Chương 6: Bất Thành.
Nguyễn Tư Nguyên túm tay Nhạc Bối Bối đang đặt trên vai anh kéo ra: “Cô muốn tôi giúp cô cái gì?”
Nhạc Bối Bối từ trong suy nghĩ chợt bừng tỉnh, ngơ ngác nói: “Máy, máy tính mới không có gì chơi rất nhàm chán. Tôi muốn chơi cái gì đó, nhưng không biết làm sao cài, cậu giúp tôi đi.”
Nguyễn Tư Nguyên nhìn Nhạc Bối Bối: “Ồ? Vậy cô muốn cài cái gì?” trong lòng đã nhịn không được nghi hoặc.
Trước giờ chỉ thấy Nguyễn Bối Bối mỗi ngày đều đặn ăn mặc trang điểm lòe loẹt diêm dúa cùng bạn bè mình ra ngoài nhảy múa như đám khỉ, từ khi nào lại tìm cách tiếp cận anh như thế này? Hơn nữa mánh khóe lại rất ngu ngốc, rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì?
“Cậu thấy cái gì thú vị thì tải giúp tôi.” Nhạc Bối Bối xòe tay đếm đếm: “Cốc Cốc, Google, Facebook, Zalo, Wechat, QQ, Tiktok... nhiều quá, tôi cũng không biết nữa, cậu cứ tùy ý đi!”
Kì thực cô trước kia không có thói quen chơi mạng xã hội để giải trí, vì cuộc sống mưu sinh, cô luôn luyến tiếc từng tấc thời gian một.
Thế nhưng tình huống bây giờ đã khác, cô xuyên đến một cuốn tiểu thuyết, lại còn bi thảm đảm nhận vai nữ phụ độc ác đến chết cũng không đơn giản, mà thủ phạm gây ra cái chết đó không ai khác lại chính là “em trai” của mình. Cho nên mỗi khi đứng trước mặt Nguyễn Tư Nguyên, đối mặt với kẻ có khả năng sẽ giết mình trong tương lai, cô sẽ cảm thấy như có tử thần đang ở phía xa xa từ ái mỉm cười vẫy vẫy cô. Theo bản năng muốn giữ mạng nhỏ, cô luôn tự bộc phát bản năng vuốt mông ngựa.
Nhạc Bối Bối đưa tay đỡ trán, thật sự không thể nghĩ được cái gì tốt hơn, mỗi lần tỉnh ngộ đều là lao đã phóng đi, ván đã đóng thuyền, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tạm mấy lí do ngu ngốc kiểu này tiếp tục làm thân với anh ta. Thôi kệ đi, dù sao bây giờ cũng là tiểu thư nhà giàu, tất nhiên không cần bán mạng kiếm tiền như trước nữa rồi. Trước mắt cứ tập quen với mạng xã hội, bù đắp thiếu hụt trước kia của cô đã.
Nguyễn Tư Nguyên nhìn chằm chằm khóe miệng mấp máy của Nhạc Bối Bối, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Anh kéo tay của cô, tức khắc khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp.
Nhạc Bối Bối bất ngờ đối diện với đôi con ngươi như hắc diệu thạch không một tia gợn sóng của Nguyễn Tư Nguyên, đồng thời bị sự chủ động của anh làm cho giật mình.
Lắp bắp kinh hãi, cô bất giác đảo mắt tránh đi, ấp úng hỏi: “Đang yên đang lành... làm, làm sao vậy?”
Đời trước, Nhạc Bối Bối trải qua hơn hai mươi mấy năm sạch sẽ hơn cả nước cất, số lần tiếp xúc với đàn ông không nghi ngờ là con số không tròn trĩnh. Vậy mà tại giờ phút này, không rõ có phải lão thiên gia muốn bù đắp cho “thiệt thòi” ngày xưa của cô hay không, mới chỉ vỏn vẹn một buổi sáng xuyên tới đây đã cùng nam phụ lạnh lùng, băng tâm ngọc khiết trong truyện vượt quá giới hạn mấy lần.
Giảm thọ, giảm thọ, quả là giảm thọ! —Amen...
Nhạc Bối Bối trong lòng kinh nghi bất định, trái tim nhỏ bé bang bang gào rú trong lồng ngực. Lần đầu tiên lí trí và trái tim cùng đồng lòng, la hét rằng chúng nó tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận nổi một phần mặt trái tính cách này của Nguyễn Tư Nguyên đâu!
Nam phụ thanh tâm quả dục đâu rồi? Nam phụ không gần nữ sắc của cô đâu rồi?! Chẳng lẽ chỉ mới một chút nhan sắc này của nguyên chủ cũng đã đủ lấy lòng anh ta? Không! Trong truyện không có viết như thế! Anh ta thậm chí còn chán ghét nguyên chủ không kịp ấy chứ, làm sao, làm sao sẽ giữa ban ngày ban mặt giở trò đồi bại như vậy với cô!?? Ai đó mau chóng trả lại cho cô vị nam phụ không nhiễm ái tình thế gian ấy đi! Cô cần nguyên tác!! @Δ@|||
Trong lúc nội tâm Nhạc Bối Bối kích động không ngừng, Nguyễn Tư Nguyên ngược lại vô cùng bình tĩnh, khẽ nheo mắt, nói: “Cô là ai?”
Lời này người tinh tế vừa nghe liền biết đây không còn là câu hỏi nữa, mà là sự chắc chắn, rằng anh đã nghi ngờ thân phận của Nhạc Bối Bối, người này hoàn toàn không phải “chị gái” anh.
Mặc dù diện mạo của đối phương thật sự rất giống Nguyễn Bối Bối, nhưng không hiểu sao anh lại vô thức cảm thấy không phải.
Bình thường Nguyễn Bối Bối ngang ngạnh thành tính, nhất định không bao giờ nghĩ tới cùng anh nói chuyện, thậm chí sẽ chẳng để anh vào mắt, có khi còn cho rằng chỉ cần ở cùng với anh một giây, cô nhất định sẽ bị cảm giác chán ghét đè ép đến ngạt thở sùi bọt mép. Hơn nữa cô còn vô cùng có sĩ diện, đi đường mắt lúc nào cũng phải cao hơn đầu người một tấc, tới một con ruồi còn không lọt vào mắt được. Nói chung chính là bộ dáng chẳng coi ai ra gì.
Thế nhưng hôm nay lại phá lệ. Không những hành động, cử chỉ cùng lời nói bị rớt xuống mấy bậc kiêu ngạo so với bình thường, mà còn có vẻ như đang cố gắng tìm cách kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Một người ngoại trừ trải qua cố sự quá lớn khiến nội tâm chấn động, bằng không không bao giờ đùng một cái cả phong cách lẫn con người từ trong ra ngoài, trên đỉnh đầu đến dưới gót chân sẽ có cải biến lớn như vậy.
Hơn nữa, trực giác của anh cảm thấy người trước mặt rất xa lạ. Không những vậy, qua cách nói chuyện của cô đã chứng minh rằng trong vô số người anh tiếp xúc qua, anh chưa từng gặp cô. Nhất định hai người trước đó không hề quen biết nhau.
Như vậy cô là ai? Giả dạng Nguyễn Bối Bối làm cái