Uông Xưởng Công

Tình Hình Thực Tế


trước sau

*

Song, hai ngày trước, Uông Ấn nhận được mật báo, đại tướng quân Giản Tỉnh An của Tả Dực Vệ đã dẫn hai trăm lính bí mật rời khỏi Kinh Triệu, đi thẳng đến Lương Châu.

Uông Ấn lo lắng sự tình xảy ra biến cố, bèn dẫn những tâm phúc của mình lặng lẽ bám theo Tả Dực Vệ.

Tai mắt của Đề Xưởng đương nhiên cũng có cài cắm nằm vùng Tả Dực Vệ.

Uông Ấn vừa rời Kinh Triệu chưa được bao lâu thì đã tra ra được kế hoạch của đám người Giản Tĩnh An.

Đến tận lúc đó, ám vệ bên cạnh Uông Ấn mới ra tay đối phó với những công cụ giết người này, để các đề ky có thể thuận lợi thoát thân.

Theo như hiểu biết của Uông Ấn, những ám vệ của hắn thừa sức chặn3đứng đám công cụ người này.

Tuy nhiên, trong lúc hai bên đang giao đấu thì đột nhiên xuất hiện một đám người mặc đồ đen, khí thể hung dữ và mạnh mẽ, hơn nữa võ nghệ cũng không thua kém ai, tình thế lập tức thay đổi.

Bọn chúng xuất hiện không phải vì nhà họ Khúc, thậm chí còn không buồn liếc nhìn bọn họ mà chỉ chăm chăm tung đòn nhắm vào ám vệ.

Cuối cùng, Uông Ấn buộc phải ứng chiến, trong chớp mắt đã giết chết vài tên mặc đồ đen.

Mật lệnh này là gì đã được thể hiện rất rõ ràng rồi.

Uông Ấn nhanh chóng quyết định, cho thuộc hạ và những binh sĩ mật cải trang, dự định cướp người rồi chuyển bọn họ đi trước khi Giản Tĩnh An đến.

Nhà họ Khúc có tổng cộng hơn năm2mươi người, muốn chuyển tất cả đi một cách lặng lẽ không phải là chuyện dễ dàng, Chính vào lúc thu xếp cho nhóm người cuối cùng thì Tả Dực Vệ đuổi tới, hai bên liều mạng quyết chiến một trận đẫm máu.

Đề kỵ mặc y phục màu đen và che kín mặt để không làm lộ thân phận, cũng không sử dụng đao Thất Tinh và những chiêu thức võ nghệ thường dùng nhưng cũng đủ chặn đứng được đa số Tả Dực Vệ.

Cuối cùng, chỉ còn lại mười mấy Tả Dực Vệ là công cụ giết người còn trụ lại.

Hóa ra Giản Tỉnh An nhận mật lệnh của hoàng thượng đến Lương Châu làm việc.

Hơn nữa, những binh lính mà Giản Tĩnh An chọn mang theo, ngoại trừ tâm phúc thân tín ra, còn lại đều là những kẻ giết3người không ghê tay.

Mỗi một Vệ của triều Đại An có gần sáu mươi nghìn người, trong số đó tất nhiên không thể thiếu những kẻ điên cuồng, tính tình tàn bạo.

Họ bị quản thúc trong quân ngũ, bị kiểm soát nghiêm ngặt, trở thành công cụ giết người, cũng là vũ lực có giá trị khiến người ta kinh sợ của môi Vệ.

Nay, Giản Tĩnh An phụng lệnh hoàng thượng, dẫn những công cụ giết người này đến Lương Châu...

Theo như hiểu biết của Uông Ấn, những ám vệ của hắn thừa sức chặn đứng đám công cụ người này.

Tuy nhiên, trong lúc hai bên đang giao đấu thì đột nhiên xuất hiện một đám người mặc đồ đen, khí thể hung dữ và mạnh mẽ, hơn nữa võ nghệ cũng không thua kém ai, tình thế lập tức thay đổi.

Bọn chúng9xuất hiện không phải vì nhà họ Khúc, thậm chí còn không buồn liếc nhìn bọn họ mà chỉ chăm chăm tung đòn nhắm vào ám vệ.

Cuối cùng, Uông Ấn buộc phải ứng chiến, trong chớp mắt đã giết chết vài tên mặc đồ đen.

Thế nhưng tình hình chiến đấu không bởi có sự tham gia của hắn mà kết thúc, trái lại càng thêm kịch liệt.

Hẳn cùng các ám vệ càng lúc càng cận kề nguy hiểm.

Hóa ra những kẻ mặc đồ đen đã âm thầm chuẩn bị cung tên từ lâu, chỉ đợi hắn xuất hiện thì lập tức thả tên, từ bốn phương tám hướng trút xuống, ngay cả lính Tả Dực Vệ cũng không tránh kịp, bị bắn chết.

Vết thương ở thắt lưng trái của Uông Ấn là do bị trường đao của một tên mặc đồ đen chém3trúng trong lúc hắn phóng như bay để tránh tay cung.

Hắn gắng nhịn cơn đau, phối hợp với các ám vệ, chém sạch những tay cung nấp ở chỗ tối, đồng thời khiến cho bọn người còn lại nháo nhác chạy trốn.

Vừa thoát chết khỏi gang tấc, chưa kịp thở thì đã nghe người nằm vùng trong Tả Dực Vệ cấp báo: Giản Tĩnh An đã vội vã trở về Kinh Triệu, hẳn là hồi kinh để báo cáo lại sau khi thi hành mệnh lệnh.

Cuối cùng, Uông Ấn kết lại: “Chuyện tiếp theo thì nàng đã biết.

Có lẽ để thăm dò bổn tọa nên hoàng thượng mới đồng ý cho công chúa Hi Bình đến phủ...” Hắn kể với giọng điệu đều đều bình thản, nhưng Diệp Tuy kinh hãi, thót tim mấy lần.

Nghĩ đến cảnh Uông Ấn tránh những mũi tên trị mạng, nàng khàn giọng hỏi hắn: “Đại nhân, những tay cung đó.” Uông Ấn thoáng nhắm mắt, giọng nói có phần mệt mỏi: “Là bổn tọa không suy nghĩ chu toàn, không dự đoán được chuyện đó.” Diệp Tuy cau mày: “Đại nhân, rốt cuộc đám người mặc đồ đen là ai? Bọn chúng có để lại dấu vết gì không?” Uông Ấn lắc đầu, không hề giấu giếm: “Không.

Bọn chúng mặt mày bình thường, trường đạo được sử dụng là vũ khí trang bị trong quân đội.” Hắn cũng rất muốn biết, đến cùng thì người nắm rõ việc Tả Dực Vệ đến Lương Châu, để rồi bao vây hòng lấy tính mạng của hắn là ai? Tuy rằng triều Đại An quản lý cực kì nghiêm ngặt, trong nhà cất giữ ba mươi mũi tên trở lên là sẽ bị xử tội nặng.

Nhưng dù như vậy thì vẫn có rất nhiều nhà lén tàng trữ sử dụng.

Điều này Uông Ấn biết, tướng lĩnh trong quân cũng biết, quan viên của Vệ Úy Tự* cũng biết.

(*) Vệ Úy Tự: là một trong chín Tự của bộ máy hành chính Trung Quốc thời xưa, chuyển quản lý nghi trượng lều vải (vũ khí, quạt, dù, cờ...

mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành).

Chỉ bằng nguồn gốc của cung tên, kể cả với năng lực của Đề Xưởng cũng không điều tra được gì.

So với Tả Dực Vệ, những kẻ mặc đồ đen xuất hiện bất thình lình này mới khiển Uông Ấn phải nâng cao cảnh giác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện