Uông Xưởng Công

Bí Mật


trước sau

Advertisement
*

Ban đầu ông ta rất tán thưởng và đánh giá cao nó, cho rằng đó là một trong những tài năng thiên phú của Uông Ấn.

Tuy nhiên, đã nhiều năm như vậy rồi, việc Uống Ấn lôi nó ra làm lí do lần nữa khiến ông ta cảm thấy đây là trò đùa, khiến ông ta càng thêm tức giận.

Vĩnh Chiêu Để cầm gậy Như Ý lên, đang định ném mạnh xuống thì chợt nghe thấy nội thị Phòng Bảo ở bên ngoài điện cất cao giọng: “Khởi bẩm hoàng thượng, Khâu thái y đang túc trực trong cung có việc gấp xin diện kiến! Nói rằng có chuyện lớn liên quan đến hoàng tự!”.

Mu bàn bàn tay Vĩnh Chiêu Để nổi gân xanh, ông ta quét mắt nhìn Uông Ấn,3sau đó nhẹ nhàng đặt gậy Như Ý xuống, đáp: “Truyền vào!” Chuyện lớn liên quan đến hoàng tự...

xin hoàng thượng lập tức cho gọi quan viên trong Ti Thiên Đài, gieo quẻ xem điểm lành dữ ạ!” (*) Ti Thiên Đài là cơ quan quan sát và ghi chép lại về khí tượng, thiên văn, qua đó để tiên đoán điềm lành, điềm dữ.

Nghe vậy, Vĩnh Chiêu Để giật mình, lập tức hỏi lại: “Vết bớt gì?” Nhận ra sự vội vàng của đế vương, Uông Ấn hơi nhướng mí mắt.

“Là...

là một vòng phá nhật“.

Thuận tân gặp nguy hiểm lúc sinh nở, cả người điện hạ đầy máu, cánh tay có vết bớt phá nhất, thần sợ rằng, sợ rằng..” Khâu thái y quỳ rạp trong điện, không2dám nói hết câu.

(*) Phá nhật là ngày trái đất, mặt trăng và mặt trời ở trên cùng một trục thẳng.

Những ngày phá nhật được coi là những ngày không may mắn và là điềm dữ.

Vòng phá nhất là hình ảnh mặt trăng che khuất mặt trời có bóng phủ.

Vĩnh Chiêu Để đứng bật dậy, thở dồn dập, hỏi lại lần nữa: “Vết bớt gì? Nói lại lần nữa!”.

Động tác của ông ta quá mạnh, kéo theo cả gậy Như Ý đang để trên ngự án.

Ông ta muốn xem xem, Uông Ấn còn trò gì phía sau.

Khâu thái y loạng choạng bước vào điện, nét mặt kinh sợ, quỳ rạp xuống và run giọng nói: “Hoàng thượng...

điện hạ...

trên cánh tay phải của điện hạ có một vết bớt màu2đỏ tươi, trông rất đáng sợ.

Xin...

Những ngày phá nhật được coi là những ngày không may mắn và là điềm dữ.

Vòng phá nhất là hình ảnh mặt trăng che khuất mặt trời có bóng phủ.

Vĩnh Chiêu Để đứng bật dậy, thở dồn dập, hỏi lại lần nữa: “Vết bớt gì? Nói lại lần nữa!”.

Động tác của ông ta quá mạnh, kéo theo cả gậy Như Ý đang để trên ngự án.

Vốn chỉ lộ ra một nửa ra ngoài ngự án, không biết gió từ đâu thổi tới khiến gậy Như Ý lung lay rồi rơi “bộp” xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Vĩnh Chiểu Đế khẽ lảo đảo, ngẩn người nhìn gậy Như Ý đã vỡ vụn, cảm thấy trong đầu như có tiếng sấm, lồng ngực phập phồng dữ dội,9khó lòng đè nén nổi cảm xúc.

Ông ta như nghe thấy tiếng nói, rành rành là âm thanh từ chốn hư vô truyền tới, nhưng lọt vào lỗ tai ông ta vô cùng rõ ràng: “Đàn lang, nếu có một ngày thiếp trở lại, nhất định là khoác ráng đỏ, che lấp mặt trời, Như Ý vỡ...” Vĩnh Chiểu Để lắc đầu, hoàn toàn không cảm nhận được hai mắt mình đỏ ngầu.

Ông ta gắng sức chống lên ngự án, không ngừng thở dốc và lẩm bẩm: “Trẫm muốn đi xem, bãi giá đến điện Lâm Hoa, trẫm muốn đi xem xem...” Xem xem có phải là vòng phá nhật ấy không, có phải là...

nàng ấy đã thật sự trở lại không! Bước chân để vương loạng choạng, lảo đảo xông4ra ngoài cửa điện, đám người nội thị Phòng Bảo cùng hộ vệ Nguy Li Huyền sợ đến thót tim.

“Hoàng thượng, long thể quan trọng.” Phòng Bảo lo lắng nói và đỡ lấy người tôn quý nhất triều Đại An.

Hoàng thượng có vẻ rất đỗi đau buồn, lại dường như vui mừng khôn xiết, điều này chỉ có hại chứ không có lợi cho long thể.

Uông Ấn tạm thời bị lãng quên trong điện Tử Thần thì khẽ thở phào, gương mặt càng thêm lạnh lùng.

Hẳn đã làm xong chuyện cô gái nhỏ muốn hắn làm.

Nhưng sao hoàng thượng lại có phản ứng như vậy?

***

Diệp Tuy nói: “Hậu cung của Vĩnh Chiêu Để phong phú, người đoan trang như hoàng hậu, người ý vị và xinh đẹp như Huy phi, người dịu dàng như Mẫn phi, người tao nhã như chị gái thiếp...

mỗi người một vẻ.

Trong đó không thiếu người được sủng ái, nhưng không ai biết rằng khi còn trẻ hoàng đế đã có một mối tình...” Nàng vừa nói vừa rót một cho Uông Ấn một chén trà Dạ Nhập Hàn Triều.

Uông Ấn cầm chén trà lên, chỉ chậm rãi vuốt ve chứ không đưa vào miệng.

Cả đêm hắn không hề chợp mắt, gương mặt mặt thoáng mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén lạ thường, dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Bấy giờ, Diệp Tuy mở rộng lòng mình với hắn mà không e sợ.

“Lúc hoàng thượng mới được phong làm Triệu vương từng dùng tên giả là Triệu Đàn, nương nhờ sĩ tử Giang Nam.

Ngài ấy và nữ tử làm công việc giặt giũ là Vân thị đã yêu nhau.

Sau đó hoàng thượng bị ám sát, Vân thị bỏ mạng vì cứu hoàng thượng.” Diệp Tuy kể với giọng điệu bình thản, như thể nói chuyện gió thoảng mây trôi chứ không phải bí mật hoàng cung được giấu kĩ.

Nàng nhìn lướt qua Uông Ấn, nói tiếp: “Khoảng thời gian đó rất ngắn ngủi, gần như không một ai biết.

Lúc Vân thị chết từng nói: Nếu có một ngày trở lại, khoác ráng đỏ, che lấp mặt trời, Như Ý vỡ.

Cho nên thiếp mới nhờ đại nhân làm một cái bớt trên cánh tay phải của Nhị Thập Nhất điện hạ.” Với khả năng của hắn, làm một vết bớt thật không khó, cái khó là làm sao để trình lên hoàng thượng một cách hợp lẽ.

Dùng lời khó phân biệt lành dữ qua miệng Khâu thái y, đem chuyện này trình lên hoàng thượng, mọi thứ đều vừa vặn, kín kẽ, không hề sơ hở.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện