Vì Em

Chương 10


trước sau

Advertisement
"Trần Nghĩa, có còn không, cho tôi một chai, khát chết mất!" Trịnh Tiểu Hy hét lên.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé, bao gồm cả Đường Thi.

Giống như nhận ra ánh mắt tò mò của Đường Thi, Trịnh Tiểu Hy cười giải thích: "Đường Đường, khi còn bé mình cũng sống trong đại viện, chẳng qua là bây giờ chuyển ra ngoài, nhưng mà cũng không cách quá xa."

Đường Thi gật đầu.

Trần Nghĩa ném chai nước qua: "Chỉ có cái này, không có cái khác đâu."

Trịnh Tiểu Hy cũng không quan tâm, mở nắp chai liền uống, cuối cùng, tùy tiện lau miệng một cái: "Cảm ơn."

"Đoàn Thích, Trần Nghĩa, gặp rồi, chúng ta cùng về đi." Tô Tiếu và bạn từ cửa hàng tạp hóa ra, nhìn thấy mấy người đứng cách đó không xa, xoay người về phía phòng học, đi đến đằng sau của bọn họ.

"Tiểu Hy, Đường Đường, mấy em cũng ở đây hả, sắp vào học rồi, khối 10 của bọn em cách chỗ này khá xa nhỉ." Tô Tiếu dịu dàng nhắc nhở, lơ đãng mà liếc nhìn Đường Thi và Đoàn Thích, theo bản năng siết chặt chai nước hoa quả trong tay.

Tô Tiếu trọng sinh nửa năm, cũng là ông trời giúp đỡ cô ta, cho cô ta sống lại trước lúc ba mẹ ly hôn, vì thế cô ta quả quyết đi theo mẹ.

Thật ra Tô Tiếu lúc bé rất thích ba mình, bởi vì trong mắt cô ta, ba Tô càng cưng chiều cô ta hơn, nhưng là... Kiếp trước cô ta thật sự bị mỡ heo che mờ mắt! Mới có thể rơi vào kết quả như vậy.

Trọng sinh làm lại một lần, cô ta có không gian linh tuyền, nhất định có thể sống tốt hơn bất cứ ai!

Cuộc sống hôn nhân bất hạnh kiếp trước, làm cho Tô Tiếu sợ hãi tình yêu và hôn nhân, nhưng trong nửa năm này, sau khi cô ta tiếp xúc với những người con trai ưu tú chưa từng gặp kiếp trước, tâm tư cũng thay đổi rồi.

Tại sao cô ta không thể dựa vào cố gắng của bản thân, giành được tình yêu và hôn nhân tốt nhất? Nếu như sớm muộn cô ta cũng phải kết hôn, vậy tại sao không chọn người tốt nhất?

Nhìn đi nhìn lại, Tô Tiếu cảm thấy, Cố Lệ của Cố gia và Đoàn Thích của Đoàn gia, không chỉ cùng tuổi với cô ta, mà còn là những thiếu niên xuất chúng trong đám bạn, mặc dù loại tâm lý này không tốt, thỉnh thoảng Tô Tiếu cũng có cảm giác hoang đường, nhưng, cô ta đã mẫn cảm nhận ra từ sớm, cái này càng làm cho lòng tin của cô ta càng thêm kiên định.

Bởi vì, hai người thiếu niên này, đều có hảo cảm với cô ta!

Quên đi tâm tư của chính mình, trước khi vào học, Tô Tiếu vẫn không biết nên chọn người nào, luôn do dự, luôn quan sát Cố Lệ và Đoàn Thích, người nào càng thích hợp với cô ta hơn?

Chỉ là sự xuất hiện của Đường Thi, còn có sự biến hóa nhỏ của Đoàn Thích, đều bị Tô Tiếu nhìn rõ, có lẽ là do lòng riêng, cuối cùng, Tô Tiếu đã quyết định mục tiêu - cô ta chọn Đoàn Thích!

Lời nói của Tô Tiếu vừa dứt, tiếng chuông chuẩn bị hết tiết vang lên, Trịnh Tiểu Hy kéo Đường Thi, hai người chạy như bay trong sân trường, ngay cả câu "tạm biệt" cũng không kịp nói.

Trần Nghĩa đưa tay ra sau ôm đầu, cười ha ha nói: "Anh Đoàn, tan học chúng ta có chờ Tiểu Hy và Đường Đường không?"

Đoàn Thích không nói lời nào, chỉ nhìn hai bóng dáng chạy như bay kia, xoay người về phòng học.

"Anh Đoàn, đợi em với!" Trần Nghĩa lập tức chạy theo, liếc mắt thấy Tô Tiếu, cười he he: "Tô Tiếu, cùng nhau về lớp đi, anh Đoàn, là như vậy đó."

Tô Tiếu khẽ cười: "Ừm, tôi biết."

Chẳng qua khi nhìn về bóng dáng cao lớn của Đoàn Thích, trong mắt cô ta có chút đờ đẫn và không cam lòng.

Tiết học cuối cùng là tiếng anh, bởi vì đây là tiết của giáo viên chủ nhiệm, cho dù tâm tư của tất cả mọi người đều không tập trung, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn bảng đen.

Vưu Lỵ cũng không nói gì, chỉ là nên giảng bài thì giảng bài, nên đặt câu hỏi thì đặt câu hỏi, không hề vì học sinh mới vừa học thể dục xong thì sẽ nhẹ nhàng hơn, sau khi hết tiết, mọi người cũng thả lỏng không ít.

"Tiểu Hy, cậu có biết chỗ nào trong trường có thể gửi thư không? Tốt nhất là loại có thể mua tem luôn ý." Đường Thi giơ giơ phong thư trong tay.

Trịnh Tiểu Hy cười xấu xa: "Nói! Cậu giấu mình viết thư tình cho ai?"

Đường Thi dở khóc dở cười, hào phóng đặt phong thư trước mặt Trịnh Tiểu Hy, "Không phải, gửi về chỗ nhà cũ của mình."

Trịnh Tiểu Hy liếc mắt nhìn chữ "Bà Phương", thất vọng "à" một tiếng, nói: "Cổng trường có đó, mình dẫn cậu nhé."

"Cảm ơn, đợi lát nữa mời cậu ăn kem nhé?"

Trịnh Tiểu Hy ôm Đường Thi: "Vậy mình muốn ăn vị sữa."

"Được."

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng học, lúc ở cổng trường thì gặp mấy người Đoàn Thích, còn có Cố Lệ đứng xa xa mà Đường Thi liếc nhìn mấy lần, hai người đang đứng đối diện, Tôi Tiếu đứng bên cạnh đang khuyên cái gì đó, không khí có chút căng thẳng, ánh mắt của học sinh đi ngang qua lặng lẽ nhìn về phía bên đó, bàn luận xôn xao, không dám đến gần.

Đường Thi còn chưa chú ý đến, rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt ghen tị mà nhìn về phía Tô Tiếu, chỉ dựa vào nhan sắc mà nói, mấy người kia quả thật rất hấp dẫn ánh mắt, mỹ nam mỹ nữ, nhìn giống như một bức tranh.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Thi nghe thấy Trịnh Tiểu Hy bên cạnh mình khẽ "xì" một cái, cúi đầu nhìn, Trịnh Tiểu Hy này vẫn là Trịnh Tiểu Hy đó, tựa như tiếng "xì" đó là từ nơi khác đến.

"Đường Đường, chúng ta trực tiếp đi đến tiệm đó đi, nhìn tình hình của bọn họ, cũng không phải là một lần hai lần, nói không chừng lát nữa còn muốn đánh nhau đó, vì để tránh bị thương, chúng mình tự chơi với nhau đi, dù sao Đoàn Thích và Trần Nghĩa không bị lỗ là được." Trịnh Tiểu Hy thờ ơ nói.

Có lý! Đường Thi gật đầu: "Được, vậy đi thôi, mình nhớ đường về nhà rồi."

Tay đưa lên chỉnh mắt kính, Trịnh Tiểu Hy và Đường Thi đi theo một bên cổng trường khác, sau khi hai người vừa bước ra khỏi cổng trường, bên tai đột nhiên nghe được tiếng kêu mạnh mẽ của Trần Nghĩa: "Anh Đoàn, Đường Đường ra khỏi cổng trường rồi, chúng ta còn đánh không?"

Mọi người đứng một vòng xung quanh đột nhiên nhìn Trần Nghĩa, ánh mắt giống như nhìn đứa ngốc, đương nhiên là phải đánh đến cùng rồi! Một cô bé ra khỏi cổng trường, tính là cái gì chứ!

Bước chân của Đường Thi ngừng lại, theo bản năng nhìn về phía Trần Nghĩa, nhưng lại đối diện với ánh mắt đào hoa lạnh nhạt của Đoàn Thích, sững sờ, gật đầu với cậu, xoay người đi theo Trịnh Tiểu Hy.

Đoàn Thích nhìn Đường Thi xoay người không chút lưu luyến, phiền muộn mà "hừ" một tiếng, khẩu hình miệng là ba chữ kia nhưng không nói ra.

"Đoàn Thích, Cố Lệ, hai người đánh nhau, sẽ bị trừ điểm đó!" Tô Tiếu âm thầm trừng mắt nhìn Trần Nghĩa, thấy Đường Thi không qua đây, không biết tại sao, âm thầm thở nhẹ một hơi.

Cố Lệ gật đầu: "Đoàn Thích, chó khôn không cản đường, cậu giữ cổng trường, tôi muốn ra ngoài, ai cũng không cản trở ai!"

Đoàn Thích ngẩng đầu: "Tôi cũng không cản đường cậu, cổng trường to như vậy, bên kia cậu không đi, hết lần này đến lần khác đi bên này."

"Đoàn Thích, cậu đừng có mà vô lý!" Sắc mặt Cố Lệ lạnh lùng hơn.

"Hờ!" Đoàn Thích thật sự đi đến đứng ở cổng trường, biếng nhác mà nhìn Cố Lệ.

Hành động ấu trĩ như vậy, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, Cố Lệ nhìn Đoàn Thích, trong mắt cuối cùng cũng có chút tức giận, nhưng gia giáo của nhà cậu ta nghiêm khác, cậu ta không làm được mấy hành động ấu trĩ như là Đoàn Thích, tức giận đi sang một bên.

Tô Tiếu sững sờ nhìn bóng lưng Cố Lệ, không hiểu tại sao trước khi Cố Lệ đi, lại hoàn toàn quên mất cô ta, rõ ràng, trước đây đều là Cố Lệ nhìn cô ta, sao...

Đợi Tô Tiếu hoàn hồn, đối diện với đôi mắt đào hoa không có chút tình cảm nào của Đoàn Thích, trong lòng có chút hoảng hốt, suy nghĩ một chút, Đoàn Thích chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, không có gì phải sợ, đột nhiên bình tĩnh lại.

"Đoàn Thích, sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi dính gì à?" Tô Tiếu sờ sờ mặt.

Liếc mắt nhìn mặt Tô Tiếu mấy lần, Đoàn Thích lắc đầu, dời tầm mắt, chân dài di chuyển, theo bản năng xoay người đi về phía Đường Thi mới đi, đang buồn bực chuẩn bị xoay người, Trần Nghĩa lại hợp tình hợp lý mà xuất hiện: "Anh Đoàn, chúng ta đi tìm Đường Đường đi, em nhớ đường, Tiểu Hy và Đường Đường đi theo lối này."

Đoàn Thích còn có thể làm sao? Chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Trần Nghĩa bước nhanh đuổi theo, còn nhớ vẫy tay với Tô Tiếu: "Tô Tiếu, nếu cậu muốn về trước thì đi đi, tôi đi tìm Đường Đường với anh Đoàn, Đường Đường còn chưa quen thuộc nơi này."

Bước chân muốn đi theo của Tô Tiếu rụt về chỗ cũ, vẫy vẫy tay với Trần Nghĩa, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ, người bên cạnh đến rồi, chỉ trỏ, Tô Tiếu đứng một lúc, cuối cùng đi về nhà.

"Anh Đoàn, lẽ nào anh không nhận ra Tô Tiếu có hảo cảm với anh? Sao anh không bắt lấy cơ hội này? Nếu như bị Cố Lệ nhanh chân giành trước, đến lúc đó anh đừng có đánh em." Trần Nghĩa cười hì hì nói.

Lúc trước Tô Tiếu do dự giữa hai người Đoàn Thích và Cố Lệ, quan hệ vi diệu như vậy, Trần Nghĩa tự nhiên nhìn ra, chẳng qua là, anh Đoàn của cậu ta thích, vậy cũng không có cách nào.

Đoàn Thích lạnh lùng liếc nhìn Trần Nghĩa, thành công kéo khóa miệng của Trần Nghĩa, Trần Nghĩa buồn bực cắm đầu đi về phía trước, nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy và Đường Thi đang đứng trước một cửa hàng mua đồ, vui vẻ chạy qua.

"Đường Đường, Tiểu Hy, thì ra hai người đến gửi thư hả?"

Trịnh Tiểu Hy liếc nhìn phía sau hai người, không thấy người mình ghét, tâm tình vui vẻ trả lời: "Là Đường Đường đến gửi thư, tôi đi cùng cậu ấy."

Trần Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn Đường Thi đang dán tem, hỏi: "Đường Đường, không phải em đang gửi thư cho anh người yêu nào đó chứ?"

Đường Thi không nói nhìn về phía Trịnh Tiểu Hy, đầu hai người này thật sự thần kỳ giống nhau.

Ba người không chú ý đến, Đoàn Thích bước chậm phía sau khi nghe thấy câu đó, sống lưng trong nháy mắt thẳng tắp, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nóng bỏng nhìn về phía Đường Thi... và bức thư trong tay cô.

Truyện convert hay : Xuyên Qua Tương Lai: Nam Nhân Không Dễ Làm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện