Vai Hề Cấm Kỵ

Nghe trộm


trước sau

“Đi thôi. Nếu anh chịu đi với tôi đến nơi này, tôi sẽ giữ bí mật ấy giùm anh.”

Luật sư tức giận nhìn Giang Thành đứng đối diện mình, anh ta không ngờ rằng Giang Thành sẽ làm như vậy. Anh ta vô cùng phẫn nộ, thậm chí không thể đồng ý nổi. Ấy thế mà lại không thể làm gì.

Đây quả là do anh ta mắc phải một sai lầm ngu xuẩn, tin tưởng Giang Thành, giao chứng cứ trên tay mình cho anh. Giang Thành cởi áo khoác xuống đưa cho luật sư rồi nói với anh ta: “Đừng lo, chúng ta sẽ đợi đến lúc vắng người nhất để đi ra. Sau đó lên xe của tôi tiến thẳng tới đồn cảnh sát để anh làm bản tường trình. Tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lại sự trong sạch cho anh.”

Giang Thành bắt đầu quan sát đánh giá văn phòng luật sư.

Luật sư thở dài: “Cậu muốn làm gì thì làm.”

Giang Thành đứng dậy, luật sư cũng đứng dậy theo anh ra ngoài: “Anh làm việc trong tòa cao ốc này bao lâu rồi?”

Giang Thành hỏi luật sư bên cạnh mình.

Luật sư cầm lòng chẳng đậu đáp: “Tôi sẽ không trả lời những vấn đề không liên quan đến vụ án.”

Giang Thành mỉm cười: “Tôi cảm thấy tốt nhất ah nên phối hợp công tác với tôi, như vậy thì cả tôi và anh đều có lợi.”

Luật sư nhìn chằm chằm vào anh, sau cùng trả lời với giọng bực mình: “Tôi làm được tám năm. Khách hàng của tôi hầu hết hoặc là quan to chức lớn hoặc là có máu mặt trong giới kinh doanh. Nhìn tôi giống quan tâm đến ít tiền đó của bọn họ sao? Anh ta chỉ là một khách hàng của tôi mà thôi!”

Luật sư trông rất kích động, Giang Thành đứng bên nhắc nhở: “Tôi nói với anh rồi, chúng ta sẽ ra ngoài, lên xe của tôi về đồn để anh làm bản tường trình. Nếu anh cứ đi xuống trong trạng thái ồn ào thế này thì tất cả mọi người ở lầu dưới đều sẽ nghe được hết.”

Lúc này luật sư mới chịu nhịn lại, ngoan ngoan theo sau Giang Thành đi ra ngoài. Quả nhiên Giang Thành chẳng những không thông báo hô hào gì mà còn nhanh chóng dẫn luật sư ra khỏi công ty rồi kéo anh ta lên xe.

Giang Thành im lặng lái xe thẳng tới đồn cảnh sát.

“Sao tự nhiên thích giải phẫu?”

Dương Lạc nhìn Diệp Hồng, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thi thế mình đang giải phẫu, một lát sau mới hỏi.

“Không phải tôi đang chờ kết luận của anh sao?”

“Đợi kết luận của tôi? Kết luận của tôi có gì tốt hơn của những người khác nào? Cô đó, chẳng giống mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp gì hết. Có ai thích nằm gần thi thể như vậy đâu.”

Diệp Hồng lườm anh ta một cái, sau đó mới trả lời: “Số thi thể chúng ta nhìn thấy còn ít sao? Số thi thể tôi gặp phong phú đến mức có thể ẽ mà chẳng cần nhìn luôn rồi. Anh mau đi làm việc đi, tôi còn đang hóng kết quả đây.”

Dương Lạc lắc đầu: “Xin cô thương xót cho tôi.”

Sau đó lại hỏi Diệp Hồng: “Sao lại trở mặt cãi nhau với Giang Thành rồi lại đến chỗ tôi tìm người an ủi thế? Sao không đi phá án với cậu ta đi?”

Diệp Hồng chẳng trả lời mà nhìn Dương Lạc, lát sau mới nói: “Tôi có hai tin, một tốt một xấu. Anh muốn nghe cái nào trước?”

“Đừng có làm vờ làm vịt trước mặt tôi. Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra đi.”

Diệp Hồng như cười như không trả lời Dương Lạc: “Tin tốt là trong cục thành lập tổ chuyên án để đối phó với thằng hề. Tôi, Giang Thành và Lục Hạo được cử làm đội trưởng của ba đội nhỏ.”

“Không tệ, nghe vậy cũng được đó. Vậy còn tin xấu. À, đúng rồi, sao trong đó lại không có tôi?” Dương Lạc chợt nhận ra vấn đề trong chuyện phân tổ.

“Không có anh vì tin tức xấu chính là mỗi tổ trưởng được quyền chọn thành viên cho tổ mình. Mà anh chính là thành viên trong đội tôi, nên bây giờ tôi là tổ trưởng.”

Dương Lạc lập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hồng. Đôi mắt híp dưới lớp kính tràn đầy nghi ngờ.

Anh ta thế nào cũng không tin được Diệp Hồng lại có thể trở thành lãnh đạo của mình, đây là chuyện gì vậy.

Anh ta lập tức buông dao giải phẫu xuống, cởi găng tay, kéo Diệp Hồng ra bên ngoài: “Cô đang đùa gì vậy? Sao cô có thể là lãnh đạo của tôi chứ? Chuyện này cũng nên được người có liên quan đồng ý chứ.”

Diệp Hồng cũng không quan tâm cái đó: “Nếu không được thì anh cứ đi hỏi cục trưởng Trương đi, dù sao cũng là lệnh của ông ấy, nếu anh không đồng ý thì cứ đi nói với ông ấy đi.”

Diệp Hồng biết trình độ chuyên môn của Dương Lạc vượt trội, cả cái cục này ngoại trừ Giang Thành thì chỉ phục Trương Minh Sơn.

Nếu như Trương Minh Sơn đã nói như vậy, Lạc Dương cũng không nói gì nữa: “Cái này cũng quá là không đúng rồi, tôi vốn đã là một tên đơn côi lẻ bóng, bây giờ thì tốt rồi, một người phụ nữ lại trở thành cấp trên của tôi, tôi cảm thấy tôi càng không có hy vọng rồi.”

Dương Lạc vừa nói vừa đem Diệp Hồng đi đến phòng làm việc của mình, Diệp Hồng nhìn anh ta rồi nói: “ Anh độc thân hay không thì liên quan gì đến việc tôi là cấp trên của anh? Với cái tư tưởng này của anh, không ế mới là lạ đấy, xem thường phụ nữ. Phụ nữ chúng tôi có thể gánh vác nửa bầu trời đó.”

“Đúng vậy, con gái người ta bình thường đều là ngọc ngà, khiến người ta có ham muốn bảo vệ, còn cô thì thâu đêm suốt sáng.”

“Ôi. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, có kết quả chưa?” Diệp Hồng biết rất rõ Dương Lạc chắc chắn là một người suốt ngày lãng phí thời gian để nói nhảm, không thể tiếp tục như thế nữa, anh ta đưa cô ra đây thì nhất định đã có kết quả rồi.

“Cô có còn nhớ cô gái đó chết thế nào không?” Dương Lạc vừa nói với Diệp Hồng vừa lật cái gì đó.

“Ừm, tôi nhớ đó là một loại thuốc độc tên alcaloit phải không?”

“Ừ, được đó nha, trí nhớ không tồi. Nhưng mà loại chất đó không phải là thuốc độc mà là một chất có chứa kiềm. Hoặc nói đó là một loại thuốc mạn tính. Chỉ khi dùng quá liều mới dẫn đến chết người.”

“Ừm, tôi biết, sau đó thì sao?” Diệp Hồng nhìn Dương Lạc, cô ấy không biết Dương Lạc nói mấy cái này để làm gì?

“Trong cơ thể của Dương Minh Vũ có thể kiểm tra ra alcaloit.”

Vừa nghe đến việc này, Diệp Hồng lập tức đứng lên: “Cho nên nguyên nhân cái chết của anh ta là do hàm lượng alcaloit quá nhiều ?”

Dương Lạc lắc đầu nói: “Tôi ban đầu cũng nghĩ như vậy, cứ nghĩ đã có người cũng dùng cách hàm lượng alcaloit quá nhiều để giết hại anh ta.”

“Nhưng mà sau đó, kết quả cho tôi thấy không phải như vậy, anh ta là bị người ta bóp chết, hàm lượng alcaloit trong nội tạng của anh ta không đạt đến mức độ có thể giết người, tôi đoán mình có thể kiểm tra ra alcaloit trong anh ta là do có alcaloit ở ngoài thân thể của anh ta.”

Dương Lạc đem bản báo cáo mà mình đã ký tên đưa cho Diệp Hồng. Diệp Hồng nhận bản báo cáo, chắc hẳn đây là bản báo cáo phán đoán của Dương Lạc.

“Vậy việc này cũng kì lạ quá.”

“Đương nhiên rất kì hoặc, còn nhớ tôi đã nói với cô không? Alcaloit cần được chiết xuất ra, căn bản không được lưu thông trên thị trường, cũng không thể mua được với số lượng lớn, cho nên Dương Minh Vũ đã chết tại một nơi có đầy cà độc dược.”

Dương Lạc nhìn Diệp Hồng, không nói thêm gì cả, với tư cách là một pháp y chuyên nghiệp thì những chuyện anh ta có thể làm đều đã làm hết rồi, anh ta cũng không thể làm gì kế tiếp nữa.

Diệp Hồng gật đầu: “Anh đã giúp được chúng tôi một việc lớn rồi, giải quyết được không ít vấn đề của chúng tôi, vậy chỉ cần chúng tôi có thể tìm ra nơi chế alcaloit thì chúng tôi có phải sẽ...”

Diệp Hồng thử thăm dò Dương Lạc mà nói, Dương Lạc gật đầu: “ Trên lý thuyết thì là như thế, nhưng phải làm sao để tìm thấy nơi trồng? Tôi cảm thấy nơi đó chưa chắc là sẽ được tìm thấy dễ dàng đâu.”

Diệp Hồng cũng gật đầu, quả thật bọn họ đã đỡ hơn mấy hôm trước, về mặt tin tức thì đã có một bước tiến lớn, nhưng cũng như Dương Lạc đã nói, nơi đó không có dễ tìm như trong tưởng tượng, nhưng nói thế nào đi nữa, bọn họ cũng đã gần thành công hơn một bước rồi.

“ Có đối xử thế nào với tôi cũng vô ích thôi, tôi sẽ không nhận tội đâu, tôi là luật sư, anh đừng mong đợi có thể qua loa mà ép tôi nhận tội, không có tác dụng đâu anh biết không hả?”

“Tôi vẫn cứ nghĩ anh không phải là người hám lập công lớn, nhưng lại không ngờ anh lại vì kết án lại bắt tôi cho đủ số.”

Luật sư ở trong phòng thẩm vấn nhìn Giang Thành, Giang Thành không nói lời nào, nhận một thứ giống như máy dò kim loại từ đồng nghiệp ở bên ngoài, quét vòng một lượt từ trên xuống dưới người của luật sư.

Thấy thiết bị không phát ra tiếng, Giang Thành mới yên tâm bỏ nó xuống, nói với luật sư: “Có một vài sự việc tôi không thể nói với anh ngay lúc đó, tôi chỉ có thể chờ tới bây giờ, tôi không có ý nghi ngờ anh, chỉ là muốn hỏi anh một việc, anh cảm thấy tại sao sau khi Dương Minh Hạo nói những lời như thế liền bị tông chết.”

“Sao tôi biết được, cũng đâu phải là tôi tông chết ông ta.”

“Có hai loại khả năng. Thứ nhất, anh chính là nội gián. Thứ hai, văn phòng luật sư của anh đã bị người khác nghe lén rồi.”

“Tôi nghĩ sẽ không có nội gián nào lại đem đoạn ghi âm đó ra đâu, cho nên tôi cảm thấy có thể là vế sau. Tôi đã phái người theo dõi văn phòng luật của anh rồi, thời gian này khiến anh phải chịu chút ủy khuất mà ở chỗ chúng tôi rồi.” Giang Thành nhìn vị luật sư trước mặt mình mà nói.

“Không được, vậy công việc của tôi thì sao? Mấy vị khách hàng kia của tôi thì sao?”

“Tính mạng và công việc cái nào quan trọng hơn tôi nghĩ anh hẳn là biết rõ, tôi khuyên anh nên nghĩ cho rõ ràng vào.”

Giang Thành lắc lắc máy ghi âm trên tay mình.

Luật sư đành chịu nói: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi vẫn có thể nói với bọn họ một tiếng đúng chứ.”

“Không được, lỡ đâu thằng hề lại là một trong các vị khách hàng của anh thì sao? Xin lỗi. Tôi có thể tạm giam anh mười lăm ngày, dù sao anh cũng là người có hiềm nghi với vụ án này, tôi mong anh có thể phối hợp với công việc của chúng tôi.”

Luật sư ngậm miệng lại, quyết định nghe theo lời của Giang Thành, đoạn ghi âm này cũng đủ để sở cảnh sát điều tra anh ta mười lăm ngày thậm chí là lâu hơn, đến lúc đó truyền ra ngoài thì danh tiếng của anh ta càng không tốt, thôi thì thà phối hợp với Giang Thành ở đây mười lăm ngày còn hơn bị như vậy.

Vả lại anh ta cũng biết những gì Giang Thành phân tích cũng rất có lý, anh ta trước đó cũng không biết tại sao Dương Minh Hạo lại đột nhiên chết.

Anh ta rõ ràng đã bị cuốn vào sự việc mà bản thân không nên tham dự, bản thân anh ta cũng chả vui vẻ gì đối với chuyện này, anh ta chỉ muốn thoát khỏi nhanh một chút, cho nên cách tốt nhất bây giờ chính là phối hợp với cảnh sát.

“Được, nếu đã như vậy, anh cứ ở lại sở cảnh sát đi, trên đó có phòng trực ban, tôi để lại một phòng cho anh, cơm nước sẽ có người đưa tới. Anh cũng đừng quá gây chú ý.”

“Nhớ kỹ nhất định không được liên hệ với bất cứ ai ở bên ngoài, nếu không thì tôi sẽ gây rắc rối cho anh đó.”

Giang Thành mang luật sư ra ngoài, đưa vào phòng trực ban, khóa cửa lại.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện