Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 34


trước sau

Advertisement

Bùi Tinh ngồi trên đùi anh yên lặng nghe anh kể hết tất cả, bao gồm cả việc anh từng đi tìm cô một năm trước.

Sơ Húc giơ tay véo má cô, khóe miệng nhếch lên, anh an ủi cô: “Đừng buồn, chẳng phải bây giờ rất tốt rồi sao?”

“Sơ Húc.”, Bùi Tinh nghẹn ngào, giọng nói vì khóc mà trở nên khàn khàn, cô hít mũi, ôm mặt anh rồi ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, “Cả đời này, ngoan ngoãn ở bên em, đừng đi đâu cả.”

“Được.”, Sơ Húc đáp, “Được, anh đồng ý với em.”

Đôi mắt anh hiện đầy vẻ đau lòng, anh đưa bàn tay ấm áp lên khẽ chạm vào mắt cô, rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô, anh thấp giọng nói: “Đừng khóc, anh đau lòng.”

“Anh đau lòng gì chứ.”, Bùi Tinh nức nở, ôm cổ anh không chịu buông, “Em đau lòng còn không hết nữa là, anh đau lòng gì chứ.”

“Không nỡ để em khóc, em khóc, anh khó chịu.”

Sơ Húc liếm môi, yết hầu trượt lên xuống. Từng đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, chuyện gì cũng từng nếm trải, thế nên anh cảm thấy, người con gái trong lòng mình lúc này đây mới là cả thế giới.



Hai người ngồi trên sô pha một lúc, đến khi muốn đi tắm thì lại phát hiện Sơ Húc không mang quần áo, chỉ có đúng một bộ đang mặc trên người.

Thế nên, hai người cùng nhau đi đến cửa hàng ở gần đó mua vài món. Tất cả do Bùi Tinh chọn, cô chọn áo màu trắng, xám, xanh biển, trừ màu đen thì không, quần thì chọn loại quần thể thao anh hay mặc mọi ngày.

Sơ Húc nhìn đống áo, hiểu ngay tâm tư của cô, đơn giản là vì cảm thấy áo anh mặc hàng ngày quá đơn điệu. Anh khẽ cười, đứng phía sau vừa ôm eo cô vừa xem cô chọn quần lót cho mình.

Kiểu dáng quần lót khá đa dạng, tứ giác, tam giác, màu sắc cũng nhiều.

Mà, tầm mắt từ xung quanh bắn tới cũng rất nhiều…

Bùi Tinh xấu hổ, cô liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi, “Họ nhìn cái gì đấy?”

Sơ Húc không nhìn những người kia, chỉ cúi người thì thầm bên tai cô, “Có lẽ là nhìn em chọn quần áo cho người đàn ông của em, vừa chuyên chú vừa quyến rũ.”

Bùi Tinh “xí” một tiếng, đừng tưởng cô không biết, họ đang nhìn anh thì có…

Người đàn ông này quá cuốn hút, gương mặt đẹp, vóc dáng cũng đẹp. Thật muốn nhốt anh ở trong nhà mà!

Trước giờ Bùi Tinh hay nghĩ gì nói nấy, cô hơi ngả về phía sau, mà Sơ Húc cũng ăn ý rướn người về phía trước, ghé mặt lại gần cô, cô liền nói bên tai anh: “Anh nói xem, sao anh lại quyến rũ người ta thế hả?”

“Đâu có quyến rũ ai đâu.”, Sơ Húc buồn cười, yết hầu trượt một cái.

Từ vị trí này, Bùi Tinh có thể nhìn thấy rõ yết hầu của anh, chỉ cảm thấy lúc nó trượt lên trượt xuống trông vô cùng gợi cảm.

Cũng đúng lúc này, người kia nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô một cái rồi nói vào tai cô: “Chỉ quyến rũ tiểu tổ tông của anh thôi.”

Bùi Tinh cười, đứng thẳng người dậy, mặt đỏ ửng, hờn dỗi nói: “Không đứng đắn.”

Sơ Húc ôm eo cô, nhỏ giọng nói, “Đi mua mấy bộ đồ ngủ đi…”

Bùi Tinh nhớ ra anh chưa có đồ ngủ, “Phải rồi, để em chọn cho anh.”

“Vậy được.”, Sơ Húc nói, “Anh cũng chọn cho em.”

“Em có rồi mà.”

Sơ Húc không đáp lời, kiên quyết chọn cho Bùi Tinh mấy bộ đồ ngủ…

Voan rất mỏng, vải thiếu chỗ này khuyết chỗ kia, kiểu dáng vô cùng đa dạng…

Thấy anh nghiêm túc chọn như vậy, mặt Bùi Tinh đỏ bừng, đành trốn sau lưng anh không dám nhìn ai.

Vẻ mặt Sơ Húc vẫn như thường, chọn được kha khá rồi, thấy cô xấu hổ, anh giang một tay ra ôm cô vào lòng, khẽ bật cười, một tay khác đưa lên xoa đầu cô, sau đó hờ hững liếc nhìn mấy cô nhân viên vẫn cứ nhìn chằm chằm sang phía này. Ánh mắt đó có phần lạnh lùng, dáng vẻ ít khi cười của anh vốn dĩ đã khiến người ta phải e dè rồi, huống chi lúc này anh còn có ý cảnh cáo. Mấy cô nàng kia lập tức thu ánh mắt lại, không dám ngoảnh sang nữa.

Sơ Húc nhanh chóng chọn thêm vài món nữa, cuối cùng lại dắt tay cô đi chọn quần lót cho anh. Mặt Bùi Tinh nóng ran, không hiểu vì sao anh lại dỗi hơi đến mức dúi tay cô nhặt quần lót cho anh, tự mình lấy không được sao?…

Chẳng lẽ anh tự ghét mình?

Sơ Húc không nghĩ nhiều như cô. Quần áo của chồng, vợ tự tay chọn là vô cùng bình thường.

Anh đi thanh toán rồi dắt tay cô ra về.

Lần này Bùi Tinh lái xe.Sơ Húc ngồi ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cô, anh cười nói: “Kĩ thuật lái xe không tồi.”

“Đương nhiên.”, Bùi Tinh kiêu ngạo nhướng mày, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Thấy cô dương dương tự đắc, ý muốn bắt nạt cô lại trỗi dậy, Sơ Húc trầm giọng cười, vừa đúng lúc đèn đỏ, anh cởi bỏ đai an toàn rồi ghé vào sát tai cô.

Bùi Tinh đang đếm ngược thì thấy anh bỗng sán lại gần, cô không khỏi sững sờ, còn chưa kịp hỏi gì thì anh đã thong thả phả hơi vào tai cô. Đang khi cô nghi hoặc thì anh khàn giọng thì thầm, “Thế vì sao…”

“Kĩ thuật lái xe khác của em lại kém như vậy? Mới có một lúc đã kêu mệt…”

“Hả?”

Bùi Tinh chậm chạp hiểu “kĩ thuật lái xe” mà anh nói là gì, hai má cô đỏ lên, đang lo nghĩ không biết nên che giấu thế nào thì đèn xanh bật sáng, cô nhỏ giọng mắng anh, “Ngồi vào chỗ đi!”

Sơ Húc ngồi ngay ngắn, anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.

Bùi Tinh xấu hổ vô cùng, vừa mới nói: “Dây an…”

Thì phát hiện anh đã cài dây an toàn xong rồi.

Cả gương mặt cô đỏ bừng, may mà rẽ một cái là đã về đến tiểu khu.

Sơ Húc ngoan ngoãn xách túi xuống xe, thấy cô đi như bay, anh sải bước dài, tay trái xách hết đống túi, tay phải ôm cô vào lòng. Cửa thang máy mở ra, anh đưa cô vào, thành thục ấn số tầng.

Vốn dĩ Bùi Tinh không muốn để ý đến anh nữa, nhưng thấy anh dùng tay trái xách túi, cô không đành lòng, bèn nói: “Đưa túi cho em, em xách cho.”

“Yên tâm.”, Sơ Húc nói: “Chút đồ này anh xách được, tay ổn nhiều rồi.”

“Thật không?”, Bùi Tinh nhỏ giọng hỏi, có chút ngỡ ngàng.

“Thật.”, Sơ Húc buồn cười, “Chỉ lúc nhấc lên thì hơi không thoải mái thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Bùi Tinh cười, “Vậy là tốt rồi.”

Thấy cô như vậy, Sơ Húc cắn tai cô một cái rồi hỏi: “Không giận nữa à?”

Nghĩ đến câu nói lúc ở trên xe, Bùi Tinh lại thấy nóng mặt, không thèm để ý nữa.

Tâm trạng Sơ Húc cực kỳ tốt, phần từ “bắt nạt Tiểu Tinh” trong anh lại bắt đầu ngo ngoe.

Đúng lúc thang máy mở ra, anh dắt tay cô đi vào nhà. Bùi Tinh vừa mới ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ đã nghe thấy tiếng Sơ Húc.

“Sơ Húc… hơi đau.”

Bùi Tinh sững sờ, ngây ngốc chớp mắt…

Sao giọng anh lại ẻo lả như thế?…

“Sơ Húc, chậm một chút.”

Bùi Tinh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên, cô thấy những lời đó vô cùng giống…lời…của cô nói.

“Aaaaa!”, Bùi Tinh hoàn hồn, tên Sơ Húc thối thây này, anh bắt chước giọng cô thì thôi, lại còn bắt chước cách cô kêu ở trên giường…

Thấy cô rốt cuộc cũng hiểu anh đang bắt chước cái gì, Sơ Húc bật cười sảng khoái. Anh nhấc chân bước một bước, tránh được cái gối Bùi Tinh vừa ném tới.

Thấy xuất chiêu thất bại, Bùi Tinh liền đứng dậy lao tới chỗ anh. Sơ Húc nhếch môi, nhìn về phía phòng ngủ rồi chạy vào đó.

Bùi Tinh không nghĩ nhiều, đuổi vào theo.

Ngay khi vừa mới bước vào cửa, cô đã bị bế bổng lên. Bùi Tinh hét lên một tiếng, mà ngay lập tức, Sơ Húc đã giơ chân đóng cửa lại, rồi đặt cô lên giường.

Có thế Bùi Tinh mới biết được âm mưu của anh…

Sơ Húc vây cô trong vòng tay mình. Bùi Tinh vung loạn cả tay cả chân, hai mắt trợn trừng, hai má phồng lên, nhưng có lẽ do vừa bị anh trêu chọc, bất giác cảm thấy xấu hổ, cô nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện, cũng chẳng thèm bảo anh buông cô ra.

Sơ Húc càng cười vui vẻ hơn, anh bảo: “Kêu một tiếng cho anh Sơ Húc của em nghe đi.”

Bùi Tinh hít sâu một hơi, lấy hết sức húc đầu vào ngực anh. Có lẽ anh không đau mà đầu cô lại đau điếng rồi, Bùi Tinh “shhh” một tiếng, chưa nói câu nào đã được người nào đó dùng tay áp lên đỉnh đầu.

Sơ Húc thở dài một hơi, thấy cô tự làm mình đau, anh không còn tâm trạng đùa nữa. Anh ôm eo cô, đè đầu cô vào lồng ngực mình, hôn lên đỉnh đầu cô rồi khàn giọng hỏi: “Đau không?”

“Làm gì mà yếu ớt như thế.”, Bùi Tinh nói thế nhưng trán thì đã hồng hồng rồi, rõ ràng là cô đang khoe mẽ.

“Được rồi.”, Sơ Húc giữ thể diện cho cô, “Tổ tông nhà mình giỏi nhất, làm gì mà yếu ớt như thế.”

Nói xong, anh vẫn đưa tay ra xoa trán cô, còn nhỏ giọng hỏi: “Để anh nhìn xem có sưng không.”

Bùi Tinh ngoan ngoãn để cho anh xem.

Thấy chỉ hơi hồng hồng, Sơ Húc nhẹ nhàng xoa, lại lẩm bẩm: “Cũng may không sưng.”

Bùi Tinh hừ một tiếng, “Vẫn là tại anh.”

“Anh biết.”, Sơ Húc buồn cười, “Tại anh.”

“Xấu quá có phải không?”, Sơ Húc đè cô dưới thân, anh hỏi.

Bùi Tinh không dám nhìn lên gương mặt đầy mị hoặc của anh, cô “ừ” một cái rất khẽ.

“Thế anh lại xấu thêm một chút nhé?”

Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng tắt đèn đi.

Trong bóng đêm.

Giọng nói mềm mại của cô vang lên, “Sơ Húc… chậm một chút…”

Lời vừa dứt, Sơ Húc bật cười, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, “Để anh thương em…”



Nửa đêm.

Sơ Húc bế cô đi lau rửa sạch sẽ.

Hai người nằm trở lại giường, Sơ Húc ôm lấy cô với vẻ mặt thỏa mãn, trong đầu lại nghĩ tới lúc anh bắt chước cô kêu, nghĩ tới tiếng rên khe khẽ của cô vừa rồi, từng tiếng Sơ Húc, anh Sơ Húc, anh còn ác ý bắt cô gọi ông xã. Cô ngoan ngoãn gọi, từng tiếng mềm mại thấm vào lòng anh, khiến anh không dám dùng sức quá mạnh, chỉ có thể phục tùng.

Bùi Tinh mệt mỏi gối đầu lên ngực anh thở dốc, hơi thở nóng rực phả vào lồng ngực anh.

Sơ Húc vừa mát xa cho cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”

“Vẫn ổn.”, Bùi Tinh đáp.

Cô chẳng còn mặt mũi nào mà nói ra cảm nhận của mình, dù sao cũng chỉ biết là anh ngày càng lợi hại… Lần đầu tiên đúng là cực kỳ đau, hiện giờ thì không còn thấy đau nữa… Miễn cưỡng mà nói, còn rất thoải mái là đằng khác…

Nghĩ thế cũng đủ ngại rồi, Bùi Tinh vùi gương mặt nóng bừng vào lòng anh.

Sơ Húc lớn lên từ nhỏ cùng cô, chút tâm tư này anh hiểu cả. Nhếch miệng cười một cái, anh ôm chặt lấy cô, lại trầm giọng cười nói: “Không hỏi em nữa, đừng xấu hổ.”

“Xấu hổ đâu.”, Bùi Tinh mạnh miệng.

“Được rồi.”, Sơ Húc chiều theo cô, “Bảo bối nhà anh giỏi nhất, không bao giờ xấu hổ.”

Thấy anh tâng bốc mình như vậy, Bùi Tinh đỏ mặt ôm cổ anh rồi nhỏ giọng hỏi, “Thật ra cũng không phải là không xấu hổ, sao anh lại nói em thành ra mất hình tượng như thế hả?”

Sơ Húc bị dáng vẻ mơ màng này của cô cào cho ngứa ngáy, anh cắn tai cô một lúc, cho đến khi mặt cô đỏ lừ mới buông tha.

“Thật là muốn chết trên người em quá.”, Sơ Húc lại khơi ra chủ đề người lớn.

Bùi Tinh: “…”

“Mua Coca* mà anh cũng nói chết với chả không chết được.”, hiện tại Bùi Tinh vô cùng mẫn cảm với từ này, có hiểu cũng không nói, mà lại càng không muốn nghe từ miệng Sơ Húc nói ra.

*Mua Coca, phiên âm là: “Mai ke le”, đọc lên nghe giống từ “Make love”.

“Mua Coca?” Sơ Húc hỏi.

Bùi Tinh bò lên ngực anh, ghé vào tai anh giải thích. Vài giây sau, Sơ Húc liền bật cười.

Tiếng cười trầm thấp, dễ nghe, nồng đậm như rượu hoa quế ủ lâu năm…

Thấy đêm nay anh có vẻ rất vui, Bùi Tinh cũng vui theo, cô nhỏ giọng tuyên bố: “Sơ Húc, anh là của em.”

Sơ Húc “ừ” một tiếng, yết hầu trượt lên xuống, “Từ lúc bắt đầu anh vẫn luôn là của em, cả thể xác và linh hồn chỉ là của em, của một mình em.”

Một câu mê hoặc này của anh đủ khiến trái tim Bùi Tinh loạn nhịp, cô cũng ghẹo anh, “Sơ Húc, anh là người duy nhất của cả đời em.”

“Em là người anh yêu đến chết cũng không đổi.”

“Thế thì anh là mối tình đầu của em…”

“Nói như kiểu em không phải là tình đầu của anh ấy…”

“Cũng đúng.”, Bùi Tinh đáp. Cô đúng là tình đầu của anh thật.

Bùi Tinh hôn anh một cái rồi nói: “Ngày mai em sẽ cho anh một bất ngờ.”

“Được.”, Sơ Húc kéo cô vào lại vòng tay mình, anh thì thầm: “Ngủ ngon.”

Bùi Tinh “ừm” một tiếng, cô vẫn còn muốn nói mấy lời sến súa trêu anh…

Hình như Sơ Húc đã ngủ rồi, hơi thở đều đều, rất nhẹ.

Thế nhưng, Bùi Tinh không ngủ được, lúc thì khều khều ngón tay anh, lúc lại lấy di động chụp dáng vẻ ngủ say nhưng vẫn đầy quyến rũ của anh. Một lát sau, biết chắc anh đã ngủ say, cô ghé vào tai anh nhỏ giọng nói ra tâm sự trong lòng mình: “Sơ Húc… em ăn nói vụng về… nhưng em… không phải vì thương hại anh, em rất muốn được ở cạnh anh, cả đời này được ở bên anh. Em yêu anh.”

Cô nghĩ mấy lời xấu hổ đó phải đợi anh ngủ rồi mới nói được, thế nên, lúc đang định nằm xuống thì người vốn đang ngủ bỗng mở hai mắt ra, vẻ mặt đượm ý cười, giọng nói trầm thấp tràn qua cổ họng, “Tiểu tổ tông, tranh thủ lúc anh ngủ lẳng lặng tỏ tình à?”

Bùi Tinh xấu hổ, vùi mặt vào gối rồi lầm bầm nói: “Không phải, không phải, không phải…”

“À.”, Sơ Húc thấp giọng cười, cánh tay dài duỗi ra nhấc cô lên để cô đối diện với mình, ánh mắt thâm trầm. Lúc gương mặt cô ngày càng đỏ, anh liền hôn cô một cái. Yết hầu trượt một nhịp rõ ràng, vạt áo ngủ mở rộng, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, không phải dạng phô trương mà là vô cùng gợi cảm.

Mặt Bùi Tinh nóng bừng, cô giơ hai tay ra kéo kín cổ áo anh lại.

Thấy cô như vậy, Sơ Húc bèn dỗ: “Nói lại lần nữa đi…”

“Nói cái gì chứ?”, Bùi Tinh đỏ mặt, biết rồi mà còn hỏi.

“Nói em yêu anh.”

“Anh yêu em.”

*Vì ngôi xưng hô trong tiếng Trung chỉ có “ni” và “wo” nên Bùi Tinh mới trêu Sơ Húc như vậy.

“Bùi Tinh, cho em một cơ hội nữa, nói mau.”, Sơ Húc cười, giả vờ uy hiếp.

Thật ra Bùi Tinh cũng hơi sợ, nhưng cô vẫn làm bộ làm tịch nói: “Ôi trời ơi… Nếu anh muốn nghe như thế thì em sẽ nói… Em yêu anh, Sơ Húc… Yêu anh nhất.”

Sơ Húc đáp, “Anh cũng yêu em.”

“Ngày mai em sẽ cho anh một bất ngờ.”, Bùi Tinh nói, “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Sơ Húc ngoan ngoãn không trêu cô nữa, ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Ngủ ngon, bà xã.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện