Vân Tưởng Y Thường

12: Trò Chuyện


trước sau

Advertisement


Mưa đang dần trở nên nặng hạt, mà bọn tử thi lại hăng càng thêm hăng.

Chúng nó vốn là loài vô tri, chỉ chăm chăm cấu xé con mồi khi cảm nhận được tiếng động cùng máu tươi.

Dù cho nhìn thấy trước mặt là một cỗ linh lực cường đại, chúng nó cũng điên cuồng mà lao vào.

Những con bước vào vùng linh lực kia đều tan thành mây khói.
Chiêu Hòa nhìn người trước mặt, lại nhìn xem hoàn cảnh xung quanh mình, trong lòng dâng lên cỗ xúc cảm khó nói.

Là ngạc nhiên, là hoảng hốt, cũng là kinh hỉ đến vô cùng.

Lúc đối mặt với đám tử thi kia, trong một khắc nào đó, nàng đã cầu mong người này trở lại, cứu nàng bước ra khỏi cơn ác mộng này.

Tưởng rằng đây chỉ là cố tìm kiếm một chút niềm tin cuối cùng giữa những nỗi tuyệt vọng đang bủa vây, ngờ đâu người này thật sự xuất hiện ngay trước mắt.
Thanh An tạo một vòng lá chắn rộng lớn xung quanh, tức thì quay lại nhìn Chiêu Hòa.

Thanh An không biết nên nói điều gì, chỉ nắm lấy tay Chiêu Hòa, kiểm tra xung quanh cơ thể nàng ta.

Ngoại trừ những vết trầy xước nhẹ hoàn toàn không có gì thương tổn, vậy thì những tầng máu thấm trên y phục không phải là của nàng ấy.

Chiêu Hòa thấy Thanh An tỉ mỉ xem xét mình, giọng điệu yếu ớt nói: "Phụ thân thương rất nặng, ngươi xem qua thử..."
Thanh An nghe vậy, lập tức hướng mắt sang nhìn Chiêu Thục, thật sự là quá thảm rồi.

Trên người ông chi chít những vết gặm nhấm của đám tử thi, thậm chí còn có cả vết thương chạm đến xương bên trong, gân cũng bị đứt.

Nhìn một màn này, nàng không khỏi nhăn mặt nhíu mày, tận lực chiết ra một chút linh lực truyền vào cho Chiêu Thục.

Ông là phàm nhân, nếu như vô ý truyền quá nhiều sẽ khiến cơ thể không chịu được mà vỡ nát.

Gương mặt đang nhăn nhó trong cơn hôn mê của Chiêu Thục lúc này hòa hoãn lại hơn nhiều, vết thương trên tay cũng dần dần kết vảy, mà trên trán Thanh An cũng đã đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh.

Làn gió mạnh mẽ vút qua từng hồi, kéo theo những hạt mưa lạnh tanh rơi xuống, cả cơ thể Chiêu Hòa run lên bần bật.

Thanh An nheo mắt lại ngó nghiêng xung quanh, bỗng thấy có một hang đá cách nơi đây tầm ba bốn trượng.

Đúng là trong cái rủi có cái may, buồn ngủ thì lại gặp chiếu manh.

Thanh An cõng Chiêu Thục đang hôn mê ở trên lưng, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy Chiêu Hòa mà kéo đi.

Chiêu Hòa lúc này mệt mỏi cùng lạnh lẽo đến nỗi không thể nói thêm bất cứ lời gì, chỉ dùng hết sức bình sinh ôm lấy cổ Thanh An, sợ rằng mình sẽ té ngã.

Thanh An nhanh chóng đem cả hai đến hang động ấy, gom một ít cỏ khô cùng củi rồi dùng linh lực đốt cháy lên, tạo thành một ngọn lửa lớn, đủ để sưởi ấm cho cả hai người kia.

Thanh An đặt Chiêu Thục xuống một nơi bằng phẳng, Chiêu Hòa cũng đồng dạng ngồi rạp xuống ở bên cạnh.

Lúc này gương mặt của Chiêu Hòa đã ửng đỏ vì giá lạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng nắm lấy áo Thanh An, tựa hồ như muốn nói điều gì đó.

Thanh An nhìn nàng ấy, vươn bàn tay ra nắm, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì?"
"Thanh An, còn hai con...hai nam tử đi theo, họ vẫn còn đang chiến đấu." Chiêu Hòa siết chặt lấy bàn tay Thanh An, dáng vẻ lo lắng.

Tuy rằng hai người kia vô cùng kì lạ, lại là hai con hổ hóa thành.

Nhưng dù sao trước khi Thanh An đến đây thì bọn họ vẫn luôn một mực bảo hộ nàng cùng phụ thân, chẳng rõ tình huống bên kia như thế nào, sống chết ra sao.

Nếu như nàng ở đây đã an toàn, phải nên đi cứu giúp họ.

"Đừng lo, không cần ta phải đến tìm, bọn họ đã ở đây rồi." Thanh An hướng ánh mắt nhìn ra trước của động, phát hiện hai con hổ lớn đang đứng ở phía trước.

Bộ lông cả hai đều đã ướt đẫm, chẳng biết là do nước mưa hay là máu.

Chỉ thấy Thanh An nhẹ nhàng gật đầu, chúng nó ngay lập tức bước vào bên trong trú mưa, mang theo một cỗ mùi tanh tưởi.

Chiêu Hòa nhìn thấy liền lập tức thở phào trong lòng, cuối cùng cũng an tâm mà dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi.

Mặt sẹo cùng chột mắt đi vào, nhớ lại khung cảnh khi nãy liền thấy quái lạ.

Lúc mà cả hai đang tận lực cắn nát đầu đám tử thi thì bỗng một luồng linh lực trắng hiện ra từ phía sau.

Cả hai quay đầu nhìn lại, đều chói đến mắt không mở ra được.

Đám tử thi này bị thu hút, mãnh liệt từng lớp từng lớp chạy vào đó, cuối cùng đều bị biến thành cát bụi.

Chưa đầy một nén hương hoàn toàn bị tiêu diệt không còn một mống.


Đến khi nguồn linh lực ấy thu lại, liền thấy nử tử tên Thanh An khi nãy biến mất đã xuất hiện, còn dẫn hai phụ tử Chiêu Thục vào hang động này, ngay lập tức chẳng nghĩ nhiều mà đi theo.

Lúc này, cả hai bắt đầu chăm chú nhìn vào Thanh An cùng những chiếc vòng bạc trên tay nàng, trầm ngâm đánh giá.

Thanh An ngược lại không để tâm đến ánh mắt kia.

Nàng đến gần Chiêu Hòa cùng Chiêu Thục, chạm tay lên vạt áo của cả hai, một dòng linh lực màu trắng quét qua đem y phục hong khô sạch sẽ, tới cả vết máu cũng chẳng còn thấy đâu.

Thanh An xé một chút vải trắng trên tay áo mình, băng bó tạm thời cho cánh tay của Chiêu Thục.

Nó đã hoàn toàn gãy đi rồi, nàng không rành quá nhiều về việc chữa thương nặng bằng linh lực cho nên cũng không dám tùy tiện làm càn.

"Thanh An, phụ...phụ thân có sao không?" Chiêu Hòa nhìn y phục gọn gàng trên mình, cảm thấy phi thường kì diệu.

Lại nhìn Thanh An đang chữa thương cho Chiêu Thục, lo lắng hỏi.

"Không sao, các vết thương khác chỉ cần một tuần là lành hẳn.

Có điều xương tay phải đã gãy, ta không chữa được cái này." Thanh An vừa bó lại, vừa nhíu mày.

Lực cắn của lũ tử thi này không ngờ lại mạnh đến như vậy.

Nàng lại xem mạch của Chiêu Thục, cúi đầu xuống đánh giá tình hình.

"Chiêu Hòa, xin lỗi, là ta đến muộn." Xung quanh im ắng một hồi, cuối cùng nghe Thanh An mấp máy cánh môi.

Chiêu Hòa ngạc nhiên nhìn Thanh An, chỉ thấy trong ánh mắt của nàng ấy hiện lên một tia quẫn bách, cánh môi kia cũng trở nên run run.

Cuối cùng, Chiêu Hòa nắm lấy tay người kia, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải lỗi của nàng, đây là sự cố ngoài ý muốn.

Với cả...khi nãy nếu không có nàng, rõ ràng ta cùng phụ thân sẽ bỏ mạng tại đây.

Là ta nên đa tạ mới đúng."
Xưng hô thay đổi một cách tự nhiên, ngay cả Chiêu Hòa cũng không nhận ra, tới lúc phát giác ra mình gọi người kia như thế nào, liền ngay lập tức đỏ mặt.

Mà Thanh An nhìn gương mặt Chiêu Hòa, tưởng là người kia vì lạnh nên đỏ như vậy.
Thanh An nghe lời Chiêu Hòa nói, cũng không cho là đúng.

Khi nãy nàng đã có cơ hội bẻ gãy cây Quỷ Tiêu kia, nhưng vì cứ vòng vo tam quốc hỏi thân phận hắc y nhân nên cục diện mới thành ra như thế này.

Từ lúc gặp hắn, nàng đã biết khắp canh rừng này đều chìm vào trong trận pháp tà môn, nhưng đáng trách là nàng đã không nghĩ đến an nguy của đám người ở đây, cũng chẳng ưu tiên phá vỡ trận pháp.

Lúc này nghe Chiêu Hòa tỏ ý không sao như vậy, trong lòng lại thêm áy náy khó chịu.

"Thanh An, rốt cuộc nàng là ai?" Chiêu Hòa dùng ánh mắt thê lương nhìn thẳng vào con ngươi đang quẫn bách của Thanh An, khiến cho Thanh An khựng lại đôi chút.

Chiêu Hòa có chút không vui khi biết rằng mình cùng phụ thân đều đã bị lừa bấy lâu nay, tất nhiên muốn nghe một lời giải thích rõ ràng từ người kia.

Thanh An nhìn sang hai con hổ đang nhiệt tình liếm lông phía bên kia, cảm thấy chúng không có gì đáng nghi ngờ, liền hướng Chiêu Hòa mà nói: "Ta vốn là yêu, từ yêu giới vào đây."
Hai con hổ nghe vậy lập tức quay sang nhìn, khớp hàm mở rộng ra biểu hiện cho vẻ ngạc nhiên quá độ.

Chiêu Hòa mở to mắt nhìn Thanh An, nàng nghĩ người kia nếu không phải là đạo nhân liền có thể là thần tiên, còn việc nàng ấy là yêu ma quỷ quái hoàn toàn chưa nghĩ đến bao giờ.

"Vậy chuyện nàng bị mất trí nhớ, cùng với việc bất tỉnh phía sau núi?"
"Ta quả thật là bị mất trí nhớ, ngoại trừ việc bản thân là yêu quái cùng với cái tên này hoàn toàn không nhớ gì khác nữa, kể cả việc bị đánh đến bất tỉnh." Thanh An thành thực mà trả lời, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Ngoại trừ việc này, ta không giấu nàng điều gì khác."
Nhìn dáng vẻ của Thanh An, Chiêu Hòa không thể tìm thấy một chút sơ hở nào, cuối cùng nàng an tâm mà nằm xuống, mi mắt nặng trĩu dần dần khép lại.

"Ừm...ta hiểu rồi."
Vốn dĩ cũng không quá sốc, từ khi phát hiện Thanh An dị thường, nàng đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống xấu nhất có thể, cũng sẽ chấp nhận với thân phận thật sự của nàng ấy.

So về điểm này, quả thật Chiêu Hòa đã dũng cảm nhiều hơn so với những nử tử liễu yếu đào thơ cùng tuổi.

Lúc này đây, nàng vô cùng kiệt sức, hai chân cũng đã mỏi nhừ, mà giọng nói cũng trở nên khàn đi thấy rõ.

Nhưng đến cả việc đang nắm chặt lấy tay của Thanh An, nàng cũng quên đi.

Thanh An có chút buồn cười, nhẹ nhàng buông tay người kia ra, cuối cùng nói: "Nghỉ ngơi một chút đi.

Đồ đạc vẫn nguyên vẹn trong kiệu, đừng lo lắng gì nữa."
Mà Chiêu Hòa nghe một lời này, rốt cuộc cũng nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc này, Thanh An quay sang nhìn hai con hổ kia, chỉ thấy cả hai cũng đồng dạng nhìn Thanh An, ánh mắt sắc lẹm.


Hai con hổ này, một con có vết sẹo chảy dài xuống cằm, một con thì bị chột mắt.

Chúng nó nhìn Thanh An, theo bản năng gầm gừ thành tiếng rồi nói: "Con mẹ nó, sao ngươi cũng là yêu mà không chịu chạy đến giúp anh em bọn ta một tay.

Uổng công dốc sức đi tìm ngươi, rốt cuộc chân cũng bị rách một mảng."
"Đúng đúng.

Ngươi à, đồ nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.

Chẳng biết có phải là con cáo tinh hay không." Tên chột mắt đang liếm lông cũng lên tiếng.

Thanh An "..."
"Dẫu sao chân của ngươi cũng sẽ chóng lành lại, ta thấy bên Chiêu Hòa chật vật, tất nhiên là cứu nàng trước." Từ lúc nàng nói cho Chiêu Hòa nghe mọi việc, đã thấy hai con hổ này mặt nhăn mày nhó nhìn nàng, còn tưởng rằng chúng nó cảm thấy không an toàn trước sự xuất hiện của một loài yêu khác.

Ai dè thứ mà chúng để ý lại là cái này.

"Mà này, ngươi rốt cuộc là loài gì? Ta không nhìn được chân thân của ngươi." Tên chột mắt nãy giờ chăm chú nhìn Thanh An, rốt cuộc hỏi.

Cũng không ngần ngại người kia tu vi cao hơn mình.

Thanh An im lặng mà không nói, chỉ khẽ lắc đầu.

Lũ này sinh ở nhân gian nên đầu óc hơi trì độn, chân thân không nên tùy tiện mà nói ra.

Vì vốn dĩ mỗi loài thú đều có một nhược điểm cùng khắc tinh riêng, nếu biết thì há chẳng phải là vô cùng nguy hiểm.

Ngoại trừ gặp phải đồng loại, nếu không thì các loài yêu thường hạn chế nói về chân thân cũng như gia tộc của mình.

Hai con hổ này thấy vậy cũng liền hiểu ý mà không nói tiếp nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Dưới ánh lửa bập bùng, một rắn hai hổ hàn huyên đủ thứ chuyện trong tam giới, không khí vui vẻ vô cùng, làm người ta đã quên đi một hồi máu tanh khi nãy.

Từ miệng của hai con hổ này, Thanh An biết rằng chúng là anh em song sinh, sau một trăm năm sinh sống thì có cơ duyên mà thành người.

Còn việc vì sao mà chúng lại làm nhiều nghề kiếm cơm ấy à, đó là một câu chuyện dài.

Chột mắt cùng mặt sẹo khi xưa vừa được hóa thành người liền đi xuống núi kiếm ăn, cướp đi hai bộ y phục của mấy tên mãng phu đi rừng mà mặc vào.

Do bản tính hoang dã vẫn chưa được bỏ đi, chúng cứ thấy một bàn đồ ăn ở những hàng quán là nhào vào ăn lấy ăn để, chẳng hỏi han ai.

Khiến cho đám tiểu thương xung quanh nổi giận, cả đám dùng gậy gộc đánh chúng đến trọng thương.

Vừa chỉ mới thành người, lại chẳng thể đáp trả vì không biết sử dụng linh lực, cuối cùng đành cắn răng chịu trận.

Sau lần đó, chúng đều biết rằng muốn ăn là phải có bạc, muốn có mái ấm thì phải có bạc, muốn y phục hay nương tử cùng đều cần phải có bạc! Con mẹ nó, nhân gian sao lại thích dùng bạc vậy a!
Mà chúng tất nhiên không thể làm nông, cũng chẳng biết chi thức lễ nghĩa, cái duy nhất mà bọn chúng có chính là sức mạnh cường đại.

Rốt cuộc trong mấy trăm năm nay làm rất nhiều nghề.

Có khuân vác, có xây thành, có bảo hộ, có làm lính chinh chiến nơi sa trường...!Nói chung những gì đổi ra ngân lượng được đều gắng sức làm, sau đó trở về lại ăn uống no nê một bữa, cuộc sống mỗi ngày đều diễn ra như vậy.

Mà Thanh An nghe vậy liền bật cười, hai tên hổ tuy không hiểu gì cũng phá lên cười theo.

Tuy rằng sống một cuộc đời khổ cực ở nhân giới, nhưng tựa hồ trông chúng rất sảng khoái, làm việc cũng trách nhiệm vô cùng.

"Các ngươi có định tu tập tiếp không? Sau đó lại bước vào yêu giới, nơi mà các ngươi nên thuộc về."
Hai tên hổ nghe vậy, lập tức lắc đầu, tên mặt sẹo nói: "Ta mới không muốn đi đâu, ở nhân gian cờ bạc rượu chè mỹ nữ, không lo ai hại được mình, cũng chẳng phải kiêng dè gì người khác.

Có biết bao nhiêu là sung sướng a."
Mà chột mắt nghe mặt sẹo nói vậy, ngay lập tức cũng gật đầu tán thành.

Thanh An nghiêng đầu ngẫm nghĩ lại thấy đúng, chúng vốn đã quen với cuộc sống ở nhân gian.

Trái lại đến yêu giới, nơi mà kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu có khi còn khổ cực hơn.

Có vẻ như để chúng hưởng lạc thú ở đây là lựa chọn tốt nhất.

"Ngươi không định nghỉ ngơi sao? Hai canh nữa là trời sáng, nằm một chút đi.


Ta với mặt sẹo ở đây canh chừng." Chột mắt nhìn thần sắc của Thanh An, thấy rằng người kia có hơi mệt mỏi, liền tâm lý mà nói.

"Cũng được." Thanh An cũng không lo lắng lắm về hai con hổ này, nếu có ý đồ bất trung liền sẽ bị nàng một chưởng đánh chết.

Quan trọng hơn cả, chúng nó đều khảng khái trượng nghĩa, e là những chuyện tiểu nhân đều xem thường.

Rốt cuộc cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng bỗng dưng nhớ ra một điều gì đó, rốt cuộc nói: "Tấm da của các ngươi quá xấu, mau đổi đi."
"Cái gì mà xấu? Chẳng phải trông rất ra dáng một đấng nam nhi hay sao? Của ngươi mới thật là xấu, nhìn chân yếu tay mềm muốn chết, thật khiến người ta khi dễ." Tên mặt sẹo nghe vậy lập tức gầm gừ giận dữ, hắn đã phải nhìn qua mặt rất nhiều nam tử trong thiên hạ mới có thể tạo nên được tấm da tuyệt vời như vậy a.

Hôm nay bị chê, tất nhiên vô cùng không vui.

"..." Thanh An có chút bất lực không biết nói tiếp làm sao, rốt cuộc bồi thêm một câu: "Ừm, thật ra cũng đẹp, thôi ta nghỉ ngơi."
"Lạnh, lạnh quá..."
Mi mắt vừa đóng lại thì bên tai liền nghe một giọng yếu ớt nỉ non.

Thanh An quay sang nhìn người đang nằm, chỉ thấy Chiêu Hòa nằm co ro một góc, trông khổ sở vô cùng.

Lúc này, nàng nhẹ nhàng tiến đến gần người kia, đặt bàn tay lên trán nàng ấy để truyền sang một ít linh lực.

Ngay tức khắc, bàn tay bị người kia nắm lấy rồi kéo xuống, khiến cho Thanh An đang ngồi ngay ngắn cũng ngã nhào vào chính xác bên cạnh Chiêu Hòa.

"..." Tại sao một người đang ngủ lại có sức lực cường đại đến như thế được.

Ngước lại Chiêu Hòa thích thú vô cùng, đang đối mặt với cơn lạnh buốt liền thấy một luồng nhiệt truyền tới, tất nhiên là phải nắm lấy không rời.

Nàng vô thức chui vào trong lòng Thanh An, lại vòng bàn tay sang ôm lấy, trực tiếp xem cánh tay Thanh An như là chiếc gối đầu mà nằm lên.

Mà Thanh An lúc này tái xanh mặt, cả cơ thể trở nên cứng nhắc.

Nàng dùng một chút sức lực mà đẩy Chiêu Hòa ra, nhưng càng đẩy thì người kia càng áp sát.
Gương mặt của Chiêu Hòa đang ngủ say hiện lên rõ ràng hai chữ thỏa mãn, cũng không còn run rẩy vì cơn lạnh nữa.

Lúc bị đẩy ra, thậm chí nàng ta còn nhăn mặt nhíu mày biểu thị sức bất mãn rõ ràng.

"..." Thôi kệ đi, dẫu gì bây giờ song phương đều đã vô cùng mệt mỏi.

Để cho nàng ấy ôm một chút, tuy rằng có hơi kì quái nhưng vẫn là chẳng mất một miếng thịt nào.

Cuối cùng cũng nhắm mắt cam chịu, nghe tiếng hơi thở đều đặn của người kia, mi mắt dần trở nên nặng trĩu rồi thiếp đi.

Mà hai lão hổ đang liếm lông chứng kiến hết một màn này, lập tức trợn trắng mắt.

Sáng sớm, cơn gió lùa vào cửa động, kèm theo một cỗ lạnh buốt vô cùng, kéo Chiêu Hòa từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

Hình ảnh đầu tiên mà nàng thấy chính là gương mặt tinh xảo của Thanh An, nàng hốt hoảng mở to đôi mắt ra, cuối cùng phát hiện là cả hai đang ôm nhau ngủ! Nhưng mà cũng không đúng, quan sát kĩ hơn, chỉ thấy tay cùng chân mình khóa chặt lấy cả cơ thể Thanh An, còn người kia chỉ nằm yên chịu trận như một khúc gỗ.

"..." Rốt cuộc là thế nào đây, là bản thân trong vô thức cưỡng ôm nàng ta hay sao? Nhìn gương mặt tuy đang ngủ mà vẫn hiện lên thần sắc cam chịu của người này, lập tức khẳng định suy đoán của mình là đúng.

"A!!!"
Bỗng dưng một tiếng thét vang lên.

Chiêu Hòa giật mình nhìn sang, rốt cuộc thấy Chiêu Thục mới vừa tỉnh dậy đã chỉ vào hai lão hổ nằm trong động mà hét lớn.

Hai con hổ đang ngủ say bỗng dưng bị đánh thức, lập tức mặt nhăn mày nhó quay sang bên này.

Mà Thanh An đang ngủ nghe một tiếng động lớn này, cũng lập tức mở to mắt tỉnh dậy.

Lúc này Chiêu Hòa vẫn còn chưa buông nàng ấy ra, mà thấy Thanh An mở to mắt nhìn mình, liền lập tức sợ hãi đẩy người kia ra xa.

"Thất lễ rồi!"
Thanh An vừa tỉnh dậy, mơ hồ chưa biết chuyện gì thì tấm lưng đã bất ngờ bị đập xuống dưới nền đá, chưa kịp lên tiếng trách móc thì đã nghe Chiêu Thục bên đây hoảng hốt hỏi: "Hòa nhi a, hai con hổ này là sao?"
"Phụ thân người đã quên rồi sao, bọn họ chính là, là..." Chiêu Hòa nhìn hai con hổ bên đây, rốt cuộc cũng không biết nên trình bày lại cho phụ thân nàng nghe như thế nào.

Đêm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, mà nàng thần trí mơ hồ, sợ là không kể tường tận được.

"Họ đã cứu chúng ta đêm qua, người nhớ lại chưa?"
"Lão đại phu, bọn ta là mặt sẹo cùng chột mắt, sao nào, sợ chưa?" Mặt sẹo đang trong hình dạng con hổ, hắn ta nhếch miệng lên, giống như đang cười.

Chiêu Thục ngồi thụp xuống, ánh mắt biểu hiện rõ ràng mấy chữ "không thể tin nổi".

Hôm qua bị cắn xé dữ dội, những gì cảm nhận được chỉ là cơn đau đến tận xương tủy, mà những thứ thấy được cũng chỉ là gương mặt ghê rợn của đám tử thi.

Hình ảnh cuối cùng ông còn nhớ đó chính là khung cảnh Chiêu Hòa cõng ông mà chạy đi giữa cánh rừng đen kịt, xung quanh tràn ngập tiếng gào rú rùng mình.

Lúc đấy cục diện rối rắm nên chỉ lo nghĩ tới việc trốn thoát, tình huống đôi mặt sẹo cùng chột mắt bên đây cũng không thể nào mà biết được.

Chiêu Thục nhớ tới cảnh mình bị tử thi xé từng khúc thịt, lập tức ám ảnh muốn nôn ra.

Nghĩ đến đây, ông sờ soạng quanh cơ thể mình, vết thương ấy vậy mà đã kết vảy.

Lúc này mới tháy thật sự kì lạ, hôm qua ông thậm chí còn bị cắn đến tận xương tủy, vậy mà hôm nay đã hồi phục gần như không sai biệt lắm.

Nghĩ tới đây, ông quay sang Chiêu Hòa, hai tay nắm lấy hai bên vai của nàng ta: "Hòa nhi, hôm qua con có bị thương ở đâu không?"
Lúc vừa đưa tay lên, bên tay phải truyền đến một trận đau nhức dữ dội khiến ông kêu lên thành tiếng.


Mà Thanh An bên này thấy vậy cũng nâng cánh tay ông lên: "Chiêu thúc, tay phải của người đã gần như bị gãy, tránh cử động."
Chiêu Hòa cũng có chút hoảng hốt, nhanh chóng để Chiêu Thục ngồi ngay ngắn lại: "Phụ thân, nữ nhi không sao, người đừng động nhiều, lúc này cần phải nghỉ ngơi."
Chiêu Thục nghe vậy lập tức nhìn lại cánh tay phải của mình, nó đã được một mảnh vải trắng sơ sài bó lại.

Lúc này ông mới hiểu ra tình hình: "Hòa nhi, ta cần mấy thanh gỗ nhỏ, dài một chút."
Chột mắt nghe vậy, lập tức cơ thể to lớn đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài hang gặm vài thanh củi lớn nhỏ mà đem vào, nhả ra trước mặt Chiêu Thục.

Chiêu Thục không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhờ Chiêu Hòa tháo tấm băng vải trên tay ra.

Ông dùng hai thanh gỗ dẹt một chút, đặt sát vào cánh tay bị gãy, cuối cùng quấn lại băng vải để cố định.

Làm xong một màn này, mồ hôi trên trán ông tuôn ra như suối, cánh môi cắn lại nhịn đau đến nỗi chảy máu.

Xong xuôi, Chiêu Thục mới an tĩnh ngồi xuống, quan sát xem tình huống ở xung quanh, cũng hiểu ra được mấy phần.

Lúc này ông hướng sang Chiêu Hòa, muốn nàng kể tường tận về tình huống hôm qua.

Chiêu Hòa thấy vậy, lập tức sắp xếp lại sự việc rồi kể hết cho Chiêu Thục.

Từ việc mặt sẹo cùng chột mắt thật ra là hai con hổ, đến việc Thanh An cứu bọn họ như thế nào.

Chiêu Thục nghe hết một tràng, mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng thu hết biểu tình, chỉ gật đầu lại tỏ ý đã hiểu.

Nói không hoảng sợ là giả, một đoàn năm người mà hết cả ba là yêu quái.

Nhưng nghĩ lại khung cảnh bọn họ bảo hộ cái thân già này cùng nữ nhi tối qua, sắc mặt lập tức hòa hoãn, cũng không còn kinh hãi như lúc ban đầu.

Bởi lẽ chuyện yêu quỷ hoành hành cũng đã chẳng hiếm lạ, mà việc nó hòa vào chung sống với loài người cũng không phải là chưa từng nghe qua, chỉ là lần đầu tiên chứng kiến, tất nhiên vẫn thấy có chút không quen.

Nghĩ đi nghĩ lại, ông quay sang cúi đầu cảm tạ với hai con hổ kia, cuối cùng là với Thanh An.

Mà Thanh An đang thoải mái ngồi ở một góc, trên mặt không có quá nhiều biểu tình.

Ông ngước lên đánh giá người nọ, trong lòng dâng lên một cảm giác không quá dễ chịu.

Tuy rằng hiện tại ông không bài xích Thanh An, nhưng lúc nhớ đến việc nàng ta đã ở phủ của mình lâu, lại còn vô cùng thân thiết với nữ nhi, lập tức có cảm giác bất an.

Trong mắt con người, yêu ma quỷ quái đã trở thành một thứ xấu xa vô cùng.

Dẫu ông biết chính chúng đã cứu mình, nhưng lòng kiêng dè không phải là chẳng có.

"Phụ thân, bây giờ đã sáng sớm, phải mau chóng khởi hành tiếp, nhất định không ở lại đây đến đêm." Chiêu Hòa nhẹ nhàng nhắc nhở.

Khu rừng này tà môn vô cùng, có đánh chết nàng cũng không dám quay về một lần nào nữa.

Mà Thanh An ở bên kia cũng gật đầu tán thành.

"Được rồi, không nên đợi lâu nữa.

Chúng ta còn bao nhiêu ngựa?" Chiêu Thục nhớ đến cảnh con ngựa của mình tối qua bị cắn xé, có chút lo lắng hỏi.

"Còn hai con của chúng ta.

Tối qua lũ tử thi chỉ cắn vào ngựa của ngươi." Mặt sẹo quay sang bên này trả lời.

Tức thì, chúng cũng lại biến hình thành hai tên mãng phu to tướng.

Chiêu Thục nhìn thấy cảnh này, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chúng trong hình dạng con người vẫn là quen thuộc hơn nhiều.

Chiêu Thục càng khẳng định suy đoán trong lòng mình là đúng, rõ ràng lũ tử thi này là nhắm vào ông.

Nghĩ đến đây, ông lập tức đứng dậy.

"Cũng được, mau chóng đi thôi."
Tức thì, cả đoàn người nhanh chân rời khỏi hang động, đi đến nơi chiếc kiệu kia.

Thấy hai con ngựa vẫn đứng ở đây đợi, mà hành lí cùng chiếc kiệu ngoại trừ hơi xộc xệch nhưng cũng không mất món đồ nào.

Chột mắt cùng mặt sẹo leo lên ngựa, nối vào chiếc xe kiệu, thúc ngựa băng qua khỏi khu rừng thật nhanh.

Chiếc kiệu trên đường xốc nảy dữ dội, hại ba người bên trong bị dằn vặt như chết đi sống lại.

Chiêu Thục đang gãy tay, mỗi cú nhấp lên của chiếc kiệu lại truyền đến một cơn đau đớn, ông tái xanh cả mặt mày.

Chiêu Hòa thấy vậy liền gấp gáp hướng ra ngoài kiệu mà nói: "Chậm một chút thôi!!!"
Thanh An ngồi trong kiệu lắc lư cũng không mấy dễ chịu, mặt nhăn lại thành một đống.

Cái quái quỷ gì đây, thà rằng nàng tự bay đến còn tốt hơn.

Lát sau, kiệu lại sốc lên một cái rõ cao, đầu nàng cũng theo đó mà đập vào vách.

"..."
"Con mẹ nó chậm thì biết chừng nào mà đến kinh thành, lão tử không muốn ở lại đây đêm nào nữa, chịu khó đi!" Mặt sẹo quất ngựa hét lớn, một đường chạy về kinh thành..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện