Vai Hề Cấm Kỵ

Cuộc điện thoại đe dọa


trước sau

Advertisement



“Anh là ai?” Giang Thành đề cao cảnh giác, anh vừa nghe điện thoại, vừa ghi lại số điện thoại.

“Anh không cần quan tâm tôi là ai, đây mới chỉ là mở đầu, trò chơi còn ở phía sau, ha ha ha.” Anh ta cười giòn tan rồi cúp điện thoại.

Giang Thành bỗng nhiên giật mình, chẳng lẽ đây chính là người bí ẩn trong sân chơi buổi chiều sao? Đó là gã hề sao?

Giang Thành chẳng dám nghĩ nhiều anh vội vàng mang số điện thoại đến bộ phận kĩ thuật của cục Cảnh sát.

“Tiểu Vương, tôi có một số điện thoại muốn nhờ anh kiểm tra.” Giang Thành vội vàng nói với Tiểu Vương -nhân viên kĩ thuật của cục Cảnh sát.

Anh lấy điện thoại di động của mình ra đưa số điện thoại cho Tiểu Vương.

“Anh thử tra xem số điện thoại này từ đâu gọi đến? Tốt nhất là xác định và nắm chắc được vị trí của nó.”

Tiểu Vương thấy Giang Thành vô cùng khẩn cấp, Tiểu Vương gật đầu nhanh chóng bắt tay vào phân tích số điện thoại lạ kia.

Bằng kĩ thuật và năng lực tuyệt vời của mình không đến 10 phút anh ấy đã tìm ra được nguồn gốc của số điện thoại lạ kia.

“Đội trưởng Giang, đây là số điện thoại gọi từ trạm điện thoại công cộng, có thể vị trí ở đây.”

Tiểu Vương nói rồi chỉ vào chấm đỏ đang sáng lên trên bản đồ của máy tính.

“Đây không phải là trạm điện thoại ở gần cổng của đội cảnh sát hình sự sao?” Giang Thành cực kì ngạc nhiên.

“Người này quá kiêu ngạo, còn dám đến gần cổng của đội cảnh sát hình sự gây rối.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Giang Thành nói sau đó anh gọi điện cho Diệp Hồng, yêu cầu cô ấy nhanh chóng điều động cảnh sát.

Trạm điện thoại này nằm ở trước cửa hàng tiện lợi cách đồn cảnh sát 1 km. Ngoài những người đi đường thường xuyên qua lại thì không có ai đáng nghi nào ở gần trạm điện thoại hết.

“Có lẽ, anh ta đã rời khỏi đây.” Giang Thành thầm nghĩ, anh nhìn lên chiếc Camera giám sát trước cửa hàng tiện lợi.”

"Xin chào, tôi đến từ Đội Cảnh sát Hình sự. Tôi cần lấy đoạn video từ camera giám sát cửa hàng tiện lợi của anh."

Nhân viên cửa hàng tiện lợi không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi thông báo cho ông chủ, anh ta đã bật video từ camera giám sát. Tua video 30 phút trước, trong video chỉ nhìn thấy một người đàn ông đội mũ và mặc áo đen, che kín mặt.

Điều này có thể làm cho người khác và các thiết bị điện tử không thể nhận ra mặt anh ấy.

Từ Camera giám sát Giang Thành, Giang Thành đã nhìn thấy rõ ràng anh ấy đã đi vào trạm điện thoại, gọi điện thoại sau đó dời đi.

Camera giám sát ở cửa của cửa hàng tiện lợi chỉ có thể quan sát ở phạm vi cách cửa hàng tiện lợi 200 m do đó lần này lại không biết được tung tích của người bí ẩn.

Diệp Hồng kinh ngạc kêu lên: “Đây không phải là người đã đến khu vui chơi sao?”

Giang Thành gật đầu: “Đúng rồi vừa nãy anh ta gọi điện thoại đe dọa tôi, tôi không ngờ anh ta lại to gan như thế.”

"Còn dám ngang nhiên đe dọa tôi ngay gần đội cảnh sát hình sự!"

Giang Thành vừa nói, hai tay nắm chặt, lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Diệp Hồng cũng vô cùng tức giận, anh ta thật là ngang ngược.

Giang Thành có thể đoán chắc rằng, người này nhất định là do gã hề kia phái tới để gây rối.

“Bây giờ tôi nghi ngờ rằng gã hề kia không chỉ có một mình, từ những chuyện đã xảy ra anh ta có khả năng đã nhanh chóng thành lập một đội.”

Diệp Hồng đã gật đầu đồng ý: "Anh định làm như thế nào đã có ý tưởng gì chưa.”

Giang Thành lắc đầu: “Bây giờ bọn chúng vô cùng thận trọng, hành động không để lại một dấu vết nào, thật là làm cho người ta bực mình.”

Nghĩ rồi Diệp Hồng lắc đầu: "Anh cảm thấy như thế nào, bọn họ đang cố ý khiêu khích anh sao?”

Trong sân chơi lần trước, nếu như người này muốn ra tay với Phi Nhiễm thì hoàn toàn có cơ hội, nhưng bọn họ đã không làm như vậy.

Sau khi chạy trốn khỏi sân chơi, lại còn dám đến gần đội cảnh sát hình sự, công khai gọi điện đe dọa Giang Thành.

Một loạt hành vi này khiến Diệp Hồng nghĩ rằng bọn họ đang quấy rối Giang Thành, làm rối loạn suy nghĩ của Giang Thành.

Kiểm tra không được kết quả gì, mọi người lại phải quay lại đội cảnh sát hình sự.

Giang Thành bị quấy rối, cảm thấy đau đầu và không an toàn. Anh ấy hút thuốc lá hết điếu này rồi đến điếu khác.

Lúc này, Cục trưởng Trương Minh Sơn đẩy cửa bước vào, anh ta ho hai tiếng khi ngửi thấy mùi khói.

Nhìn thấy Giang Thành đang hút thuốc, anh ấy không biết làm cách nào chỉ lắc đầu, áp lực lớn quá đã làm cho bộ dạng của Giang Thành trở nên như vậy, Trương Minh Sơn cũng không có biện pháp nào khác.

“Nhìn căn phòng của cậu tràn ngập khói thuốc anh không cảm thấy hoảng sợ sao?” Trương Minh Sơn cau mày mở cửa sổ của phòng làm việc ra.

Trong nháy mắt, những làn khói thuốc mịt mờ bay ra ngoài giống như những đoàn quân ma thuật trong bộ phim khoa học viễn tưởng.

“Cục trưởng, sao ông lại đột ngột đến đây?” Giọng Giang Thành nghe có vẻ yếu ớt và mệt mỏi.

Trương Minh Sơn giành lấy điếu thuốc còn dang dở trên tay, anh ấy cho hẳn hai điếu thuốc vào miệng để hút: "Hừm, điếu thuốc 10 tệ của cậu không ngon bằng hai điếu thuốc 5 tệ của tôi đâu.”

Trương Minh Sơn vừa hạ giọng Lục Hạo vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Không ổn rồi, có vụ án lớn.” Lục Hạo chạy từ tầng một lên tầng ba thở hổn hển.

“Cái gì?” Cậu bình tĩnh , từ từ nói xem nào: “Trương Minh Sơn sốt ruột đến mức dùng tay bóp tàn thuốc lá.”

“Vừa rồi có người báo cảnh sát và nói rằng phát hiện một xác chết. “

Trương Minh Sơn và Giang Thành nghe thấy liền lập tức rời khỏi sở cảnh sát, đến hiện trường Dương Lạc và Diệp Hồng đang điều tra hiện trường.

Giang Thành nhìn trái, nhìn phải, nơi này rất hoang vu lạnh lẽo, anh quay sang hỏi Lục Hạo: “Đây là nơi nào, lúc trước làm gì ở đây?”

Lục Hạo nhìn tài liệu ở trên tay mình và nói: “Trước đây nơi này là xưởng sản xuất giấy vệ sinh. Nhưng sau này vì công ty phá sản mà bỏ lại nơi

Advertisement
này.”

Giang Thành khi nghe lời nói đó xong cau mày lại, trước mặt có mấy người cảnh sát đang ghi chép lại lời khai của công nhân trong nhà máy gia công giấy vệ sinh.

Giang Thành đi đến đó nhân viên cảnh sát nhìn thấy anh đã chào hỏi rất lịch sự.

“Đội trưởng Giang, đây là công nhân vệ sinh người đã phát hiện ra xác chết và đã báo cho cảnh sát.”

Giang Thành gật đầu cầm sổ ghi chép lên nhìn, anh trực tiếp hỏi: “Lúc đầu anh phát hiện ra xác chết này như thế nào?”

Nhắc đến hai từ xác chết, nhìn bằng mắt thường cũng nhìn thấy được vẻ mặt của người công nhân vệ sinh tái hết mặt vô cùng sợ hãi.

“Tôi là công nhân vệ sinh phụ trách quét dọn ở khu vực này. Hôm nay tôi đến đây để quét dọn đường phố như mọi ngày. Ai ngờ tôi nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất."

Theo lời công nhân vệ sinh môi trường, khi thấy một người nằm dưới đất, anh này tưởng người này đang ngất xỉu, đến gần thì phát hiện người này đã tắt thở nên vội vàng gọi điện báo công an.

“Giang Thành anh qua đây một chút.” Dương Lạc ở bên cạnh sốt sắng hô lên.

“Tôi vừa nhìn thấy xác chết, người chết là nữ 23 tuổi.”

Từ kết quả điều tra và báo cáo của Dương Lạc, Giang Thành biết được tên của cô gái đó là Dương Dương. Khi phát hiện ra xác chết cổ cô gái vẫn đeo thẻ làm việc.

Dương Dương đang là thực tập sinh tại một công ty thương mại trên phố thương mại.

“Thời điểm cô ấy chết là khi nào?” Giang Thành liếc nhìn đồng hồ.

“Bước đầu xác định thời điểm tử vong là vào khoảng 5 giờ chiều nay. Bây giờ là 7 giờ 24 phút theo giờ Bắc Kinh.” Dương Lạc nói rồi ghi vào sổ ghi chép.

"Năm giờ chiều là thời điểm tử vong. Hôm nay là thứ Tư. Lẽ ra, nạn nhân phải đang trong giờ làm việc. Sao cô ấy lại có thể đến đây lúc ấy?”

Giang Thành vô cùng tò mò, lại nhìn bốn xung quanh.

“Dương Lạc đây có phải là lần đầu tiên xảy ra?” Giang Thành nghĩ đến cái nhà máy bỏ hoang này, ai sẽ thường đến đây chứ?

Và lại khi Giang Thành vừa tới, người cảnh sát đã nói rằng nhà máy đã bị cạy tung.

“Liệu có khả năng là xác chết bị vứt ở đây?”

Dương Lạc phân tích một hồi rồi lắc đầu: "Đây là hiện trường gây án đầu tiên.”

Dương Lạc nói rồi chỉ vào con dao và các vết máu trên mặt đất.

“Nạn nhân Dương Dương đã bị một con dao dùng để gọt hoa quả 10cm đâm thẳng vào bụng và chết vì mất máu quá nhiều.” Dương Lạc vội vàng nói.

“Điều tra xem trên con dao gọt hoa quả có dấu vân tay không?"

Sau khi nghe Giang Thành nói, Dương Lạc gật đầu, anh ấy thu thập những chứng cứ sau đó chọn lọc rồi mang về đồn cảnh sát.

Thấy Diệp Hồng đang cẩn thận tìm hiểu các manh mối tại hiện trường, Giang Thành bước tới hỏi:

“Có phát hiện gì mới không?”

Sau khi nghe Giang Thành hỏi Diệp Hồng lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa phát hiện được gì nhưng trên người Dương Dương đã tìm thấy một số vật dụng thường dùng của cô ấy.”

“Điện thoại của Dương Dương cũng được gửi đến bộ phận kĩ thuật của cục cảnh sát kiểm tra rồi.”

Sau khi nghe Diệp Hồng nói, Giang Thành gật đầu, nhìn hiện trường hỗn độn anh ấy trầm ngâm suy nghĩ

“Đây là vụ giết người thứ năm, vấn đề này chắc chắn là có liên quan đến gã hề kia.”

Nhưng tại hiện trường không hề tìm thất bất cứ bằng chứng nào liên quan đến gã hề.

Những vụ án trước đây đều xuất hiện các đồ vật mang tính biểu tượng. Ví dụ như Daturaline. Nhưng lần này thì không hề có, lẽ nào đây cũng chỉ là vụ giết người thông thường.

Nhưng nghĩ tới đây Giang Thành lại lắc đầu, nghĩ đến lời nói của người bí ẩn chiều nay, chẳng lẽ những lời đe dọa của người bí ẩn đế chính là việc này sao?

“Giang Thành anh đang nghĩ gì vậy? Nhìn Giang Thành trầm tư suy nghĩ, Diệp Hồng tò mò hỏi.

“Diệp Hồng cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến gã hề không? Việc này liệu có phải do gã ta làm không.”

Câu hỏi này đã làm cho Diệp Hồng cảm thấy bất ngờ, trong lúc này cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng mà thủ đoạn gây án khác với gã hề kia rất nhiều.”

“Ồ, nghe Diệp Hồng nói như vậy, Giang Thành thích thú trở lại.”

"Bốn vụ giết người trước đây đều có một điểm chung, đó là Daturaline, nhưng lần này không tìm thấy nó tại hiện trường."

Xem ra suy nghĩ của Diệp Hồng và tôi giống nhau. Liệu có khả năng lần này gã hề không sử dụng Daturaline làm cho Giang Thành càng bối rối không?

Đang miên man suy nghĩ, Giang Trừng đột nhiên phát hiện trên bãi cỏ có chuyện kì lạ. “Đây là cái gì?” Giang Thành đeo găng tay, bước nhanh đi tới trên cỏ nhặt một chiếc bông tai.

Lục Hạo nhìn xác chết và lắc đầu: “Có lẽ không phải như vậy trên tai nạn nhân Dương Dương vẫn còn nguyên vẹn đôi hoa tai.”

Thật kỳ lại, vậy chiếc bông tai này là của ai?” Giang Thành nghĩ rồi việc cất chiếc bông tai vào trong túi: “Đem về để Dương Lạc xử lý.”

Trời mùa hè ban ngày rất dài, nhưng màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Bây giờ cũng là hơn 8 giờ rồi Giang Thành không thể không rút về đội cảnh sát.

“Anh đã thông báo cho gia đình nạn nhân chưa?” Giang Trừng vừa xem báo cáo vừa hỏi.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện