Trong lúc mọi người đều tuyệt vọng nhìn từng hư ảnh đánh mãi không hết này.
Chỉ thấy một nam tử thân mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt anh tuấn nhẹ đạp chân đứng giữa không trung.
Điều kỳ lạ là mặc kệ có bao nhiêu hư ảnh thánh thú, cùng thánh giả nhưng đều không có tấn công hắn.
Người này không phải Lăng Huyền Thiên thì ai.
Chỉ thấy hắn nhẹ đưa tay ra tức thì một khối đá lấp lóe đủ màu sắc xuất hiện trong bàn tay hắn.
Cùng với đó từng dòng chữ đủ màu sắc tạo thành một vòng tròn xoay quanh khối đá đó.
Sau đó Lăng Huyền Thiên vẫn một mực nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, cùng lúc đó toàn bộ linh khí bên trong trận pháp đều biến mất.
Sau đó chiếc lưới to lớn bao phủ sơn động cũng là ầm ầm vỡ vụn.
Chớp mắt đều đã biến mất.
Kỳ lạ nhất là toàn bộ đất đá trong sơn động cũng hóa thành hư vô.
Trước mặt mọi người chỉ là một vùng không gian trống không.
Xa xa có vô số thân ảnh đang đứng trên một ngọn núi đen như mực.
Hai thân ảnh đứng đầu không phải Tuyệt Vô Thần cùng Ngọc Hoa thánh giả thì ai.
“Chuyện gì xảy ra? Tiểu tử kia sao lại có thể phá bỏ vạn thiên thánh trận?” Tuyệt Vô Thần thần sắc kinh nghi không thôi.
Bên cạnh hắn Ngọc Hoa thánh giả cùng với đám người Dạ Minh tông cũng là một mặt mộng bức.
“Ha ha, sống chúng ta sống a”
“Tốt, Lăng Huyền Thiên bản thánh nợ ngươi một mạng”
“Đúng vậy, đúng vậy”
…
Mọi người vốn đang tuyệt vọng thấy một cảnh này đều là rạng rỡ không thôi.
Dù sao không có ai thật sự muốn chết a.
Nhưng là cũng có không ít người đánh chủ ý lên khối đá đó của Lăng Huyền Thiên, một bảo vật có thể thao túng linh khí của thiên địa há lại tầm thường.
Sợ là cho dù thần khí cũng không làm được như vậy a.
Nhưng bọn họ lại không biết khối đá đó chỉ là một phần đạo uẩn của bản thân hắn mà thôi.
Cho dù đám người có được cũng không thể sử dụng được.
Thậm chí nếu cưỡng ép nó hoàn toàn có thể bị nó phản nghịch thôn phệ bọn họ.
Trước đây sở dĩ Phiên lão nhân cùng đám người Vạn Bảo Các có được nó nhưng không sử dụng được cũng không bị thôn phệ là vì lúc đó nó bị phong ấn mà thôi.
Nhưng sau khi được vô tự thiên thư cùng đạo hồn của Lăng Huyền Thiên luyện hóa cùng phá phong, nó đã phát huy được phần nào uy lực của mình.
Tất nhiên xa xa không đủ như trước.
“Tuyệt Vô Thần, tốt ngươi một cái đại trận lại có thể tính toán bản thánh.
Nhưng hôm nay là ngày chết của ngươi” Mộ Dung Thần Phong ánh mắt băng lãnh hướng Tuyệt Vô Thần nói, thật không ngờ hắn đại thánh cảnh mà xém chút nữa đã bị một tên thánh vương cảnh tính kế.
Há lại không tức giận.
Nói xong hắn cũng lại không chần chờ, nháy mắt bùng nổ toàn thân thánh lực trực tiếp hướng Tuyệt Vô Thần ngọn núi đánh tới.
~ ầm ầm ~
Hắn khí tức vừa ra ngọn núi đám người Tuyệt Vô Thần cũng đã là ầm ầm sụp đổ.
Cùng với đó không ít Dạ Minh tông người có tu vi thấp đứng trên đó không chạy trốn kịp đều là bị ép thành thịt vụn.
Cũng chỉ có một số ít thánh giả có thể chạy thoát nhưng trọng thương không nhẹ.
Đại thánh cảnh dù chỉ là đê giai cũng không phải bọn hắn có thể chống lại.
— QUẢNG CÁO —
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh từ lúc Mộ Dung Thần Phong tản ra thánh lực, đến bọn người Dạ Minh tông bị đánh giết chỉ là trong chớp mắt.
Hơn nữa hắn thân thể cũng là nhanh như chớp nháy mắt đã tới trước mắt Tuyệt Vô Thần vừa bay lên oanh ra một chưởng.
Tuyệt Vô Thần cũng không chậm trễ toàn lực đưa tay ra đỡ một chiêu của hắn.
Nhưng là hắn chống đỡ không được bao lâu đã bị oanh xuống dưới đất tạo thành một cái hố vô cùng to lớn.
“Hừ, một tên thánh vương cỏn con cũng dám cùng ta sính âm mưu?” Mộ Dung Thần Phong hừ lạnh nói.
Cho dù Tuyệt Vô Thần đã là cao giai thánh vương, tuy chỉ cách đại thánh cảnh một chút nhưng hai bên chênh lệch có thể nói là vực sâu vạn trượng.
“Thật mạnh”
“Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao Vạn Bảo Các có thể khống chế nhiều sinh ý như vậy”
“Dạ Minh tông xong a”
…
“Mộ Dung Thần Phong, tốt tốt.
Là ngươi ép ta thỉnh thần linh a.
Chỉ là thần linh vừa ra các ngươi chắc chắn đều thành vật tế”.
Đang lúc mọi người nghĩ kết cục đã định thì một thanh âm vang lên, theo đó một tên đại hán toàn thân máu me bay ra ngoài.
Không phải Tuyệt Vô Thần thì là ai.
Lúc này hắn cũng không mang mặt nạ nữa, mà để lộ ra một gương mặt vô cùng đáng sợ.
Tại mi tâm của hắn đúng là có một hình vẽ mặt trăng tròn màu đen y như trên mặt nạ.
Hai mặt của hắn đã đỏ ngầu.
Hai bên gò má của hắn là từng đường vân giống vân màu đen khắc họa thành một hình thù quái dị như ác quỷ.
Sau đó hắn từ từ nhắm mắt vào, mặt trăng trên mặt hắn bây giờ đã chuyển sang màu đỏ như máu.
Tiếp đến hắn vươn tay về hướng đỉnh Thiên Nhai.
~ rầm rầm ~
Chỉ thấy dãy núi Thiên Nhai vốn dĩ nối liền một mạch bất ngờ sụp xuống đất đá rơi vỡ tràn lan.
Cuối cùng để lộ ra một cái ao màu đen vô cùng lớn.
Bên dưới là vô số xác chết.
Nhưng hầu hết đều đã hóa thành xương ngoài.
Chính giữa ao là một cây gậy dài khoảng hai mét.
Toàn thân nó đều có màu đen tuyền, tại đầu cây trượng là một bàn tay màu xanh chính giữa có một viên châu cỡ nắm tay trẻ em màu đỏ như máu.
Đáng nói là viên châu tuy màu đỏ nhưng toàn thân nó như có như không tỏa ra từng đoàn hắc khí.
“Hắc ám thần trượng, quả nhiên không sai.
Nói như vậy Đế Thích Thiên cũng hẳn là đã rơi xuống phàm giới” nhìn thấy cây gậy kia Lăng Huyền Thiên nhẹ lẩm bẩm.
Hắn cũng không quá kinh ngạc việc hắc ám thần trượng xuất hiện tại đây.
— QUẢNG CÁO —
Điều làm hắn ngạc nhiên chính là Đế Thích Thiên tên kia vậy mà có thể tại hắn bạo đạo uẩn còn sống.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, theo tính huống hiện tại Đế Thích Thiên thần hồn hẳn là bị vỡ làm nhiều mảnh tán loạn khắp nơi.
Ắt hẳn Tuyệt Vô Thần đạt được một ít tàn hồn của hắn, nên mới có thể bày ra ao máu này nhằm không chế hắc ám thần trượng.
Tất nhiên hắn còn xa xa không thể làm được.
Tuyệt Vô Thần đưa mắt hướng về hắc ám thần trượng sau đó vung tay