiện đi, bổn cô nương còn sợ bọn họ không nổi." Nhìn lại y, lại hỏi: "Đôi mắt của sư huynh hình như là......"


Dư Tiêu nói: "Đôi mắt hắn mù."

Cô nương "A" một tiếng, hoàn toàn tiếc hận nói: "Một người như vậy, thế mà lại hỏng mắt, thật đúng trời xanh quen thói má hồng đánh ghen. Chẳng lẽ không thể khôi phục sao?"

Dư Tiêu không thích tốn nhiều lời với người ngoài, nhưng đối nữ tử này, y vẫn còn lưu lại được chút kiên nhẫn, nói: "Độc hắn bị trúng rất khó tiêu trừ. Huống hồ linh căn hắn pha tạp, tiên đồ vô vọng, càng không thể khôi phục."

Cô nương không khỏi than tiếc, giương mắt nhìn mấy thứ được đặt ngay ngắn trên thạch giá kia, đèn kéo quân, kính vạn hoa......

Ngó qua, đối với Dư Tiêu lộ vẻ xin lỗi nói: "Ta không cẩn thận làm rơi hỏng đồ sứ của ngươi, thật sự xin lỗi."

"Không có gì."

Cô nương nói: "Mấy thứ này đều là đồ sư huynh ngươi đưa cho ngươi, ngươi nói vậy chắc đây là bảo bối đi?"


Dư Tiêu mím môi một cái nói: "Chẳ phải bảo bối gì, nếu như ngươi thích thì cứ việc cầm đi."

Cô nương nhìn biểu tình của y, cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng nhìn mấy món muôn màu muôn vẻ trên thạch giá, ngẩng đầu nhìn đến tầng trên, "Ồ" một tiếng, duỗi tay cầm lấy một quyển sách nói: "Ngọc Kinh Ký?" Nàng đối Dư Tiêu cười nói: "Không phiền nếu như ta xem chứ?"

Dư Tiêu nói: "Ngươi cứ tự nhiên."

Cô nương liền đem một chồng sách đều dọn xuống, động tác thập phần cẩn thận, nàng đem kia chồng sách đặt ở trên bàn đá, tùy tay nhặt một quyển mở ra nhìn.

Dư Tiêu liếc mắt một cái nhìn thấy trong đó có một quyển 《 Long Dương bảo điển , nheo mắt, duỗi tay rút quyển sách kia ra, cô nương thấy thế nói: "Hả? Sao ngươi lại lấy cái đấy?"

Dư Tiêu nắm chặt quyển sách trong tay nói: "Cái này không có cái gì cả, ngươi không cần nhìn." Trên tay hắn có chút lực, ý muốn đem quyển sách này hóa thành bột mịn, nhưng lại dừng lại, cuối cùng vẫn đem nó nhét vào trong tay áo.


Cô nương cười nói: "Ngươi người này thật bá đạo, ngươi cảm thấy không thú vị, liền không được người khác xem." Nhưng Dư Tiêu không đáp, nàng cũng chẳng có hứng cãi cọ, tự đi xem quyển ở trong tay, nàng sinh ra ở đại môn phái Côn Luân,môn quy trong đấy so với bên Thái Bạch Cung thì chỉ có nghiêm hơn, chưa từng đọc qua văn tự nào mới mẻ như này, nhất thời bị hấp dẫn.

Dư Tiêu ở một bên nhắm mắt lại, tiến vào suy nghĩ ngắn ngủi.

Nhưng chẳng bao lâu, Dư Tiêu mở to mắt, cô nương cũng từ trong sách ngẩng đầu lên, đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng nói: "Người Thái Bạch Cung của ngươi tới."

Thẩm Diệu Thanh.

Nữ đệ tử của phái Côn Luân xâm nhập vào gặp phải nhân vật chính, Phương Hoài rốt cuộc nhớ lại rồi, là Thẩm Diệu Thanh, chân truyền đệ tử Côn Luân chưởng môn, cũng là một muội tử trong chính văn hắn có hảo cảm khá cao, đáng tiếc chỉ là một nữ phụ.
Hảo cảm của Phương Hoài đối với nàng tương đối cao, là bởi vì nàng xem như thời điểm Dư Tiêu nghèo túng, một trong số ít nữ nhân chịu vươn tay ra giúp y.

Nàng cùng vai chính tương ngộ cũng rất đơn giản. Tính cách Thẩm Diệu Thanh thông tuệ hào phóng, hiệp nghĩa, thích chu du tứ phương, một ngày trùng hợp đến phụ cận Bích Sơn, nhớ tới truyền thuyết về tổ sư sáng phái Thái Bạch Cung năm đó kiếm trảm mây bay, bản thân nàng cũng là kiếm tu, liền một mình lên Tam Điệp Phong, muốn đi lãnh hội một chút kiếm ý trong ba chữ Thái Bạch Cung Tổ sư gia lưu tại "Đào Hoa Nham" Sau đó, tất nhiên là cùng vai chính kết bạn.

Bất quá lúc này giữa hai người bọn họ, ít nhất là ở bên Thẩm Diệu Thanh không có nảy sinh cái gì mà tình yêu nam nữ với Dư Tiêu, chẳng qua chỉ là kinh ngạc với ngộ tính thiên phú của Dư Tiêu ở tu đạo. Nàng không biết Dư Tiêu xuất thân, lại bản tính thiện lương, không chê vết sẹo đáng sợ trên mặt Dư Tiêu. Hai người ở trên Tam Điệp Phong bàn luận kiếm đạo, nói mấy câu liền kết thành bằng hữu.
Sự xuất hiện ở đỉnh Tam Điệp Phong khiến Thẩm Diệu Thanh có độ hảo cảm rất cao trong lòng người đọc, khu bình luận đều đoán đây là nữ chính. Đáng tiếc Thẩm Diệu Thanh lên sân khấu tuy rằng rất tốt đẹp, lại không phải nữ chủ, tác giả viết ra nàng là có mục đích khác.

Sau khi nhìn thấy Tam Điệp Phong, chờ đến khi Dư Tiêu lén từ Ma giới quay về Bích Sơn, Thái Bạch Cung đang chuẩn bị liên hôn cùng Côn Luân, Thái Bạch Cung thủ tịch đệ tử Phương Hoài, nghênh thú Côn Luân chưởng môn chân truyền Thẩm Diệu Thanh.

Dư Tiêu lúc này đây cũng không thể để lộ thân phận, vết sẹo của y ở Ma giới đã chữa khỏi, ai cũng không biết đây là thiếu niêm lúc trước đột nhiên mất tích. Dư Tiêu còn nhớ rõ cuộc gặp gỡ năm đó, vì thế một mình đi gặp Thẩm Diệu Thanh.

Đến nỗi Thẩm Diệu Thanh bên này tuy vâng theo lời trưởng bối gả cho Phương Hoài, nhưng khi biết được Phương Hoài sớm có người trong lòng, căn bản vô tình đối với nàng, mặc dù chỉ cũng có vài lần ở chúng nhưng cũng đối xử khách khí với nàng. Làm gì có nữ hài tử nào có thể chịu được ủy khuất như vậy chứ?
Vì thế nàng liền ở trên hôn lễ, trước mắt bao người, chạy theo vai chính.

Chú ý, cái lần hối hôn này, còn không phải là Phương Hoài từng mơ thấy một lần à, lần đấy thần công của vai chính còn chưa thành, chỉ là trộm lén quay về Bích Sơn nhìn kẻ thù. Phá hư hôn lễ mang Thẩm Diệu Thanh đi, cũng coi như là ra một ngụm ác khí. Hơn nữa sau khi đem Thẩm Diệu Thanh mang đi, chẳng qua bao lâu tấm lòng nữ nhi rung động, y đem Thẩm Diệu Thanh thu làm thành viên đầu tiên trong hậu cung.

Mà Phương Hoài tuy rằng đối Thẩm Diệu Thanh không có cảm tình gì, nhưng mà chuyện cưới Thẩm Diệu Thanh thì cũng xem như cùng Côn Luân đứng cùng trên một con đường, mà cái chuyện tân nương ngay trong hôn lễ cùng người khác bổ chạy, không thể nghi ngờ hướng tới mặt mấy kẻ mặt người dạ thú hung hăng tát cho một cái.
Nhưng mà cái này còn chưa đủ —— Phương Hoài sau khi xuyên qua thật sự rất muốn phun tào, tuy rằng xem vả mặt rất khoái, nhưng là nếu như đánh vào mặt hắn thì đây chính là một loại dày vò —— sau khi vai chính thần công đại thành, lại tới đoạt hôn lễ lần thứ hai của Phương Hoài, thuận tiện mổ Kim Đan của hắn, đây chính là khung cảnh Phương Hoài đã từng mơ thấy.

Ai...... Phương Hoài lôi suy nghĩ trở về, nghĩ như vậy, hết thảy đều đã được thông, Dư Tiêu ở trên đỉnh núi kia che che giấu giấu với hắn chính là vì vị Thẩm cô nương kia.

Nghĩ đến Dư Tiêu thế mà lại che giấu với mình, Phương Hoài đột nhiên có loại cảm giác "Nhà có thằng con đã trưởng thành".

Mệt mỏi tên tiểu tử kia ngày thường ở trước mặt hắn ngoan ngoãn như vậy, nhiều nhất chính là bộ dáng dính lấy hắn, kết quả sau khi có muội tử cái là vứt cái vị sư huynh này ra sau đầu luôn.
Có đam mê dương thành mà chính mình lại không biết Phương mỗ người hậm hực mà nghĩ. Lại cẩn thận hồi ức lại chi tiết hai người mới gặp, lập tức nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.

Cô nương Thẩm Diệu Thanh này cái gì cũng
tốt, chính là có một vấn đề, xuất thân danh môn, thiên tư lại tốt, cho nên khó tránh khỏi mang theo chút kiêu căng, lại còn có chút thiếu tâm nhãn, lại thích hành hiệp trượng nghĩa. Nàng chạy đến Tam Điệp Phong cùng vai chính kết giao bằng hữu, trên đường tung tích bị người Thái Bạch Cung phát hiện, vì thế phái ra đệ tử tới xem xét tình hình Dư Tiêu.

Mà hai cái tên đệ tử kia cũng chẳng biết nói chuyện cơ, lại thêm quả khinh thường Dư Tiêu, nói mấy câu chọc giận Thẩm Diệu Thanh, rút kiếm liềm chém luôn hai tên đệ tử này.

Thái Bạch Cung thấy người lên không được lại phái thêm người tới, Ngũ đại đệ tử, Tứ đại đệ tử, cuối cùng cư nhiên kinh động đến chưởng môn.
Cái này vấn đề không phải là bởi tu vi Thẩm Diệu Thanh cường hãn đến nước này, mà là có người nhìn ra kiếm đạo của nàng đến từ Côn Luân. Thái Bạch cùng Côn Luân cùng ra từ một mạch, nhưng Côn Luân làm lão môn phái mấy ngàn năm, căn cơ so Thái Bạch Cung không biết thâm hậunhiều hơn bao nhiêu, nếu là bởi vì lần võ đấu này mà khiến hai môn phái nảy sinh mâu thuẫn thì chuyện này không ổn.

Vì thế hai nhà giảng hòa, đem Thẩm Diệu Thanh mời vào trong cung ở hầu hạ thật tốt. Thẩm Diệu Thanh hít sâu một hôi, cũng liền một sự nhịn chín sự lành, nói vài câu tạm biệt với bằng hữu mới, truyền tin vật, liền rời khỏi Bích Sơn, tiếp tục đi du lịch.

Nàng đi rồi, liền đến phiên vai chính xui xẻo —— nếu như không phải bởi cô nương này thiếu tâm nhãn. Nàng nháo ở Thái Bạch Cung như vậy, Tồi Tâm Đường lại đem tội đội thêm lên đầu vai chính, kết quả...... Có thể nghĩ.
Nghĩ đến đây, Phương Hoài liền đau đầu một trận. Hắn đang cùng vị Nguyệt Khô chân nhân mới vừa nhận thức kia cũng cưỡi trên người Đại Bạch, hướng Tam Điệp Phong chạy tới.

Tuy rằng hai người ngồi, nhưng Nguyệt Khô chân nhân thân là người tu tiên dáng điệu uyển chuyển, không thể so Phương Hoài chưa quá Trúc Cơ, vẫn là thân thể phàm thai. Cho nên gánh nặng của Đại Bạch không có tăng thêm.

Phương Hoài vốn dĩ đề nghị Nguyệt Khô chân nhân dùng Phi Không thuật đưa hắn lên đỉnh núi, kết quả Nguyệt Khô chân nhân cư nhiên ngượng ngùng nói: "Không dối gạt tiểu hữu, kẻ hèn từng cùng một vị chân nhân quý phái có chút xích mích, nếu như dùng linh lực để lộ ra chân tướng, ta sợ hắn sẽ truy tới đây, nháo có khi còn lớn hơn."

"......" Phương Hoài không lời gì để nói.

Vì thế đành phải lại đểĐại Bạch lao động. Chờ đến khi leo lên đỉnh núi, Phương Hoài lập tức phát hiện chậm —— đã có mấy tên đệ tử ở đỉnh núi trận địa sẵn sàng đón quân địch, rút kiếm đối mặt.
Nữ tử trẻ tuổi thanh âm thập phần trong trẻo, nói: "Được! Ta coi các ngươi một đám mèo ba chân, là từng kẻ lên hay lên cả đám luôn một thể?"

Phương Hoài cảm giác hết sức khó giải quyết, cao giọng nói: "Chậm đã!"

Nữ tử hừ lạnh nói: "Làm sao, lại tìm tới hai người giúp đỡ?...... Ế, là ngươi?" Nàng không khỏi ngừng dừng lại, lại nhìn đến người phía sau Phương Hoài, càng thêm kinh ngạc: "Sư thúc?"

Đại Bạch dừng ở trước mặt mọi người, Nguyệt Khô chân nhân đứng yên nói: "Nhìn nhiễu loạn ngươi bày ra này! Chạy trốn cũng nhanh lắm, ta đuổi theo bảy tám ngày cũng đuổi không kịp ngươi!"

Phương Hoài tiến lên chắp tay thi lễ nói: "Côn Luân phái Thẩm cô nương, tại hạ là Thái Bạch Cung thủ tịch chân truyền đệ tử Phương Hoài, mới vừa rồi đệ tử trong môn mạo phạm, ta trước bồi tội với cô nương ."
Thẩm Diệu Thanh nguyên bản bị Nguyệt Khô chân nhân răn dạy trên mặt còn có không cam lòng, nhưng sau khi Phương Hoài bồi tội nàng, nàng cư nhiên có chút xấu hổ thẹn thùng, lui về phía sau một bước nói: "Phương công tử không cần như thế."

Phương Hoài tới, kia vài tên đệ tử hai mặt nhìn nhau, nói: "Phương sư huynh......"

Phương Hoài nói: "Các ngươi quá không cẩn thận, vị này chính là Thẩm cô nương đệ tử Côn Luân phái, vào Bích Sơn chúng ta chính là khách. Sao có thể rút đao kiếm với khách của chúng ta chứ?"

Các đệ tử sôi nổi thu hồi bội kiếm, cúi đầu.

Phương Hoài có ý muốn đem chuyện này kinh động tới Tồi Tâm Đường cùng chưởng môn, liền đối với Thẩm Diệu Thanh nói: "Thẩm cô nương, Dư Tiêu là đệ tử của chúng ta, bởi vì phạm sai lầm cho nên cấm túc tại đây. Các đệ tử vốn dĩ là tận chức tận trách, lại không cẩn thận mạo phạm tới cô nương. Tại hạ liền để cho bọn họ hướng cô nương nhận lỗi."
Nguyệt Khô chân nhân chỉ quan sát sắc mặt mọi người, liền đoán được đại khái ngọn nguồn sự tìn. Sư điệt nhà mình bản tính y quá hiểu rõ, đời này thích nhất là bênh vực kẻ yếu, cố tình lại bởi trưởng bối bồi ra tính cách có chút kiêu căng nên hành sự bên ngoài có chút không biết nặng nhẹ, bất quá người ngoài xem mặt mũi phái Côn Luân nên luôn nhượng bộ đối với nàng.

Nhưng nơi này là Thái Bạch Cung, Thái Bạch Cung cùng Côn Luân quan hệ từ trước đến nay có chút vi diệu, cũng không thể qua loa đối đãi.

Vì thế vội vàng ngăn đón Phương Hoài cười nói: "Phương tiểu hữu việc gì phải đa lễ, việc này rõ ràng là sư điệt này của ta lỗ mãng, chuyện này không cần trách đệ tử trong môn phái ngươi."

Y làm người từ trước đến nay tiêu sái, hành động cũng không bám vào một khuôn mẫu, lúc này tay đặt ở trên bả vai Phương Hoài, liền có vẻ có chút thân mật.
Dư Tiêu đứng một bên xem biến, lúc này đem ánh mắt khóa ở trên người hai người, mới vừa rồi Phương Hoài cùng Nguyệt Khô chân nhân cùng cưỡi Bạch Hổ bay lên đỉnh, y là người đầu tiên nhìn thấy.

Phương Hoài trong lòng sốt ruột, vội nói: "Tiền bối không cần phải nhượng bộ vãn bối, vẫn là Thẩm cô nương đối với triệu tập của tiền bối quan trọng hơn."

Nguyệt Khô chân nhân nói: "Cũng đúng thế thật." Liền đối với Thẩm Diệu Thanh nói: "Ngươi còn không cùng ta......"

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thanh âm bạch hạc, mấy người từ trong mây mù xa vời bay tới, xa xa chỉ nghe thấy người: "Nguyên lai là Côn Luân phái đạo hữu tới chơi, không tiếp đón từ xa ."

Phương Hoài trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, người tới đúng là chủ sự Tồi Tâm Đường, mang theo vài tên đệ tử bước lên đỉnh núi, nhìn thoáng qua Phương Hoài, trên mặt xẹt qua một tia cười lạnh, nói: "Nguyên lai thủ tịch chân truyền đã tới trước một bước đuổi tới, tin tức thật là nhanh."
..........


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện