Vết Sẹo Cũ

Chương 41


trước sau

Edit: OhHarry【 Nếu tâm hồn là một khu vườn và mỗi người quan trọng là một bông hồng, vậy thì khu vườn của tôi nhất định sẽ cực kỳ tẻ nhạt và buồn chán. 】

Kể từ hôm đó, Tống Mặc bắt đầu phớt lờ tôi. Cậu bé không còn bám lấy tôi, không nói chuyện, thậm chí trốn tránh khi nhìn thấy tôi.

Mợ Cửu cũng nhận ra có điều không ổn và hỏi tôi rằng có chuyện gì xảy ra không.

Tôi kể với mợ về việc chậu cây bị vỡ, cảm thấy bản thân có lẽ đã làm cậu bé sợ hãi nên muốn nhờ mợ giúp tôi dỗ dành hộ.

"Hóa ra là thế." Mợ Cửu thở dài, "Tiểu thiếu gia cũng là một đứa trẻ đáng thương, cậu đừng trách nó. Trước năm ba tuổi, tiểu thiếu gia sống với ông Hạ và ông Lạc. Nhưng kể từ khi cậu Nghiên Trì qua đời, ông Hạ vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau mất con thành ra thể xác và tinh thần mỗi năm một sa sút, ông Lạc lại bận bịu nên hơi..... lơ là với tiểu thiếu gia. Lúc cậu Tống thấy tiểu thiếu gia đã ba tuổi mà vẫn chưa biết nói mới đưa tiểu thiếu gia về nuôi nấng. Nhưng hai bố con không thân nhau do tính cách riêng. May mà có cậu vào nhà, tiểu thiếu gia mới bộc lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ." Cuối cùng mợ nói tính tình Tống Mặc vốn nhạy cảm, chắc sợ bị tôi trách móc nên mới trốn tránh không gặp tôi, mợ còn bảo tôi cố kiên nhẫn đợi thêm vài ngày nữa là sự việc sẽ tốt lên.

Mợ có nhiều kinh nghiệm trong việc nuôi dạy con cái, hơn nữa còn hiểu Tống Mặc hơn tôi, nghe mợ nói vậy, tôi chỉ đành nén lại nỗi lo lắng và cho Tống Mặc thêm thời gian.

Trước khi kết hôn với Tống Bách Lao, trên mạng đã có tin đồn người kết hôn cùng hắn là Chu Ly, ngoài việc tiết lộ các chi tiết về cuộc hôn nhân giữa nhà họ Chu và Hạ Thịnh, bài đăng đó còn phân tích một loạt thông tin về gia cảnh, học vấn, tính cách và thành tựu trong công việc của Chu Ly và Tống Bách Lao. Cùng cùng kết luận cả hai người chính là cặp đôi do ông Trời tác hợp.

Anh kế của Tống Bách Lao là Hạ Nghiên Trì cũng được nhắc sơ qua trong bài, anh ta ốm yếu từ khi còn nhỏ và đã qua đời cách đây năm năm do bạo bệnh, sau đó Hạ Kiều ngày càng tiều tụy vì lo nghĩ quá mức nên đã giao Hạ Thịnh cho Tống Bách Lao điều hành. Năng lực xuất chúng của Tống Bách Lao đã đưa Hạ Thịnh bước lên vị trí hàng đầu ngành chỉ trong vài năm, các cao ốc văn phòng đã được thay thế bằng những tòa nhà nguy nga hơn. Có thể nói, nếu không có Tống Bách Lao thì sẽ không có Hạ Thịnh huy hoàng ngày hôm nay.

Khi đó tôi cảm thấy Hạ Kiều thật đáng thương, người yêu mất sớm khi còn trẻ rồi bị cưỡng chế đánh dấu, lúc về già cũng mất cả con, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh không phải chuyện dễ dàng gì.

Bây giờ tôi cảm thấy số Tống Mặc còn khổ hơn cả ông, cậu bé mất mẹ khi vừa được sinh ra, Tống Bách Lao không mảy may quan tâm đến cuộc sống con trai, Hạ Kiều suốt ngày chìm trong nỗi đau khố của riêng mình, tuy Lạc Thanh Hòa yêu thương cậu bé nhưng lơ là, không nhận ra sự khác thường của cháu trai suốt ba năm.

Vốn đang ở trong độ tuổi hiếu động nhất nhưng tính cách Tống Mặc lại nhạy cảm, rụt rè và sống nội tâm.

"Ừm, vậy chiều gặp."

Cúp điện thoại, tôi mặc quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.

Hàn Âm nói bản thảo phỏng vấn đợt trước sau khi được đăng lên đã nhận được phản hồi rất mạnh mẽ nên hỏi tôi có thấy bất tiện không khi quay video làm quà cho fan.

Tôi không thấy bất tiện gì nhưng sợ Hàn Âm lại đụng phải Tống Bách Lao nên đã hẹn em ở một quán cà phê cách núi Duy Cảnh chừng năm cây số.

Lúc ra đến cửa, tôi gặp Tống Mặc ở hành lang. Mắt cậu bé đờ ra, vẻ mặt thất thần, có lẽ vì không ngờ sẽ chạm mặt trực tiếp với tôi tôi.

"Mặc Mặc....." Tôi vừa định đến gần thì cậu bé đã giật mình lùi lại một bước rồi quay lưng bỏ chạy, tôi muốn gọi đứa bé lại cũng đã không kịp.

Nhìn bóng lưng cậu bé nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, tôi thấy hơi hụt hẫng, không biết khi nào cậu bé mới chịu làm hòa với tôi.

Khi tôi đến quán cà phê, Hàn Âm đã ngồi đợi sẵn.

"Tiểu Úc!" Em vẫn nhiệt tình như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, bắt tay tôi xong em con đưa lòng bàn tay lên mũi ngửi, "Ôi, mùi của Tiểu Úc này, thơm thế."

Sáng nay tôi vừa nướng cupcake, chắc đó là mùi nước rửa tay tôi dùng trước khi ra ngoài.

Người phục vụ mang menu đến, tôi gọi một cốc Iced Mocha, trong lúc đó Hàn Âm lấy máy tính bảng trong túi xách ra rồi chạm mở phần mềm đưa đến trước mặt tôi.

"Anh đọc bài viết lần trước của em chưa? Lượt share lên đến chục nghìn rồi, mọi người nhiệt tình lắm."

Tôi xem qua những bình buận được em chụp màn hình lại, có bình luận cổ vũ tôi đừng từ bỏ ước mơ, có bình luận khen ngợi khả năng sáng tạo không thua kém Omega, thậm chí có cả những bình luận khen ngoại hình của tôi.....

"Mấy năm nay Beta bị chèn ép nhiều quá, mãi mới có một nhân vật rực rỡ xuất hiện nên mọi người đều cực kỳ phấn khích."

"Rực rỡ?" Tôi bật cười thành tiếng.

Hàn Âm chuyên mảng truyền thông có khác, đến kỹ năng nịnh nọt cũng thật phi thường. Tính từ miêu tả này trước nay đều rất xa vời với tôi.

Chu Ly và Tống Bách Lao là những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Còn tôi giống như một hạt bụi nhỏ, dù cho nỗ lực hay bất bình đến đâu thì vẫn chỉ là cát bụi, không bao giờ có thể trở thành kim cương. Ngay cả khi kết hôn, báo chí cũng đưa tin nói tôi chó ngáp phải ruồi, đua đòi để được như anh kế Omega.

Trong mắt thiên hạ, cả Chu Ly lẫn Tống Bách Lao đều sở hữu tài mạo song toàn, họ là mộc thạch tiền minh, kết hôn với tôi thì chẳng khác nào..... Hoa nhài cắm bãi phân trâu.

(*) Mộc thạch tiền minh: chỉ tình yêu say đắm giữa Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng".

"Anh sáng thật mà." Hàn Âm thấy tôi không tin nên hơi sốt ruột, "Em cũng là Beta, em hiểu xã hội này kỳ thị chúng ta đến mức nào. Nghề của em ẩn sau internet nên không chịu nhiều sự bất bình đẳng như vậy, nhưng chỉ cần em đi ngược lại với số đông, những người có quan điểm đối lập sẽ quy em thành "Beta". Họ sẽ nói: "Ban đầu thấy mày cũng được đấy, nhưng Beta vẫn chỉ là Beta thôi, chẳng được cái tích sự đếch gì." Nói rồi em trợn mắt, "Tiên sư nó."

Tôi cười sặc, nghe cứ như Alpha đang tức hộc máu vậy.

Hàn Âm nói: "Anh bị hiểu lầm, bị phản bội, em không biết anh đã sống thế nào suốt hai năm qua. Nhưng anh không nản chí, không hề bỏ cuộc mà? Anh giống như "Long Cung", phá vỡ mọi khuôn mẫu và không bao giờ đầu hàng. Em biết anh cảm thấy bản thân không có sự sáng chói của A và O như em đang phóng đại, nhưng cái "rực rỡ" mà em nói đến không chỉ sự tồn tại của Mặt Trời giữa hàng tỷ ngôi sao. Anh là sao Bắc Đẩu, tuy không thể sánh với Mặt Trăng hay Mặt Trời nhưng không một ai có thể phủ nhận sự chói lòa của anh."

Em ăn nói giỏi quá, tôi chỉ nghĩ đến kim cương nhưng không ngờ em lại so sánh tôi với sao Bắc Đẩu làm tôi đỏ hết mặt mày.

Trong cuộc phỏng vấn video sau đó, em đặt máy quay và trò chuyện thoải mái như một người bạn, hỏi tôi những câu hỏi liên quan đến kế hoạch sự nghiệp trong tương lai.

"Ngoài việc thu hồi giấy phép hành nghề, Hiệp hội còn ban hành lệnh cấm vào ngành với tôi trong năm năm, nhưng có lẽ vì tôi đã thắng kiện nên cách đây vài ngày, Hiệp hội có gửi thư đến, nói rằng trong hoàn cảnh đặc biệt lúc đó, họ bày tỏ sự thông cảm với tôi đồng thời rút lại lệnh cấm năm năm." Điều này cũng có nghĩa là tôi có thể làm lại chứng chỉ thợ làm bánh và giấy phép kinh doanh một cách hợp pháp bất cứ lúc nào. "Trong tương lai, chắc tôi sẽ mở một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình."

Khuôn mặt Hàn Âm sáng bừng lên: "Thế thì tuyệt quá!"

Sau khi quay video xong, tôi đứng dậy chào tạm biệt em, em nắm lấy tay tôi rồi nói rằng hy vọng tôi có thể livestream nhiều hơn, sau đó còn phàn nàn tôi "bàng quan" quá, fan muốn tiêu tiền cho tôi mà chẳng tìm được cách nào.

"Em ngưỡng mộ anh lắm, bao giờ tiệm bánh khai trương thì nhớ gọi em đấy, ngày nào em cũng PR cho anh luôn." Em buông tay, nở nụ cười để lộ ra lúm đồng tiền, "Còn nữa, lần trước em hỏi anh có ly hôn không chỉ là nói đùa thôi, anh đừng để bụng nhé, em thấy anh và ngài Tống đẹp đôi lắm ạ."

Tôi và Tống Bách Lao đẹp đôi ấy à?

Trên đường về, tôi không biết mình đã cảm thán bao nhiêu lần vì sự mồm mép của Hàn Âm. Với tài ăn nói này, ngay cả khi không tự làm truyền thông, em cũng có thể tỏa sáng trong bất kỳ vị trí nào. Em ấy mới đúng là sự tồn tại rực rỡ của Beta, tự tin, nổi bật và có năng lực.

Quả nhiên, không có ai mà tự nhiên thành công được.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Năm cây số không dài, đường ngoại ô cũng rất dễ đi nên chưa đầy mười phút xe đã về tới trên núi.

Vừa bước vào cửa tôi đã thấy kỳ lạ, trong nhà không có lấy một người giúp việc, ngay cả mợ Cửu cũng không thấy đâu.

Căn nhà vắng lặng không một tiếng người, toàn bộ đèn cũng bị tắt hết đi.

Tôi bật đèn hết cỡ, vừa leo cầu thang vừa gọi tên mợ Cửu và Tống Mặc nhưng không ai đáp lời.

"Mợ Cửu?" Tôi vừa bước tới phòng ngủ thì chợt phát hiện cửa phòng bị hé ra một nửa, tôi nắm tay cầm đẩy mạnh vào.

Vào mùa hè tầm sáu giờ tối, Mặt Trời vẫn chưa lặn hẳn xuống núi mà chiếu chút ánh sáng vào căn phòng. Tôi trông bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ thì giật mình, sau đó nhanh chóng nhận ra bóng người kia là Tống Bách Lao.

"Cậu đã đi đâu?"

Trực giác cho tôi thấy giọng điệu của hắn chẳng hề bình thường, nhưng trong suốt mấy ngày chúng tôi cãi nhau, tông giọng của hắn cũng không nghiêm trọng như bây giờ.

"Đi gặp một người bạn. Những người khác đâu? Sao có mỗi anh ở nhà?" Tôi bật công tắc ở cửa, cả căn phòng bừng lên.

Tống Bách Lao nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, ngón tay khẽ khảy cây xấu hổ đang buồn bã ỉu xìu của tôi.

"Đừng....." Lòng tôi thắt chặt, vội vàng bước tới ngăn cản hắn.

Hắn liếc tôi một cái rồi nhấc thẳng chậu cây lên: "Sao đấy, cái cây này quan trọng lắm à? Hay là được một ai đó cực kỳ quan trọng tặng cho?"

Tôi sợ hắn làm ra hành động tổn thương đến chậu cây nên lập tức đứng lại, không dám bước tiếp.

"Không, không quan trọng."

"Không quan trọng phải không?" Vẻ mặt hắn lạnh lùng, ngữ khí giễu cợt, "Vậy tại sao mấy ngày trước cậu lại tức giận chỉ vì Tống Mặc lỡ đánh rơi chậu cây không quan trọng này?"

"Vì......" Tôi thì thào, nhìn chằm chằm vào chậu cây trên tay hắn, bỗng dưng không biết nên trả lời ra sao.

Vì đây là tro cốt của con trai tôi ư?

"Chiều nay Tống Mặc trộm chạy vào rừng." Hắn xoay xoay chậu cây, tỏ vẻ thích thú quan sát hoa văn trên mặt chậu, sau đó thốt ra câu nói khiến người ta sợ khiếp vía, "Khi mợ Cửu tìm thấy thằng bé thì nó đã lăn xuống sườn núi và bị thương nặng. Thằng bé nắm chặt bông hoa trong tay, nói muốn đền cho cậu."

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như này lại xảy ra với Tống Mặc trong lúc tôi ra ngoài suốt buổi chiều.

Thì ra mấy ngày nay Tống Mặc tránh mặt không phải vì sợ tôi. Cậu bé chỉ cảm thấy án náy vì đã làm hỏng đồ nên không dám đối diện với tôi.

Cậu bé nghĩ cách để bù đắp cho tôi nhưng tôi không hề nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của cậu bé mà chỉ nghĩ đứa nhỏ vẫn còn giận tôi.

Đáng lẽ tôi nên giải thích với cậu bé sớm hơn.....

"Thằng bé..... Mặc Mặc bây giờ thế nào rồi?" Tôi nói năng không mạch lạc, "Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tống Bách Lao nhìn tôi: "Nằm bệnh viện, bị gãy nhiều xương và rách đầu."

Tôi chợt thấy không gian trước mắt trở nên mù mịt, lảo đảo dựa vào bức tường phía sau, một lát sau cơn choáng váng mới biến mất.

"Suýt chút nữa cậu đã giết chết con trai tôi vì cái chậu cây vô dụng này." Hắn cầm chậu cây, thong thả bước về phía tôi. Đến khi chỉ còn cách hai mét, hắn dừng lại, nâng chậu cây lên trước mặt tôi rồi đột ngột buông tay.

Tôi đã trồng lại cây vào chậu nhựa, lần này chậu cây không vỡ tan tành nhưng bùn đất bị đổ xuống, vương vãi khắp thảm tạo thành những vệt đen.

"Nếu đã không quan trọng thì chết đi cũng chẳng có vấn đề gì." Hắn nhấc chân, nghiền nát cây xấu hổ đang héo úa một cách thô bạo khiến nó lẫn vào trong đất.

A.....

Tôi há miệng, những tiếng "khặc khặc" lạ lùng phát ra từ trong cổ họng như thể tiếng thét chói tai đã bị toàn bộ xương sun chặn lại, ép ngược lại vào trong lồng ngực, xé nát trái tim.

Đừng.....

Đừng đối xử với thằng bé như vậy.....

Muốn làm Tống Bách Lao dừng lại, muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể như đống rỉ sắt, cứng đơ hoàn toàn ở một chỗ, không thể cử động.

Linh hồn tôi dần mai một, chỉ để lại thân xác trống rỗng, trơ mắt nhìn hắn nổi cơn tam bành, nghiền nát những thứ quan trọng của tôi từng chút một.

Có vẻ Tống Bách Lao đã thấy hài lòng, hắn nhấc đế giày lên, chà sạch đất bùn xuống tấm tẩm sạch sẽ bên cạnh.

"Anh rốt cuộc.... sợ mất con trai, hay là sợ chiếc chìa khóa vàng để anh điều khiển Hạ Thịnh không còn nữa?" Tôi nghe thấy một giọng nói như bóng ma vô hồn vang lên, phải một lúc sau mới nhận ra đó là mình.

Tống Bách Lao ngẩng đầu lên, nheo mắt: "Cậu nói gì?"

"Anh cứ nói mưu kế năm đó tôi làm với anh thật ghê tởm, nói tôi lừa dối khiến anh thấy buồn nôn, nhưng chẳng phải anh chấp nhận sinh con với anh kế của mình chỉ vì quyền lực và tiền bạc sao? Tống Mặc xuất hiện trên đời thế nào, anh chắc phải hiểu rõ hơn tôi."

Hắn bị tôi vạch trần động cơ đáng hổ thẹn thì ngẩn ngơ không thôi, mặt mày trắng bệch: "Ai nói cho cậu....."

"Tống Bách Lao, anh mới đáng ghê tởm. Anh không những ghê tởm mà còn là thằng đạo đức giả." Tôi nhìn thẳng vào hắn, giọng nói như lưỡi dao cứa vào cổ họng làm ứa ra mùi vị tanh ngọt, "Xin anh đấy, ly hôn với tôi đi, tôi thể nào không chịu nổi cuộc sống hôn nhân với loại người như anh nữa rồi."

Hắn bước nhanh về phía tôi, tôi tưởng hắn sẽ đánh tôi trong cơn thịnh nộ nên rụt người ra đằng sau.

Hắn lập tức dừng lại, đứng cách tôi chừng một cánh tay, đôi mắt ứa máu nhìn tôi đăm đăm.

"Cậu đừng hòng nghĩ tới chuyện đó." Hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ ngón trỏ vào tôi như muốn róc thịt chặt xương, "Cả đời này cũng đừng mong."

Nói xong, hắn bực tức đẩy tôi ra, không lâu sau, tiếng sập cửa rung trời vang lên từ dưới tầng.

Tôi nhìn đống bùn đất trên thảm, chậm rãi quỳ xuống, dùng tay nhặt lại vào trong chậu từng chút một.

Cây xấu hổ nát tả tơi bị đứt thành nhiều phần và trộn lẫn trong bùn đất, lần này dù cho có Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được.

Tôi từ từ rũ sạch đất bẩn trên thảm, cố gắng nhặt càng nhiều đất càng tốt để trả về chậu cây.

"Cậu Ninh......" Không biết mợ Cửu đã về từ lúc nào, mợ đứng ở cửa, trông có hơi bất an, "Cậu Tống vừa về thì đuổi hết người giúp việc đi, không cho chúng tôi vào nhà chính. Cậu..... cậu không sao chứ?"

Tôi sụt sịt, cầm chậu cây đứng dậy nhưng đầu óc choáng voáng suýt hụt chân.

Mợ Cựu nhanh chóng đến đỡ tôi: "Cậu sao thế? Trong người thấy khó chịu à?"

Tôi lắc đầu, tránh khỏi tay mợ: "Cháu không sao. Mợ đi chuẩn bị xe đi, cháu muốn thăm Mặc Mặc."

Mợ Cửu không nói gì nữa mà lặng lẽ rời đi.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Sau khi bị thương, Tống Mặc lập tức được đưa xuống bệnh viện dưới núi. Cũng may phát hiện kịp thời, cậu bé tuy bị gãy tay, chân ở các mức độ khác nhau và bị rách đầu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc tôi đến phòng bệnh, cậu bé đang ngủ. Trên đầu Tống Mặc quấn vải băng, tay trái bó bột lộ ra ngoài chăn, dưới chân phải kê một cái gối, bó bột từ bắp chân xuống đầu ngón chân.

Sáng nay trước khi ra ngoài tôi còn nướng cupcake để khi về sẽ dỗ dành cậu bé sau, nhưng giờ xem ra chỉ có thể để bánh tự hỏng trong tủ lạnh.

Tôi bảo người giúp việc rời đi trước rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Tôi cầm lấy bàn tay phải không bị thương của cậu bé, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, có lẽ Tống Mặc cảm nhận được nên từ từ mở mắt.

"Mẹ....."

"Ừ mẹ đây, con đau không?"

"Xin lỗi mẹ." Giọng cậu bé yếu ớt hệt như một con mèo sữa ốm yếu, "Con chỉ muốn mang nó đi phơi nắng..... Con không muốn làm vỡ nó đâu. Con biết, mỗi bông hoa đều chỉ có độc nhất vô nhị. Hoa của Hoàng Tử Bé, và hoa của mẹ chắc chắn cũng vậy..... Con không tìm được cây giống y đúc cây của mẹ nên định tìm một bông hoa đẹp nhất để đền...... Nhưng con, nhưng con sơ ý bị té ngã, đầu bị rách, hoa cũng chẳng còn....." Cậu bé khẽ nức nở, "Con xin lỗi mẹ, mẹ tha thứ cho con với nhé?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe đứa nhỏ nói một câu dài như vậy, nhưng là để cầu xin sự tha thứ của tôi.

Tôi luôn muốn trở thành một người bố tốt nhưng tôi không phải một người bố tốt.

Tôi không kìm nén nổi nữa, gục trán lên mu bàn tay, bờ vai run rẩy, khóc thầm. Tôi cố gắng kiềm chế bản thân nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt đau đớn và tội lỗi chảy ra ngày càng dữ dội.

"Mẹ xin lỗi...... Mẹ xin lỗi......" Tôi nghẹn ngào, không ngừng lặp lại ba từ này với cả hai đứa con, cũng là hai bông hồng của tôi.

Tác giả có lời muốn nói: Cành hoa hồng đến từ "Hoàng Tử Bé", Hoàng Tử Bé có một bông hồng độc nhất vô nhị, cậu rất yêu nàng, cho dù hoa hồng trong vườn hồng dưới Trái Đất có giống hoa của cậu đến mức nào thì cũng không phải đóa hồng của cậu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện