Uông Xưởng Công

Đến Rồi


trước sau

*

Cảm tạ hoàng thượng khai ân!” Lúc được triệu vào cung, trong lòng Lư Hoàng vô cùng thấp thỏm bất an, không biết sẽ bị xử trí thế nào.

Không ng3ờ hoàng thượng lại giơ cao đánh khẽ, chỉ ra lệnh phải tạ lỗi với Ý vương.

Nỗi căng thẳng của Lư Hoàng cuối cùng cũng được thả lỏng.

H2oàng thượng đã cho ý chỉ như vậy, cho dù Ý vương không muốn nhận lời xin lỗi này thì cũng chẳng được, nếu vẫn không chịu buông tha, tiếp tục gây phiề5n phức thì phủ Ý vương mới là người sai.

Chuyện ở lầu Phân Cam sẽ được giải quyết triệt để, nhà họ Lư không phải chịu bất cứ tổn thất thực tế4 nào.

Quà tạ lỗi có quý giá đến đâu thì nhà họ Lư vẫn gánh được, cho dù Giản nhi phải nhận mấy đòn tạ tội cũng không thành vấn đề.

Tr0ong lòng Lư Hoàng biết rõ: Bề ngoài thì hoàng thượng đang đòi lẽ phải cho phủ Ý vương, nhưng thực ra là đang thiên vị nhà họ Lư.

Lư Hoàng không hiểu tại sao hoàng thượng lại làm vậy, cũng không dám tự ý suy đoán tâm của đế vương.

Ông ta nghĩ khả năng lớn nhất chính là hoàng thượng đã nhìn thấy tình hình liên kết của các gia tộc lớn, nên vỗ yên nhà họ Lư chính là vỗ yên các gia tộc lớn.

Cũng phải thôi, Uông Ấn là cận thần của hoàng thượng, sự tin tưởng và coi trọng của hoàng thượng với Uông Ấn không phải bình thường.

Sao ông ta có thể nảy sinh tâm lý ăn may, định nhân cơ hội này vạch tội Uông Ấn chứ?

Kích động, ông ta đã quá kích động rồi! Hiểu rõ chuyện này, Lư Hoàng càng quỳ thấp hơn, không dám nói gì nữa.

Sau khi Lư Hoàng rời đi, Vĩnh Chiêu Để đập “bộp” một phát lên ngự án phê duyệt tấu chương, vẻ mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.

Uông Ấn nói không sai, danh gia vọng tộc tự nhận là có gốc rễ vững chắc, xuất thân cao quý, không coi ai ra gì.

Người kia nói không sai, chỉ cần các gia tộc lớn bắt tay nhau, bện lại thành sợi dây thừng thì mới có thể phát huy được tác dụng lớn hơn, mới có sức ảnh hưởng lớn hơn, mới có thể đối phó được với con quái vật khổng lồ Đề Xưởng.

Cảm nhận được thái độ xoa dịu của hoàng thượng, Lư Hoàng liền nghĩ đến Uông Ấn của Đề Xưởng, người đứng sau tất cả những chuyện này mà không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Ngay sau đó, ông ta mang theo vẻ mặt oan uổng và đau khổ, quỳ xuống trong điện rồi nói: “Hoàng thượng, thần sợ hãi, nên cả gan bẩm báo một câu, chuyện ở lầu Phân Cam không phải là con cháu say rượu gây họa mà là có người cố ý sắp đặt phía sau...” Lư Hoàng dập đầu, kể ra chuyện vợ mình đắc tội với Đốc chủ phu nhân, thẳng thắn bày tỏ nỗi lo lắng liệu đây có phải là do Uông Ấn đang báo thù hay không? Không ngờ, Vĩnh Chiêu Để nghe xong chỉ thản nhiên đáp: “Ái khanh không cần lo lắng, trẫm biết rõ về con người và cách làm việc của Bán Lệnh, Bán Lệnh sẽ không để trong lòng chuyện cỏn con như này đâu.” Lư Hoàng giật thót, bỗng nhận ra nhằm vào Uông Ấn lúc này là cực kì sai lầm, không khỏi thầm hối hận.

Hoàng thượng gọi tên thân mật của Uông Ấn với giọng điệu yên tâm và tin tưởng.

Rõ ràng là hoàng thượng hoàn toàn chẳng để ý đến lời nói vừa rồi của ông ta.

Sao ông ta có thể nảy sinh tâm lý ăn may, định nhân cơ hội này vạch tội Uông Ấn chứ?

Kích động, ông ta đã quá kích động rồi! Hiểu rõ chuyện này, Lư Hoàng càng quỳ thấp hơn, không dám nói gì nữa.

Sau khi Lư Hoàng rời đi, Vĩnh Chiêu Để đập “bộp” một phát lên ngự án phê duyệt tấu chương, vẻ mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.

Uông Ấn nói không sai, danh gia vọng tộc tự nhận là có gốc rễ vững chắc, xuất thân cao quý, không coi ai ra gì.

Bây giờ các gia tộc lớn vừa liên kết lại, Lư Hoàng đã dám to gan làm càn như thế rồi.

Trẫm đã mở một con đường cho nhà họ Lư mà bọn họ vẫn không biết đủ, lại muốn gây ảnh hưởng cho trẫm sao? Trẫm không ngại sự tồn tại của các gia tộc lớn, thậm chí đã có lúc còn muốn dựa vào họ.

Nhưng...

Một khi các gia tộc lớn đã bắt tay nhau thì lại là chuyện đại hóa trong lòng trẫm!

Quan viên trong triều nhanh chóng phát hiện ra việc nhà họ Lư đã đến phủ Ý vương tạ lỗi, mà phủ Ý vương cũng đã nhận lời xin lỗi này.

Phần đông mọi người đều nghĩ rằng xích mích giữa nhà họ Lư và phủ Ý vương cuối cùng đã hạ màn kết thúc.

Chỉ có Định Quốc Công Tề Chiêm Trúc và tả bộc xạ Thượng Thư - Tạ Giới vẫn có cảm giác rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.

Chưa được mấy ngày, dự cảm của bọn họ đã trở thành sự thật.

Trong buổi chầu sớm hôm nay, Uông đốc chủ hiếm khi xuất hiện trên điện Tuyển Chính lại thình lình đứng trong hàng ngũ.

Thấy hắn xuất hiện, các quan viên đều vô thức nín thở tập trung tinh thần, trong lòng không nhịn được mà thoáng run rẩy.

Sao Uông đốc chủ của Đề Xưởng lại đột nhiên đến điện Tuyển Chính lên chầu? Chẳng lẽ, trong triều đã xảy ra chuyện lớn gì đó? Sự xuất hiện của Uông Ấn khiển điện Tuyển Chính im phăng phắc, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, cũng làm cho các quan viên rối loạn trong lòng, thầm suy đoán đủ kiểu.

Uông Ấn giống như không có bất cứ cảm giác gì, chỉ lặng yên đứng đó, bộ quân phục màu đỏ thẫm được thêu minh và bốn cánh càng tôn lên nước da trắng như tuyết và gương mặt vô cùng tuấn tú của hắn.

Nhưng vẻ lãnh đạm của hắn vẫn khiến các quan viên trong triều thấy sợ hãi.

Không ít người trong số họ dịch chuyển bước chân, dè dặt cách Uông Ấn xa hết mức có thể Cứ như vậy, trong điện Tuyển Chính xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt, đó chính là các quan viên đứng túm tụm, nhưng xung quanh Uông Ấn lại trống trơn.

Lúc Vĩnh Chiêu Để đi đến, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt đó, không khỏi nghĩ thầm: Thảo nào Uông Ấn không thích vào chầu, cảnh tượng này...

Như vậy cũng tốt, ông ta không cần Uông Ấn thân cận với các quan viên trong triều, thứ ông ta cần chính là một bề tôi cô độc, khiến các quan viên sợ hãi cách xa.

Buổi triều hôm nay quả thực không có việc lớn, nhưng có lẽ bởi sự xuất hiện của Uông Ấn nên nghị sự ngắn gọn đến khác thường, không có mấy quan viên ra khỏi hàng bẩm tấu.

Có thì cũng chỉ tấu chuyện bắt được hươu trắng ở Giang Nam, là điềm lành của nước nhà, không có gì để tranh luận.

Chẳng mấy chốc, Vĩnh Chiêu Để nói: “Chư vị ái khanh, có việc thì bấm tấu, không thì bãi triều!” Trong nháy mắt, tất cả quan viên trong triều đều nhìn về phía Uông Ấn, mắt thầm lóe sáng.

Uông đốc chủ hiểm khi vào triều, khẳng định là có chuyện muốn nói nhỉ?

Là chuyện gì đây? Mau bẩm tấu đi, mau bẩm tấu đi, sốt ruột chết đi được! Không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên Uông Ấn đã bước ra khỏi hàng, giọng nói lạnh nhạt: “Hoàng thượng, thần có bản tấu muốn bẩm...” Trong điện Tuyển Chính rất yên tĩnh, Uông Ấn nói rất rõ ràng, nhưng tất cả các quan viên đều lơ mơ, nghi ngờ lỗ tai của mình.

Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ? Uông đốc chủ nhắm vào danh gia vọng tộc? Nếu thỉnh cầu này của hắn được thực hiện thì chắc chắn sẽ làm lung lay gốc rễ của các gia tộc lớn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện