Vắng Em Không Vui

Thích


trước sau

Chớp mắt đã tới Tết trung thu, vết thương của Chu Độ đã lành được kha khá, dự định tới hãng luật một chuyến.

Thấy Đàm Anh nhám chán không có việc gì làm, anh bước tới cửa, đột nhiên hỏi cô: “Có muốn đi cùng anh không?”

Đàm Anh rất động lòng, tính cách của cô vốn rất ầm ĩ, vì Kim Tại Duệ, mà hai tháng nay cô nghẹn đến hoảng, không có cách nào tìm việc làm, chỉ sợ liên lụy tới người khác. Cô hỏi: “Em có thể làm cái gì được?”

“Hãng luật sẽ phát bánh trung thu cho nhân viên vào Tết trung thu, em có muốn giúp đỡ không?”

Đôi mắt Đàm Anh sáng lên, gật đầu ra hiệu bản thân mình bằng lòng đi.

Hai người đi ra khỏi biệt thự, tay của Đàm Anh đột nhiên được nắm lấy, cô ngây người nhìn Chu Độ. Anh mặt không đổi sắc, nếu không phải lòng bàn tay anh lạnh hơn cô nhiều, cô còn tưởng rằng anh chủ động nắm tay cô là ảo giác.

Vài bà lão đi bộ buổi sáng nhìn thấy bọn họ, cười hì hì nói: “Luật sư Chu đi làm hả?” Lại quay sang nhìn Đàm Anh, “Đây là bạn gái của luật sư Chu à, cô gái này xinh quá.”

Chu Độ nhẹ nhàng đáp lời: “Chào các bà, không phải là bạn gái, mà là vợ ạ.”

Đàm Anh đứng bên cạnh anh, không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chỉ có thể cười gật đầu với mấy bà lão hàng xóm.

Đi một đoạn xa, còn có thể nghe thấy tiếng bàn tán cười nói của mấy bà lão kia: “Bình thường luật sư Chu nghiêm túc như vậy, mà tình cảm với vợ tốt quá.”

“Người trẻ mới kết hôn, ân ái thắm thiết, luật sư Chu cũng không ngoại lệ.”

Bọn họ nở nụ cười thiện ý phát ra từ nội tâm.

Không biết vì sao, ban nãy chẳng có cảm giác gì, bỗng nhiên hiện giờ cảm thấy bàn tay hai người đan vào nhau trở nên nóng rực. Đàm Anh hơi muốn rút ra, thấy bàn tay anh nắm chặt lại, như gọng kìm sắt, cô chẳng thể nào động đậy được.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh chỉ chăm chú nhìn đường.

Tay sắp bị anh bóp đến khó chịu rồi, Đàm Anh thử không rút ra ngoài nữa, sức lực bên anh cũng theo đó mà lỏng ra. Đàm Anh ngược lại cũng không tức giận, cô phát hiện người đàn ông mặt lạnh này, nhưng nội tâm còn muộn tao hơn ai hết.

*Muộn tao: ngoài lạnh trong nóng, khẩu thị tâm phi.

Cô dứt khoát cào lên lòng bàn tay anh, sau đó thích thú nhìn bản mặt nghiêm chỉnh của Chu Độ cứng ngắc lại, hơi run lên khó thể thấy được.

Quãng thời gian này nhàm chán rảnh rỗi, kỹ năng gì Đàm Anh cũng đang học, luyện đàn, nấu ăn, làm móng. Móng tay được cô gọt dũa thành đường cong vô cùng đẹp mắt. Quét lên một lớp sơn móng bột mỏng, sơn mười ngón thành màu xanh lá, một đôi bàn tay vốn đã trắng trẻo mềm mịn trở nên tinh thế xinh đẹp hơn.

“Luật sư Chu, sao không đi nữa vậy?” Cô biết rõ còn cố hỏi, Đàm Anh cũng biết hai người bên cạnh nhau như thế này, đối với người đàn ông mà nói vô cùng khó chịu. Du sao trên phương diện tình dục trong tưởng tượng, người đàn ông đang độ khí thịnh có nhu cầu mạnh mẽ hơn cô gái ngây ngô chưa hiểu chuyện.

Chu Độ nói: “Đừng quậy.”

Trong lòng Đàm Anh nghĩ, em bảo anh buông tay anh không bằng lòng đấy chứ, vậy sao em phải tác thành cho anh. Vậy nên cô cố ý cào cào.

Chu Độ buông tay cô ra, ngay giây sau biến thành mười ngón đan vào nhau.

Đàm Anh vốn đang định nói gì đó, phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi khu biệt thự: “Không lái xe sao?”

“Ừ, dạo trước xe bị hỏng, đưa đi sửa chữa, chúng ta đi tàu điện ngầm đi.”

“Ồ.”

Chu Độ không nói cho cô biết, xe của anh bị Kim Tại Duệ động tay chân, rất có khả năng dẫn tới tai nạn xe cộ. Nếu chỉ có một mình anh, anh cảm thấy chẳng vấn đề gì, nhưng anh ra ngoài cùng Đàm Anh, anh sẽ từ chối mọi chuyện có khả năng xảy ra vấn đề.

Nhưng quá nhiều năm không ngồi tàu điện ngầm luật sư Chu hiển nhiên không ngờ tới, tám giờ không chỉ tắc đường, cũng là thời gian cao điểm của tàu điện ngầm trong thành phố.

Anh mặc áo vest giày da, cà vạt được thắt tỉ mỉ gọn gàng, Đàm Anh mặc khá mềm mại thành thục, mái tóc xoăn gợn sóng được gạt ra sau đầu.

Hai người tuấn nam, mỹ nữ, trở thành tiêu điểm trong trạm tàu. Nhìn có vẻ không giống như đi làm, mà giống như tham gia hội nghị quốc tế nào đó hơn.

Trên tàu điện ngầm chen chúc toàn là người, mùi nước hoa nữ gay mũi, mùi mồ hôi không tên, còn có mùi hỗn tạp của các loại đồ ăn sáng, khiến người ta ngạt mũi.

Bọn họ không có ghế ngồi, Đàm Anh cảm thấy có người không ngừng chen về phía mình, cô gần như không có chỗ để đặt chân, đứng không vững lắm, khó tránh khói dựa sát vào người bên cạnh.

Chu Độ cau chặt mày dứt khoát đưa cô đến phía góc, để cô dựa vào góc chết của tàu điện ngầm, mặt hướng về phía anh.

“Đứng không vững thì bám vào anh.”

Được anh vây trong một góc nhỏ, cô an toàn ở yên bên trong, cuối cùng cũng không bị người ta ép thành cái bánh thịt. Bọn họ dựa sát vào nhau, cơ thể gần như dính chặt lại.

Đàm Anh ngẩng đầu nhìn Chu Độ, quả thực anh rất đẹp trai, giống như đầm nước sạch đầu thu tháng chín. Dùng từ “nước” tới hình dung một người đàn ông không quá chuẩn xác, nhưng cô không thể tìm được từ nào phù hợp với Chu Độ hơn cả.

Khi còn là thiếu nữ cô thích anh, vốn ngỡ rằng anh sẽ mãi là dáng vẻ kiêu ngạo thờ ơ. Mà hiện giờ vì vận mệnh trùng trùng hai người buộc phải ràng buộc vào nhau, bắt đầu ăn cơm đánh răng đi làm cùng nhau. Cô nhìn thấy dáng vẻ anh trong cuộc sống thường ngày.

Giày da phải lau sạch bóng không hạt bụi, không giỏi phối cà vạt, quần áo đều là những màu sắc đơn giản như đen trắng xém, không ngủ nướng, cũng không kén ăn.

Còn có lúc này, bọn họ cùng nhau chen chúc trên tàu điện ngầm. Đàm Anh nhớ tới, đây là tuyến 16, năm mà cô rời khỏi Ổ thành, tuyến 16 còn đang xây dựng. Vận mệnh đúng là kì diệu, quanh đi quẩn lại, bọn họ lại quay về điểm ban đầu.

Tàu tới trạm kế tiếp, có không ít người đi lên. Vốn không gian không được rộng rãi, giờ càng thêm chật hẹp hơn.

Một người phụ nữ có dáng người đầy đặn men theo đám đông, cuối cùng chen tới bên cạnh Chu Độ, khuôn mặt mũm mĩm của cô ta dính sát vào lưng Chu Độ. Đàm Anh nhìn thấy, luật sư Chu luôn xưa nay luôn lạnh nhạt, sắc mặt sắp trở nên xanh mét.

Anh không nói chuyện, nhưng hai đầu mày nhíu chặt lại, giống như đang chịu đựng cực hình gì đó.

Trong lòng Đàm Anh rất muốn cười, cô ở trong vòng mà Chu Độ tạo ra rất an toàn, đương nhiên sẽ không có bất cứ phiền phức gì. Nhìn thấy Chu Độ thất thủ trong tình huống này, tuy có chút không phúc hậu nhưng thật khó có được.

Lại thêm cô nhìn ra được, người phụ nữ kia cũng không cố ý chiếm lời của Chu Độ, chỉ là thực sự quá chật chội, trên xe không có mấy người có đãi ngộ như Đàm Anh cả. Đồng tình thì đồng tình, cô cũng không thể biểu lộ ra được.

Chu Độ vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên không vui nói: “Dường như em rất buồn cười.”

Rõ ràng như vậy sao? Đàm Anh vẫn luôn nghi ngờ Chu Độ có thuật đọc tâm, nhưng cô làm sao có thể thừa nhận được, vội vàng phủ nhận: “Không có.” Ôi chao, nhìn sắc mặt của Chu Độ, cô sắp nhịn không nổi rồi.

Ai có thể ngờ tới bông hoa cao ngạo lạnh lùng này không sợ khổ cực, không sợ đánh đập, thế mà lại sợ hãi trường hợp như thế này.

Mỗi khi tàu điện ngầm tới trạm, đều lắc lư một cái, người phụ nữ đầy đặn kia đứng không vững, vội túm lấy vạt áo của Chu Độ. Trên tay cô ta còn cầm chiếc bánh bao nhân thịt bị cắn giở, cứ như vậy ấn lên áo vest đắt tiền của Chu Độ.

Chu Độ mặt không biểu cảm quay đầu lại nhìn cô ta.

Người phụ nữ nhìn thấy dung mạo xuất sắc của anh, hơi giật mình, sau đó mới phản ứng lại bản thân mình đã làm gì, vội đỏ mặt xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, hay là tôi lau cho anh.”

“Không cần.” Chu Độ lạnh mặt nói, “Cách xa tôi ra một chút.”

Người phụ nữ kia chẳng keo kiệt bĩu môi, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng độc miệng thế này, không biết đối xử với phụ nữ phải ga lăng sao?

Mới nghĩ đến đây, một gương mặt xinh đẹp yêu kiều thò đầu ra khỏi lồng ngực anh, hai mắt cô sáng rực rỡ, không chê ồn ào mà tới nhìn xem xảy ra chuyện gì.

Người phụ nữ kia hiểu ra, thì ra không phải không dịu dàng, mà chỉ dịu dàng với cô gái trong ngực anh mà thôi. Nhìn thấy vệt thịt băm trên áo vest của Chu Độ, vừa nhìn đã biết giá cả không rẻ chút nào, chỉ sợ anh bắt bản thân mình bồi thường, người phụ nữ kia vội chen ra ngoài, cách anh xa một chút.

Vì người phụ nữ kia di chuyển vị trí, những người xung quanh đều cảm thấy khó chịu, mọi người ngã đông ngã tây, khó tránh khỏi va vào người Chu Độ.

Đàm Anh thấy sắc mặt Chu Độ càng ngày càng nặng nề.

Cô cố gắng nhịn cười, vừa muốn mở miệng an ủi luật sư Chu “cực khổ rồi” thì đã đến trạm, cơ thể anh bị người khác va phải, dính chặt lên người cô.

Bỗng thân mật không thể tách rời, cô ngây người đúng ba giây đồng hồ, lúc phản ứng lại được thứ cứng cứng đang chỉa vào mình là gì.

Cô cúi đầu nhìn một cái, lại ngước mắt lên nhìn anh. Vi diệu nói: “Ban nãy bị cô gái kia chen chúc, anh cũng thế này?”

“Nếu phải thì tốt rồi.” Trên gương mặt đẹp trai của anh dường như xuất hiện vết nứt vỡ, tầm mắt dời xuống ra hiệu cho cô nhìn.

Cô thuận thế cúi đầu xuống, thấy cúc áo mình không biết bị tuột ra từ lúc nào, cổ áo đang mở rộng. Làn da trắng trẻo như sữa bò, Chu Độ từ trên cao nhìn xuống, ở góc độ của anh thì nhìn không sót thứ gì.

Bao gồm cái gì đó.

Chẳng trách anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, đè nén vẻ mặt vi diệu, thi thoảng thất thần. Cô còn tưởng rằng chen chúc trên tàu điện ngầm khiến anh không thoái mái. Hiện giờ biết được một nửa nguyên nhân khác cô không còn cười nổi nữa, vội túm chặt cổ áo, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao anh không nhắc em.”

Chu Độ nói: “Chẳng ai nhìn thấy.”

Cơ thể cao lớn của anh che chắn cô chặt chẽ, bên ngoài chẳng thể nhìn thấy cái gì. Đàm Anh nhịn không được nói: “Luật sư Chu không coi mình là người?”

Anh không còn lạnh lùng như ban nãy bị dí bánh bao lên người nữa, thấy cô vừa thẹn vừa giận, trong mắt mang theo ý cười: “Nếu anh không làm người, thì không chỉ như thế này thôi đâu. Nếu như em cảm thấy thiệt thòi, có thể nhìn lại anh.”

Ai muốn nhìn lại anh hả! Cô lại nhớ tới lý do vớ vẩn anh dùng để mượn phòng tắm của cô, lõa lồ trước mặt cô, khiến não bộ của cô nảy lên thình thịch.

“Em không hứng thú.”

Mắt thấy chủ đề nói chuyện của hai người giữa đám đông này đang rẽ sang hướng không thể đoán trước được, cuối cùng cũng đến trạm cuối. Bị anh dùng nơi không thể miêu tả được “chỉ trỏ”, cửa xe sau lưng Đàm Anh bật mở, cô dùng tốc độ tên lửa nhảy xuống.

Đàm Anh cảm thấy mấy năm nay ở nước ngoài da mặt mình đã dày như tường thành, cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện xấu hổ như thế này. Thậm chí cô còn không thèm đợi anh, phóng thẳng lên thang cuốn.

Lát sau, Chu Độ đi lên theo, sắc mặt anh như bình thường, anh bước đi ở nơi sát với bóng tối.

*

Đàm Anh tới phát bánh trung thu, tất cả mọi người trong hãng luật đều vô cùng chào đón cô.

Cô vui vẻ nói chuyệ với mọi người, cũng quên mất chuyện không vui trên tàu điện ngầm hồi sáng. Cô vốn là một cô gái năng động hoạt bát, trên mặt luôn mang theo nụ cười tươi.

Ân Chi Hành chậc chậc hai tiếng: “Tôi đã nói mà, trước giờ cậu chẳng quan tâm đến mấy chuyện này, sao năm nay đột nhiên nói muốn làm, thì ra là lấy lòng người ta.”

Chu Độ nói: “Cậu không nói, không ai bảo cậu câm.”

Ân Chi Hành khoác tay lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Anh Độ, thế nào rồi, chủ ý lần trước tôi nói với cậu có thành công không?”

Chu Độ hất tay anh ta ra: “Nhảm nhí.”

Ân Chi Hành có thể nhìn ra được tuy anh nói vậy, nhưng lại mang theo cảm xúc thoải mái, cười gian nói: “Đúng rồi, trung thu năm nay, có tới nhà tôi không?”

“Không cần, chúng tôi về thăm bà ngoại.”

Ân Chi Hành cũng không miễn cưỡng nữa, trước kia Chu Độ chỉ có một mình, năm nay bên cạnh đã có người, quả thực không giống trước. Anh ta không muốn làm bóng đèn 30Kw.

Ân Chi Hành đang định đi xem náo nhiệt, đột nhiên Chu Độ nói: “Ân Chi Hành, sau Tết trung thu, tôi tạm thời không tới Độ Hành nữa.”

“Vì sao?” Vừa hỏi ra miệng, ngẫm nghĩ kĩ câu nói kia liền hiểu ra, vẻ mặt Ân Chi Hành trở nên nặng nề, thấp giọng nói, “Cậu muốn đối phó với Kim Tại Duệ?”

“Ừ.”

Ân Chi Hành chẳng biết khuyên thế nào, chỉ có thể nói: “Hắn không giống như đám người trước kia, hắn sẽ có phòng bị, cậu nên cẩn thận.”

Chu Độ nói: “Ừ, cậu nhớ bảo trọng.”

Ân Chi Hành cười trêu ghẹo nói: “Tôi có cái gì mà phải bảo trọng chứ, ngược lại là cậu, có cô vợ nhỏ thì không giống, có tình người hơn trước rồi. Nếu là trước kia, cậu muốn làm chuyện gì, bốc hơi giữa nhân gian cậu cũng có thể làm được, hoàn toàn không lo trước lo sau như thế này.”

“Còn có chuyện muốn nhờ vả cậu.”

“Cậu nói.”

“Nếu tôi thất bại, tiền của tôi cậu giữ lại một nửa, cổ phần của Độ Hành đưa cậu hết, cậu đưa Đàm Anh rời khỏi đây.”

Ân Chi Hành ngây người, nhìn Đàm Anh đang cười vui vẻ bên ngoài một cái, vẻ mặt phức tạp: “Cậu đã sắp xếp xong cho cô ấy rồi, sau này cô ấy gả cho người khác, cậu sẽ không cam lòng không?”

“Sẽ.” Chu Độ lạnh nhạt nói, “Cho nên đưa cô ấy đi xa một chút.”

Ít nhất đừng để cô gả cho người khác dưới mí mắt của anh, nếu không anh ở trong quan tài cũng sẽ tức bật dậy

Ân Chi Hành trợn trắng mắt: “Cậu nói những lời này, trong lòng tôi rất phức tạp, không biết nên mong chờ cậu thành công hay thất bại.”

Nhiều tiền như vậy.

Ân Chi Hành: “Cậu cũng tốt nhất đừng để cô ấy biết.”Nếu không nghĩ đễn việc anh không quay về được, còn có khối tài sản khổng lồ thừa kế, phản ứng của cô vô cùng vui vẻ, chẳng phải cậu sẽ hộc máu mà chết sao.

Chu Độ nói: “Cô ấy sẽ không biết.” Anh bước ra ngoài, nói với Đàm Anh: “Về nhà thôi.”

Ân Chi Hành nhìn thấy Đàm Anh và Chu Độ cùng nhau rời khỏi hãng luật, người khác không nhìn ra, nhưng anh ta có thể nhìn ra, vẻ mặt của Chu Độ sống động dịu dàng, vô thanh vô thức yêu chiều cô.

Cuối cùng Ân Chi Hành cũng hiểu được câu hỏi Chu Độ trong thang máy ngày đó, câu mà Chu Độ không trả lời được.

_____Cậu thích ai?

Thích cô ấy, thích đến nỗi tham luyến hạnh phúc, không màng sống chết, không màng tới tương lai.

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện