Vai Hề Cấm Kỵ

Nước biển nhân tạo


trước sau

Advertisement

Giang Thành vừa nghe đã lập tức đi tới hỏi: “Có phát hiện gì mới không?”

Dương Lạc bất đắc dĩ chìa tay: “Đi thôi, cùng tôi đến phòng khám nghiệm tử thi xem thì sẽ biết.”

Giang Thành đưa Lục Hạo và Diệp Hồng cùng đến phòng khám nghiệm thì nhìn thấy trên bàn có một hộp sủi cảo ăn dở, Diệp Hồng bĩu môi nói: “Chủ nhiệm Dương, không phải anh để chúng tôi đến xem sủi cảo ăn còn dở đấy chứ? Khẩu vị nặng đến mức có thể ăn ở trong phòng khám nghiệm, nhớ mùi formalin đến vậy sao?”

Dương Lạc nghe xong liền gõ một cái vào đầu Diệp Hồng: “Nghĩ gì vậy? Tôi cho mọi người tới xem cái này.” Nói rồi lấy chiếc khay trên bàn, bên trong đặt một vật màu nâu chỉ to hơn hạt vừng một chút.

“Cái gì đây?” Lục Hạo nhìn thấy, nghi ngờ hỏi.

“Thức ăn cho cá.” Nói xong lại lấy ra một chiếc khay, bên trong có một miếng vảy cá, nhưng vảy cá này không giống như vảy của những loại cá thông thường.

“Cá hề?” Sauk hi Diệp Hồng nhìn thấy miếng vảy cá thì hơi sửng sốt, sau đó mới lên tiếng.

“Lành nghề!” Ánh mắt Dương Lạc nhìn về phía Diệp Hồng tán thưởng.

Diệp Hồng cảm thấy rất khó hiểu, cau mày nói: “Nhưng cá hề vốn là cá biển, còn rất dễ chết, hồ nhân tạo lại là hồ nước ngọt, sao có thể sống trong đó được.”

Dương Lạc cười: "Điều cô hỏi cũng là điều tôi nghĩ mãi không ra. Nguyên nhân tử vong của người chết đúng là chết đuối, nhưng đó là nước biển."

Vừa dứt lời, cả ba người đều kinh ngạc, Lục Hạo sờ sờ cằm nói: "Cái này, chủ nhiệm Dương, đừng đùa, đây là nội địa, sao có thể có nước biển."

“Không, có!” Lục Hạo vừa dứt lời, Giang Thành lập tức lên tiếng.

Diệp Hồng quay đầu nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Giang Thành, trầm tư một lát rồi vỗ tay: “Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra vậy nhỉ?”

Lục Hạo khó hiểu hỏi: “Nghĩ ra cái gì?”

“Đồ ngốc, chợ cá đấy, ở đó loại cá cảnh nào cũng có, nếu không có nước biển thì nuôi làm sao được?”

Giang Thành gật đầu, quay người nói với Dương Lạc: “Cậu Dương, kiểm tra thường quy máu của thi thể xem có còn sót lại gì không. Biết đâu có thể phát hiện ra chút manh mối, còn phải xác định độ tuổi thi thể, tới bây giờ vẫn chưa có điện thoại báo án, trong này nhất định có ẩn tình.”

Sau đó quay lại nói với hai người ở đằng sau: “Hai người ra chợ cá tìm xem có manh mối nào không.”

“Đội trưởng thì sao?” Diệp Hồng khó hiểu hỏi.

Giang Thành nghe vậy liền quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Hồng, tĩnh lặng như một hồ nước chết nhưng con ngươi thâm thúy lại nói với Diệp Hồng: Cô còn lề mề thì cứ cẩn thận.

Diệp Hồng cúi đầu ảo não kéo Lục Hạo đang đứng cạnh mình chạy ra ngoài.

Không thấy ai, Dương Lạc mới thở dài một hơi rồi nói: “Anh nói xem, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không từ bỏ được? Thật ra Diệp Hồng rất quan tâm đến anh.”

Giang Thành trừng mắt nhìn Dương Lạc một cái, nói: “Ngày nào cũng cực khổ mệt nhọc, vết sẹo liệu có biến mất không?”

“Tôi biết anh sẽ lại nói vậy mà.” Dương Lạc nhìn tấm ảnh trước mắt anh ta: “Căn cứ vào vết thương trên tử thi có thể kết luận người này trước khi chết đã bị trói, hơn nữa loại dây này còn là loại dây nilon rất phổ biến trên thị trường. Nó có đường kính khoảng một centimet và có độ đàn hồi mạnh, điểm này có thể dựa vào vết thương để kết luận.”

“Độ đàn hồi mạnh? Đúng là một hướng đi không tồi, làm sao phát hiện ra nó?” Bởi vì trong nhà của Giang Thành cũng có loại dây thừng này, vì để tránh điều bất trắc, dùng để thoát thân, vừa vặn bằng với cái ở nhà.

Nhưng trước đây thử qua thì thấy sợi dây ở nhà mình không có độ đàn hồi, điều này làm anh nghi ngờ rằng liệu có phải là trò quỷ của nhà buôn.

Dương Lạc bất đắc dĩ đưa tay lấy tấm ảnh chụp tay thi thể ra: “Anh xem, nếu như sợi dây thừng đó không có độ đàn hồi, dấu vết ma sát sẽ không biến thành thế này.”

Giang Thành sau khi nhìn tấm ảnh tỉ mỉ suy nghĩ liền gật đầu: “Anh đến khoa họa tượng trước, mô tả đặc điểm của sợi dây và cho tôi biết hình dạng của sợi dây.”

“Bây giờ đi à?” Dương Lạc kinh ngạc hỏi.

“Không thì sao? Anh còn muốn đợi đến khi nào?”

“Anh hai, anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, có thể để người ta yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai nhanh nhẹn hăng hái làm việc được không? Anh cũng biết đấy, sau khi tan làm dù có đánh chết tôi cũng không tới. Hôm nay tới muộn như vậy cũng xem như nể mặt anh rồi.”

Giang Thành biết thói quen của Dương Lạc. Anh ta độc thân đến nay, cuộc sống về đêm mỗi ngày đều vô cùng phong phú, chính là để có thể khiến bản thân mình “gả ra ngoài” sớm một chút. Nhưng vì tính chất công việc nên đến nay anh ta vẫn chưa thành công.

Giang Thành nhìn đồng hồ, phát hiện đã là mười một giờ đêm, gần mười hai giờ thì cười khẽ một tiếng: “Sao? Hôm nay đi hẹn hò à?”

“Đáng lẽ hẹn được một cô gái nhưng lại bị Cục trưởng và anh để lỡ mất.” Dương Lạc ấm ức nói.

“Được rồi, đừng cằn nhằn nữa. Đợi khi vụ án kết thúc, tôi giới thiệu Diệp Hồng cho cậu.” Giang Thành trêu ghẹo.

“Đừng, xem như tôi xin anh, tôi chịu không nổi tiểu tổ tông đó, chắc chỉ có anh mới đánh bại được.”

Hai người họ nói chuyện câu được câu không, Dương Lạc thu dọn tử thi xong liền chuẩn bị để đưa vào phòng ướp lạnh. Trong khoảnh khắc vừa mở cửa, anh ta dường như vô tình phát hiện ra điều gì đó nhưng rốt cuộc vẫn đưa tử thi vào phòng.

Sau khi đưa Giang Thành trở về, anh ta cũng trở về nhà.

Giang Thành nhìn căn nhà vắng vẻ của mình liền rơi vào trầm tĩnh. Mười năm trước, căn nhà này đã nguyên vẹn thế nào, có vợ, có con gái, bây giờ thì cái gì cũng không có.

Lấy tờ báo ra đọc một lần nữa, anh mơ hồ cảm thấy vụ án hôm nay có thể liên quan đến vụ án mười năm trước, nhưng chẳng có mối liên hệ nào cả.

Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Giang Thành đến phòng cảnh sát hình sự.

Lục Hạo và Diệp Hồng đến đúng giờ, nhìn thấy Giang Thành ngồi trên ghế với vẻ mặt trầm ngâm, trong lòng hai người đều cảm thấy khó hiểu.

Diệp Hồng đi đến, khẽ hỏi: “Sếp, hôm qua không về sao?”

Giang Thành bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, nhìn hai người đứng trước mặt lắc đầu hỏi: “Tối qua hai người ra ngoài có tra được gì không?”

Diệp Hồng nhún vai nói: “Hôm qua may là vừa kịp lúc, nếu không chợ cá đã đóng cửa, chỉ có thể để hôm nay đi.”

“Tôi không hỏi cái đó.”

“À, là thế này đội trưởng, tối qua sau khi hai người chúng tôi đến chợ cá mới phát hiện loại cá hề kia rất phổ biến, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn rất khó để điều tra thêm, hơn nữa có một số cửa hàng đã đóng cửa rồi. Chúng tôi chỉ đành quay về nhà đợi hôm nay lại đi một chuyến.” Lục Hạo đứng bên cạnh vội vã bổ sung.

Giang Thành gật đầu nói: “Cá hề tuy phổ biến nhưng trong nội địa cũng là thứ hiếm thấy, hơn nữa ở nước biển lại càng không phải thứ dễ tìm.”

“Chuyện này tôi cũng đã tìm hiểu qua, chi phí vận chuyển nước biển tự nhiên vào đất liền quá tốn kém, hơn nữa cá hề cần thay nước, vì vậy nhiều thương gia sử dụng nước biển pha của họ.” Diệp Hồng ở bên giải thích.

“Nước biển pha?” Giang Thành nghe xong lời này, trong lòng có một cách, lập tức ngẩng đầu nhìn hai người Diệp Hồng và Lục Hạo nói: “Hai người đi chợ cá lấy mẫu, lấy nước biển của mỗi hộ buôn bán chắt ra một phần, ghi chép xong thì cầm tới đây.”

Nói xong, anh đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Dương Lạc. Đẩy cửa đi vào, phát hiện Dương Lạc không có ở đó, liền xoay người đi vào phòng khám nghiệm tử thi.

Dương Lạc đi làm thường chỉ ở hai nơi, một là phòng khám nghiệm tử thi và hai là phòng làm việc của anh ta.

Chủ nhiệm của trung tâm pháp y này mỗi lần có án mạng đều tự mình khám nghiệm tử thi. Theo lời anh ta nói, mấy mống người ở trung tâm pháp y này chẳng có mấy người thể kế thừa tay nghề của anh ta.

Đến trước cửa phòng khám nghiệm tử thi, học trò của Dương Lạc, Lưu Nhiễm đang đợi anh ta ở cửa.

“Đội trưởng Giang, thầy đang ở bên trong đợi anh.”

Sau khi Giang Thành đeo bao chân bước vào, Dương Lạc đang dùng kính lúp nhìn vào bên trong đùi tử thi, không khỏi cau mày, bước tới đằng trước và kéo anh ta dậy.

“Không nghĩ cậu là người như vậy đấy?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng khám nghiệm đều bật cười. Dương Lạc xấu hổ nhìn Giang Thành, khóc không ra nước mắt: “Tôi nói này anh hai, anh nghĩ gì vậy? Tôi là loại người như vậy sao?”

Vừa nói vừa đưa kính lúp cho Giang Thành, thuận tay chỉ dọc theo bên trong đùi của thi thể: “Này! Anh tự xem đi, có phát hiện ra không?”

Giang Thành tỉ mỉ quan sát vị trí Dương Lạc vừa chỉ, sau đó ngẩng đầu đầu lên hoài nghi nhìn anh ta, hỏi: “Phát hiện khi nào?”

“Sáng nay, lúc đầu tôi còn cho rằng đó là vết thắt của dây thừng, nhưng tỉ mỉ quan sát bên dưới mới phát hiện hình như không đúng.”

“Vậy thì do thứ gì tạo thành?”

“Khó nói, dấu vết này không có quy luật nào, hơn nữa bên trên còn có sẹo, rất khó để xác định chính xác thời điểm xuất hiện của vết thương.” Dương Lạc trả lời.

Giang Thành gật đầu, nói: “Được, cậu mau chóng kiểm tra, tôi đến tìm cậu để xem xem cậu đã xét nghiệm thành phần nước biển trong dạ dày của tử thi chưa, tôi muốn một bản báo cáo.”

Dương Lạc cầm kính lúp quan sát vết thương kỳ lạ trên tử thi rồi ngẩng đầu lên nói: “Lưu Nhiễm, đưa cho anh ta, để anh ta mau biến đi, đỡ chướng mắt.”

Giang Thành bất đắc dĩ cười, kết quả Lưu Nhiễm cầm tới một bản báo cáo, khóe miệng hơi cong lên, vừa cười vừa nói: “Chủ nhiệm Dương, chiều nay phải làm phiền thầy xử lý vài việc của học trò chúng em rồi, có một số việc phiền toái mà hôm nay nhất định phải làm cho xong.”

“Biết rồi, mau đi đi.” Dương Lạc bực mình phất tay.

Giang Thành về đến phòng làm việc còn chưa ngồi xuống, hai người Lục Hạo và Diệp Hồng đã mệt mỏi quay về.

“Nhanh vậy à?” Giang Thành buồn bực hỏi.

Diệp Hồng cười nói: “Trước lúc chúng tôi đi đã đề nghị cảnh sát và cục trưởng ở sở cảnh sát địa phương giúp đỡ, vậy nên lúc tới bọn họ đã chuẩn bị cả rồi.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện