Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Kẻ Đột Nhập


trước sau

Advertisement
Lily bắt đầu lục lọi trí óc về một số ma pháp mình đã từng xem qua có thể giúp bản thân trong tình huống này. Phức tạp có, đơn giản cũng có. Lily không dám tự cao tự đại, nên có sẽ thử trước với ma pháp đơn giản nhất.

‘Truyền động’, kì thực không chỉ là một ma pháp, mà là một dòng các loại ma pháp dựa trên cùng một nền tảng. Cấp thấp nhất, ma pháp có thể khiến một đối tượng chịu tác động trực tiếp di chuyển một đoạn ngắn. Cấp cao hơn, ma pháp có thể giúp vận hành những con rối như một sinh vật sống. Phức hợp với những loại ma pháp khác, sinh vật được điều khiển sẽ trở nên cực kì đáng sợ.

Có điều, đó là vấn đề của những vị pháp sư tài ba. Lily biết bản thân còn chưa đạt tới được đẳng cấp ấy, nhưng chắc hẳn ở tương lai không xa, cô cũng sẽ làm được.

Hiện tại, Lily chỉ đang cố hết sức khiến cho từng chút một ma năng rỉ ra từ vòng vận chuyển ma năng của mình thành hình dạng ma pháp mong muốn. Cô đã được anh Turan dạy rằng phải làm được như thế trước khi phụ thuộc vào gậy phép hay bất kì dụng cụ ma pháp nào.

Thế nên Lily cực kì tự tin vào điểm này của bản thân. Và thực tế đúng là vậy, cô không gặp mấy khó khăn để thực hiện ma pháp ‘Truyền động’ ở quy mô nhỏ nhất có thể.

Ngón tay Lily khẽ nhấc lên. Đó chỉ là một cử động nhẹ nhàng, rất dễ bị bỏ qua nếu không liên tục quan sát.

Mệt đứt hơi. Lily thở dốc, tạm ngừng cố gắng. Quả nhiên, thông qua dụng cụ ma pháp để thi triển vẫn luôn dễ dàng hơn cả. Nếu không phải bị anh Turan nghiêm khắc dạy bảo, cô cũng chẳng dám nghĩ rằng chính mình sẽ lại thử thách bản thân như thế này.

Nửa ngày sau, Lily tỉnh dậy trong tình trạng cả người uể oải. Đêm qua, dường như cô đã dành rất nhiều thời gian và công sức để khiến cơ thể cử động bằng ma năng, đến mức mệt quá thiếp đi lúc nào không biết.

Hiện giờ, Lily cũng chẳng nhớ nổi bản thân đã làm được đến mức độ nào. Có điều, giờ cơ thể cô đã có thể cử động chút ít, không cần phải nằm dài trên giường bệnh nữa, thay vào đó là ngồi dậy trên giường bệnh.

Anh Wyndur đến thăm Lily chỉ vài phút sau đấy. Anh ta cứ như đã chờ sẵn từ lâu ở bên ngoài vậy, nhằm vừa lúc có chút động tĩnh ở bên trong liền hỏi thăm.

Trông thấy tình trạng khả quan của Lily, Wyndur cuối cùng cũng bị thuyết phục để không gọi vị y thuật sư đã bước nửa bước vào phòng mà khám cho cô. Bản thân là một du hành giả, anh ấy biết rõ một người sẽ không muốn để cho người mà mình không tin tưởng khám xét. Chính anh ta còn không có cơ hội ấy với Lily, càng không kể đến vị y thuật sư kia.

Dĩ nhiên, trong lúc bất tỉnh, Lily không tài nào biết được có ai khám qua cho mình chưa. Hẳn là rồi. Dù sao thì tình hình lúc đó khẩn cấp, không thể nào lấy nguy hiểm tính mạng ra làm so sánh được.

– Vậy, em nghỉ ngơi cho tốt.

Wyndur nói lời tạm biệt, quay người rời đi. Anh ta có vẻ không đành lòng lắm, nhưng chẳng còn cách nào khác. Được đối xử đến mức này, kì thực lại khiến Lily thêm dè chừng, muốn xa lánh. Nếu là anh Turan có mặt ở đây thì cô hẳn sẽ không có biểu hiện cực đoan tới vậy.

Lily ngẩng đầu, nhìn ra ô cửa sổ. Bầu không khí nơi thành phố cảng Lanseng không quá thoải mái, nhưng mang nét đẹp riêng, thỉnh thoảng lại đưa tới một làn gió mát mẻ mặn mà.

Vốn dĩ, theo kế hoạch ban đầu, Lily sẽ chẳng có dư dả thời gian mà thưởng thức những điều tươi mới. Đây lại không phải là một chuyến du lịch. Huống hồ chi, cô càng trông chờ được đến chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng ở lục địa phía Tây, khi ấy tha hồ mà tìm hiểu thêm về ma pháp.

Nghĩ đến, Lily lại không nhịn được muốn thử một hồi. Hôm nay mặc dù đã có thể ngồi dậy được, cánh tay của cô vẫn còn chưa đủ sức để nâng thìa mà ăn uống cho thoải mái. Cô thật sự không chịu nổi việc dùng mấy viên thức ăn được cung cấp bởi điểm trị liệu.

Thứ ấy đưa vào trong miệng, nuốt nhẹ là sẽ tự trôi tuột xuống cổ họng, nhưng mùi vị hoàn toàn không có, giống như nuốt phải một cục đất vậy. Một viên lại có thể đủ cung cấp dinh dưỡng cho cả ngày, còn thanh lọc cơ thể, đồng thời khiến cho hệ bài tiết tập trung hầu hết sang ra mồ hôi nên đối với một kẻ bệnh gọi là liệt giường như Lily thì không thể phù hợp hơn.

Nghe nói, giá của một viên như vậy rất đắt. Lily không rõ cụ thể tốn mất bao nhiêu tiền, nhưng tự cô chắc chắn là không trả nổi. Thế mới thấy việc bảo vệ bản thân và giữ gìn sức khỏe quan trọng như thế nào.

Sau một hồi gắng sức dẫn dắt ma năng hình thafnh ma pháp hướng tới các vị trí mấu chốt trên cánh tay mình, Lily cuối cùng có thể nhìn thấy chút kết quả khả quan. Cánh tay của cô đã có thể cử động lên xuống được, nhưng nhiều phần cứng nhắc, thiếu tự nhiên, càng chẳng nói tới việc cầm nắm.

Lily hít sâu một hơi. Cô còn chưa cảm thấy mệt đến đuối người như hôm qua, là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thật rằng sức bền ma năng của cô đã được cải thiện.

Nghĩ lạc quan là vậy, thực tế lại chẳng có gì nổi bật. Sử dụng phép ‘Truyền động’ đơn giản như thế, vốn không nên cảm thấy mệt mới đúng. Bản thân là một Nihr, đúng thật là quá khó khăn rồi.

Đang thả hồn suy tư về tình trạng bản thân, ánh mắt Lily bỗng bắt được một cánh tay thò vào từ ô cửa sổ làm cô giật mình hốt hoảng. Không có ai với thiện ý lại tìm cách xâm nhập thô lỗ và đáng ngờ như thế cả, đều là phản xạ tự nhiên hết thôi. Huống hồ chi, cô còn là người bệnh cử động khó khăn, nếu không muốn nói là liệt giường.

Bàn tay nơi cửa sổ siết mạnh như tóm chặt lấy trái tim nhỏ bé bất kì lúc nào cũng có thể nhảy thót ra ngoài vì sợ hãi của Lily, rồi cứ thế kéo mạnh quăng vào trong phòng một dáng hình thấp bé.

Kì thực, cũng không tính là thấp bé, vì hoàn toàn có thể so với bản thân Lily. Là một cậu nhóc trạc tuổi cô, có lẽ. Thế nhưng kể cả vậy cũng không thể khiến Lily bớt lo lắng đi chút nào, nhiều lắm không còn hoảng sợ như trước.

“Chắc không phải tộc Yai đi…”

Lily nghĩ thầm. Cô từng nghe anh Turan dạy sơ qua về tộc Yai, với vẻ bề ngoài không khác người bình thường là bao, nhưng dáng người đều thấp bé, rất dễ bị nhầm lẫn với trẻ con tộc người. Anh Turan khi ấy cũng có chỉ cho cô cách phân biệt, tập trung vào đôi mắt và tai của họ. Cụ thể, đôi mắt sẽ có kích thước nhỏ hơn nhiều so với trẻ con tộc người, tai thì có hơi nhọn. Nếu như tinh mắt, sẽ có thể phân biệt được ngay từ hình dáng vì bộ xương giữa hai tộc có nhiều điểm khác nhau dù không nổi bật.

– Ôi. May quá. Cuối cùng cũng vào được.

Giọng nói trong trẻo có phần non nớt từ đối phương vang lên, thêm phần nào xác thực nhận định của Lily. Dùng hết sự dũng cảm của mình, cô cất tiếng:

– Cậu là ai?

Vẻ kiên quyết hiện lên trên gương mặt Lily, dù cho trong lòng cô đang vô cùng lo lắng, không biết có phải chính mình lại bị kẻ xấu nhắm vào hay không.

– A. Đừng sợ.

Cậu nhóc với mái tóc màu nâu hạt dẻ thốt. Cậu ta có đôi mắt màu xanh lam và gương mặt sáng sủa, nói xong còn đưa tay phất qua lại cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng. Chừng vài giây do dự, cậu ta tiếp tục:

– Tôi… ừm, bị lạc.

Lily trơ mặt ra nhìn đối phương. Cô có chết cũng nhất định không tin đối phương bị lạc nên mới vào đây. Đó rõ ràng là trèo cửa sổ mà vào, và cô khá chắc phòng mình nằm ở ít nhất là tầng thứ ba của tòa nhà.

– Cậu… không tin?

Cậu nhóc hỏi. Có vẻ chính cậu ta cũng khó mà tin được vào lời của mình.

Lily không đáp. Cô đã sẵn sàng gọi giúp đỡ. Mặc dù cơ thể của cô còn chưa cử động thoải mái được, cô vẫn có thể dựa vào ma năng để truyền tín hiệu cho anh Wyndur.

Cậu nhóc lộ vẻ lúng túng, nghĩ rồi bảo:

– Ừm… sao chúng ta không tự giới thiệu một chút. Tôi là Velt, mười một tuổi… rưỡi. Tôi tới từ con phố phía tây, điều kiện không được tốt cho lắm nên… cũng là bắt đắc dĩ nên mới mò vào đây.

– Như thế nào?

Lily hỏi. Cô không có ý định giới thiệu bản thân.

– À thì… không nhất thiết phải nói rõ chứ. – cậu nhóc bối rối đáp – Đó vốn chẳng phải điều gì vui vẻ cả.

Ánh mắt Lily hơi híp lại. Chỉ riêng điều nhỏ nhặt ấy đã đủ để khiến đối phương hoảng hốt, biết mình nói sai, vội bảo:

– Đừng manh động, bạn gái. Thật ra… tôi tìm thuốc cho người nhà của mình.

Lily nghe lời này sực nhận ra gì đó, nói:

– Ăn trộm?

Gương mặt cậu nhóc tên Velt nhanh chóng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Có lẽ chính cậu ta cũng không hề mong muốn bản thân phải đi vào con đường xấu xa này. E là thật sự cần thiết.

– Nên là, bỏ qua cho tôi nhé. Tìm được thuốc rồi, tôi sẽ đi ngay.

Velt cúi đầu vẻ thành khẩn bảo.

Lily không dám chắc lời của đối phương là thật hay giả. Tuy nhiên, gì thì gì, ăn trộm vẫn là điều xấu, cô không ủng hộ hành động đó. Nếu không phải bản thân đang ở thế yếu, cô chắc chắn đã bắt làm cho rõ mọi chuyện. Giờ cô nên khiến cho đối phương rời đi càng sớm càng tốt, tránh xảy ra sự tình ngoài ý muốn. Cái gọi là bí quá hóa liều, tin chắc rằng có thể áp dụng cho trong tình huống này.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”

Truyện convert hay : Nông Kiều Có Phúc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện