Vân Nê

“Em bằng lòng học cả đời.”


trước sau

Advertisement
Edit: An Tĩnh


Khi tàu cao tốc đến Bắc Kinh thì trời đã tối. Gió tháng ba, tháng tư ở Bắc Kinh vẫn còn mang theo hơi lạnh, tựa như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mùa đông lạnh thấu xương vậy. Những dòng xe cộ tấp nập chạy khắp trên đường phố, các tòa nhà văn phòng cao vút tầng mây sáng rực như ban ngày, còn có thể thấy loáng thoáng bóng người đi đi lại lại.

Từ ga tàu đến bệnh viện mất gần một giờ đi xe. Lúc đang kẹt xe trên đường, Vân Nê lại gọi một cuộc điện thoại cho Lý Minh Nguyệt.

Hồi chiều Lý Thanh Đàm tỉnh lại, sau đó trải qua một loạt kiểm tra thì sức khỏe đã không còn gì đáng lo ngại. Chỉ là ngủ mê man quá lâu nên tinh thần hơi mơ hồ, tỉnh dậy không bao lâu lại ngủ tiếp rồi.

Đương nhiên giọng điệu của Lý Minh Nguyệt nghe ung dung hơn khoảng thời gian trước rất nhiều. Thậm chí còn có tâm tư đùa với cô: “Em đừng lo lắng, em ấy không có chuyện gì cả. Không điếc, không mù, cũng không mất trí nhớ.”

Vân Nê bật cười, trong lòng như trút được tảng đá lớn. Bây giờ, cảm giác váng đầu lúc say rượu lại ập đến một lần nữa.

Kết thúc cuộc gọi trò chuyện có ý tứ báo tin mừng, cô lại nhìn thành phố với những ánh hào quang sặc sỡ này. Vân Nê ngồi ở hàng ghế sau, dựa đầu bên cửa sổ ngủ một giấc ngắn ngủi mà yên ổn.

Lý Thanh Đàm đang ở trong một viện điều dưỡng đắt đỏ phía Tây thành phố. Bên trong viện, cây xanh mọc như rừng, trăng khuyết in bóng lên mặt hồ nhân tạo rộng rãi. Những tòa nhà tường trắng ngói đỏ xây dựng xung quanh hồ nhân tạo đó. Rời xa khỏi thành phố ồn ào và náo nhiệt, nó tỏa ánh đèn sáng ngời giữa đêm tối tĩnh lặng này.

Lý Minh Nguyệt nhận được cuộc gọi từ Vân Nê. Lúc từ bên trong đi ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy cô đang cầm gì đó trong tay, đến khi tới gần mới nhìn rõ đó là một cành hoa anh đào.

Cô ấy kinh ngạc hỏi: “Em hái ở đâu vậy? Chị tới tới lui lui trong viện này mấy lần mà không thấy nơi nào có hoa đào.”

“Em mang từ Lư Thành đến.” Trải qua đoạn đường lắc lư nên cánh hoa đào có hơi héo. Vân Nê lấy một ít cánh hoa sắp rụng xuống và nắm trong tay, hỏi: “Cậu ấy tỉnh chưa ạ?”

“Vẫn chưa đâu.” Lý Minh Nguyệt đưa cô đi vào trong, “Trước đó em ấy ngủ quá lâu nên các chức năng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng bác sĩ đã nói chờ lần này tỉnh lại rồi thì có lẽ sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy nữa.”

Vân Nê thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Vậy thì tốt rồi ạ.”

Hai người đi vào thang máy lên lầu bốn. Phòng bệnh của Lý Thanh Đàm nằm đầu tiên trên hành lang phía Nam và nó lớn hơn hẳn phòng ở Melbourne, có phòng bếp và hai phòng khách. Cửa sổ hướng thẳng ra hồ nhân tạo, có thể nhìn thấy ánh đèn sặc sỡ lung linh từ các tòa nhà chọc trời xa xa.

Anh vẫn nằm như vậy, mái tóc do cô cắt sửa lần trước đã mọc dài ra, rũ xuống trán và sau tai. Hơi thở anh đều đặn, khuôn mặt vừa trắng vừa sạch sẽ.

Vân Nê đi đến bên mép giường rồi ngồi xổm xuống đụng vào tay anh một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Hầy, sao anh còn ngủ say hơn cả người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích vậy.”

Lý Minh Nguyệt nghe vậy bèn cười khẽ, nói: “Em đừng để em ấy nghe thấy hai chữ người đẹp này.”

“Hả?”

Cô ấy rót một ly nước đưa cho Vân Nê. Hai người đi ra phòng bên ngoài, Lý Minh Nguyệt vừa tìm đồ vừa nói: “Khi em ấy còn bé, phải nói thế nào nhỉ, vẻ ngoài cực kì đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp của con trai đâu. Thế là đám con trai trong nhà chị luôn âm thầm gọi em ấy là người đẹp nhỏ. Có một lần vô tình bị em ấy nghe được, thế là em ấy đè bạn nam đó xuống đất đánh một trận, sau đó đám nhóc trong nhà bị dọa sợ, cứ nhìn thấy em ấy là chạy mất. Bây giờ đã trưởng thành rồi nên trông không đánh yêu như trước kia nữa, bướng bỉnh y như con lừa vậy.”

Vân Nê cười nói: “Bây giờ cậu ấy cũng rất đẹp.”

Không biết Lý Minh Nguyệt nghĩ đến điều gì đó mà lại lắc đầu bật cười. Sau đó cô ấy lấy một chiếc lọ thủy tinh từ trong tủ ra, rót nửa chai nước vào trong rồi bỏ cành hoa anh đào Vân Nê mang đến vào.

Buổi tối nay Lý Minh Nguyệt không ngủ lại đây, trước khi đi còn dặn dò cô: “Buổi tối em ở lại đây đi, căn phòng bên phải là nơi chị thường đến ở lại, đồ dùng cá nhân trong đó đều mới cả. Nếu em có cần gì thì nói với dì giúp việc nhé. Sáng mai chị có buổi họp nên tối nay không ở lại đây với em được.”

“Được ạ.” Vân Nê đưa cô ấy xuống dưới lầu rồi mới quay lại phòng bệnh. Cô đặt lọ hoa thủy tinh lên chiếc tủ nhỏ bên mép giường của Lý Thanh Đàm.

Ánh trăng sáng ngời rọi vào trong phòng. Cô ngồi bên cạnh giường, nhắc đến những chuyện xảy ra trong một hai tháng không gặp nhau này: “Mấy ngày trước giáo sư Chu hỏi chị có muốn tiếp tục học lên tiến sĩ không, nhưng chị vẫn chưa nghĩ đến. Chị muốn tiếp tục học nhưng lại không muốn ở mãi trong trường. Vài hôm trước Lương Sầm lại đi xăm nữa đó, chị cũng đi cùng nhưng chị không xăm. Xăm hình thật sự quá đau, chị không chịu nổi.”

“Em còn nhớ Chung Diễm không? Chính là nam sinh mà hồi cấp ba chúng ta đã cứu ấy. Cậu ấy và Phương Miểu đang hẹn hò, hôm nay chị còn nhìn thấy ảnh chụp chung của họ đấy.”

“Lý Thanh Đàm.”

Cô cúi đầu nằm xuống mép giường và ngắm nhìn khuôn mặt anh. Ánh trăng dần chiếu vào, tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng nhỏ dần: “Chị thật sự rất nhớ em….”

Ngày hôm sau, Vân Nê bị ánh nắng ngoài trời đánh thức. Rèm cửa sổ trong phòng được kéo một nửa, nắng sớm mùa xuân ở phương Bắc sáng rực rỡ, vô cùng nhức mắt.

Mới đầu cô còn chưa nhận ra mình đang ở đâu, đến khi nhìn thấy cành hoa anh đào để ở đầu giường mới chợt tỉnh giấc ngồi thẳng dậy.

Trong phòng bệnh không thay đổi gì mấy so với hôm qua lúc cô đến. Điều khác biệt duy nhất chính là người vốn nằm trên chiếc giường này đã biến thành cô.

Lý Thanh Đàm đâu?

Vân Nê vội vàng mang giày vào, chẳng màng để ý đến dây giày đã bị tuột. Cô mở cửa ra, tất cả những người đang đứng ngồi trong phòng khách đều quay đầu nhìn lại.

Cô chẳng nhìn bất kì ai cả, ánh mắt bị người đang ngồi trên ghế sofa hấp dẫn. Hơi thở của cô không thể ổn định lại, theo đó bàn tay đang cầm tay nắm cửa cũng dần dần dùng sức đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Dáng vẻ của anh lúc tỉnh lại không quá khác với lúc ngủ. Anh đang mặc áo phông rộng rãi, người rất gầy. Xương mày lõm sâu, đường nét cũng trở nên rõ ràng hơn.

Đôi mắt đen nhánh xuyên qua những bóng người khác nhìn thẳng vào cô một hồi lâu. Cánh môi trắng nhợt mấp máy, giọng nói như vượt qua núi sông, được gió xuân thổi đến bên tai cô.

“Đàn chị.”

Đã bao lâu rồi cô không được nghe giọng nói của anh, Vân Nê cũng không nhớ rõ con số cụ thể nữa. Vào năm thứ hai đại học, cô về Tam Trung diễn thuyết, lúc sắp rời đi thì có một âm thanh quen thuộc gọi lại. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô không còn nhớ vẻ ngoài của nam sinh kia nữa nhưng mãi mãi chẳng thể quên được cảm giác cả người như bị thứ gì đó kéo giữ lại lúc nghe thấy tiếng gọi ấy và cả nỗi mất mát cùng với niềm vui thay đổi chóng vánh khi xoay người lại rồi chợt phát hiện đó không phải là anh. Trong năm năm ấy, nó giống như cây mây và dây leo cứ quấn chặt lấy trái tim cô.

Không cho cô quên đi, cũng không cách nào quên được. Thậm chí vào thời khắc này đây, nó cũng làm cô phút chốc chẳng thể phân biệt được rõ đây là thực tế hay chỉ là giấc mơ.

Trong phòng bệnh không ai nói chuyện, từ đầu đến cuối đều yên tĩnh. Vân Nê đứng ở đó, nghe thấy giọng nói của anh. Dường như có một khoảnh khắc trái tim cô đã ngừng đập.

Vô số kỉ niệm mà cô từng nhớ lại rất nhiều lần vào những ngày xa nhau vụt thoáng qua thật nhanh trong tâm trí cô như một thước phim vậy.

“Đàn chị.”

“Trùng hợp quá, đàn chị, lại gặp nhau nữa rồi.”

“Đàn chị, bây giờ chị không ngại nhận thêm học sinh chứ?”

“Vậy làm phiền đàn chị rồi, hôm nay mời em ăn bữa cơm tối có được không?”

“Đàn chị, em về rồi.”

“Sau này em sẽ luôn bảo vệ chị.”

“Bài hát này gửi tặng một người rất quan trọng.”

“Chị chính là Charon của em.”



Cho đến tận bây giờ.

Vân Nê đã chờ tiếng “đàn chị” này năm năm trời. Đời người ngắn như vậy, cô đã từng có một lần mất đi hy vọng được gặp lại, cho rằng cả đời này sẽ không thể gặp được anh nữa.

Thế nhưng anh lại xuất hiện ở nơi này, dịu dàng và bình tĩnh nhìn cô.

Cuối cùng Vân Nê cũng nhận ra đây không phải là một giấc mơ. Cô lẳng lặng đối mặt với anh, hốc mắt dần trở nên đỏ hoe. Trong giây phút nước mắt rơi xuống, cô vội quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Lý Minh Nguyệt lẳng lặng gọi những người khác trong phòng bệnh đi ra ngoài. Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.

Lý Thanh Đàm mới tỉnh lại nên đi đứng có hơi bất tiện. Anh chỉ có thể vừa không biết làm sao vừa bất lực ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy cô khóc mà trong lòng đau đớn như bị kim châm.

Năm năm này, cô thay đổi không nhiều cũng không ít. Hình như có cao hơn đôi chút, cũng trở nên xinh đẹp hơn. Trong nửa năm hôn mê kia, anh không hề mất đi ý thức hoàn toàn. Mỗi lần sắp rơi vào tận cùng của bóng tối vô tận thì những tiếng khóc sụt sùi nho nhỏ của cô luôn vang vọng bên tai.

Từng tiếng gọi “Lý Thanh Đàm” đầy lưu luyến và nồng nàn tình cảm ấy đã kéo sự sống của anh ra khỏi thế giới tối tăm không ánh mặt trời.

Anh lên tiếng, giọng nói hơi trầm khàn: “Đàn chị.”

Vân Nê không khóc òa lên cũng không sụp đổ mất khống chế. Cô chỉ im lặng rơi nước mắt thôi.

Cô nghe giọng nói của Lý Thanh Đàm. Sau khi cúi đầu lau nước mắt thì đi đến cạnh ghế sofa và đứng trước mặt anh. Hốc mắt cô đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào vừa khàn vừa khô: “Lý Thanh Đàm, em đáng ghét thật đó.”

Anh cầm lấy tay cô, đáp lại với giọng rất nhẹ: “Em xin lỗi.”

“Bây giờ chị không muốn tha thứ cho em.” Vân Nê rút tay mình ra, chậm rãi nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cũng không yêu đương với em nữa.”

Lời nói lên án của cô không được mạch lạc. Từ khi xa nhau cho đến khi gặp lại, trong năm năm này, cô có quá nhiều lời muốn nói. Muốn nói ra nhưng tất cả đều là dấu vết của sự mong nhớ.

“Ừm, là em không đúng, em không có kinh nghiệm nên chị dạy em nha.” Lý Thanh Đàm cụp mắt, bả vai gầy gò mà cao ráo che kín ánh nắng mặt trời buổi sớm. Anh lại cầm lấy tay cô lần nữa rồi kéo cả người cô lại, đồng thời nghiêng người đến gần, sau đó anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Một hai ngày không học được thì em bằng lòng học cả đời.”

Nhiệt độ của cái ôm vô cùng chân thực, chân thực đến mức làm Vân Nê không thể khống chế nước mắt mình. Hàng lệ nóng hổi lăn dài nhỏ xuống cổ anh, ẩm ướt mà ấm áp.

Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Năm năm nay, em vẫn luôn nhớ chị. Em biết em rất ích kỷ khi đưa ra quyết định như vậy, nhưng em thật sự hết cách rồi, em xin lỗi.” 

Anh từng chống đối, từng cố gắng, tất cả kết quả nhận được đều không được như ý. Cuối cùng chỉ còn lại mạng sống này, trước kia anh không nỡ, sợ rằng sẽ không được gặp lại cô nữa.

Song khi quay đầu lại, chỉ còn mạng sống này là con bài chưa lật cuối cùng rồi.

Anh dùng cách ngu xuẩn nhất để đánh cược vào một lần gặp gỡ không biết trước sống chết. May mắn thay ông trời đã che chở anh, cho anh một kết cục tốt đẹp nhất.

Lý Thanh Đàm hơi buông lỏng tay, cúi nhẹ đầu và hơi khom người để tầm mắt mình ngang hàng với Vân Nê. Anh đưa ngón tay lau sạch nước mắt trên má cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa bình tĩnh: “Em sợ sẽ không được gặp lại chị nữa, vì sống như vậy còn khó chịu hơn cả việc chết đi. Lý Chung Viễn nói em vô dụng, một người đàn ông đòi sống đòi chết vì tình yêu. Em thừa nhận là em vô dụng, nhưng thích chị và ở bên cạnh chị là chuyện tốt nhất mà em đã làm trong cuộc đời này.”

“Em không hối hận.”

“Người chết vì tiền, chim vong vì mồi. Nguyện vọng của em rất đơn giản, em chỉ muốn quay về bên cạnh chị, bất kể phải dùng cách thức gì.”

**

Hết chương 38

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện