Uông Xưởng Công

Thuần Tần Khó Sinh


trước sau

*

Thuần tần nguy kịch, sao lại có thể như vậy? Thai nhi của Thuần tần rất ổn định và khỏe mạnh, hắn cũng sắp xếp ổn thỏa.

Có Khâu thái y, có sáu cục của Điện Trung Tỉnh, sơ suất ở khâu nào mà dẫn đến nguy hiểm, khiến đề ky không thể không đến báo? Hắn không kịp nói gì thêm, chỉ tiến lên ôm lấy Diệp Tuy, vừa khẽ vuốt ve bả vai nàng vừa nói: “Nàng đừng lo, sẽ ổn thôi!” Dứt lời, hắn liền buông nàng ra.

Đúng vào khoảnh khắc hắn xoay người, Diệp Tuy bèn túm lấy cánh tay hắn, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, nhưng nhấn mạnh từng chữ: “Đại nhân, sau khi ngài vào cung, xin ngài hãy làm một việc, đó là...” Nghe Diệp Tuy nói, đôi con ngươi Uông Ấn khẽ co lại.

Hắn3nhìn sâu vào mắt nàng, sau đó gật đầu đáp: “Bổn tọa sẽ làm việc này, nàng yên tâm!” Nói rồi hắn xoay người bỏ đi, cấp tốc lao về phía hoàng cung, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng ấy đã biến mất.

Nếu cứ thế này nữa thì giữa mẹ và con chỉ có thể giữ lại một trong hai.”

Ông cũng không biết đã xảy ra sai sót gì, tất cả những người trong phòng sinh đều đã được sàng lọc rất nhiều lần, ngoài ống ra còn có hai trợ thủ là Ngọc thái y, Lâm thái y, hai người này đều do Uông đốc chủ bố trí, tuyệt đối không có khả năng động tay động chân gì đó...

Khâu thái y lắc đầu, quẳng hết mọi suy đoán ra khỏi đầu.

Bây giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề2này, mà là phải nghĩ cách giải quyết tình hình hiện tại.

Cầu Ân hé mí mắt, nói với giọng đều đều: “Giữ lại một trong hai...

Diệp Tuy cắn môi, lau nước mắt, muốn khiến mình trấn tĩnh lại.

Cơn ác mộng vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng bốn chữ “Thuần tần nguy kịch” thì không còn chỉ là ác mộng nữa mà là hiện thực nàng đang cần phải đối diện lúc này.

Nàng vén chăn rời giường, khàn giọng sai bảo: “Tam Nương, chải đầu thay y phục cho ta! Mặc bộ y phục màu đỏ tươi ấy!” Chị gái nàng đang gặp nguy hiểm, bây giờ nàng không làm được gì cả.

Nhưng...

đã có đại nhân.

Điều nàng cần làm lúc này chính là đợi đại nhân mang theo tin tức bình an trở về.

Bấy giờ trong điện Lâm Hoa, sắc mặt2Khâu thái y u ám, đôi lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Mấy nội thị trung niên đang đứng bên cạnh ông ta, trong đó có cả Cầu Ân.

Cầu Ân rũ mắt nhìn từng chậu máu loãng được bế từ trong phòng ra, cố hết sức giữ bình tĩnh, hỏi Khâu thái y: “Khâu đại nhân, rốt cuộc tình hình của nương nương thế nào rồi?” Nương nương thân thể khỏe mạnh, thai nhi cũng khỏe, sao lại khó sinh chứ? Đã nhiều canh giờ trôi qua, hoàng tự vẫn chưa chào đời, nếu còn tiếp tục kéo dài...

Khâu thái y lắc đầu, giọng nói khẽ run run: “Nương nương có hiện tượng bằng huyết, sức lực mất đi một cách nhanh chóng, không còn sức chống đỡ để vượt cạn.

Ông cũng không biết đã xảy ra sai9sót gì, tất cả những người trong phòng sinh đều đã được sàng lọc rất nhiều lần, ngoài ống ra còn có hai trợ thủ là Ngọc thái y, Lâm thái y, hai người này đều do Uông đốc chủ bố trí, tuyệt đối không có khả năng động tay động chân gì đó...

Khâu thái y lắc đầu, quẳng hết mọi suy đoán ra khỏi đầu.

Bây giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này, mà là phải nghĩ cách giải quyết tình hình hiện tại.

Cầu Ân hé mí mắt, nói với giọng đều đều: “Giữ lại một trong hai...

Khâu thái y, tử lệnh của Uống đốc chủ là đảm bảo cho cả hai mẹ con đều bình an.” Nếu như...

Khâu thái y nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng kia mà đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Không có “nếu như”, ông nhất định4phải bảo đảm cho hai mẹ con nương nương được khỏe mạnh, bằng không kết quả tuyệt đối không dễ chịu gì.

Ngay khi Khâu thái y đang định dùng thuốc liều cao để thuận tân nương nương sinh hạ hoàng tự trước thì bỗng vang lên hai tiếng vèo vèo, ngay sau đó có mấy bóng người lao vọt vào, xen lẫn những tiếng hít thở nặng nề, gấp gáp.

Khâu thái y khiếp sợ, lúc nhìn kĩ mới phát hiện ra người đang bị kẹp dưới nách đề kỵ chính là đại phu được xưng là “Thần y” - Trần Diệu Thủ.

Trần Diệu Thủ thở hồng hộc, khó khăn lắm mới ổn định bước chân.

Ông ta vẫn đang mặc áo đơn, búi tóc cũng rối rung, hiển nhiên là đang ngủ thì bị dẫn vào cung.

Khâu thái y đang định nói gì đó thì nhìn thấy người ở phía sau Trần Diệu Thủ, tức thì nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh sau lưng càng vã ra đầm đìa.

Theo bóng người đáp xuống là mấy câu mệnh lệnh lạnh lùng: “Cầu Ân, đưa Trần đại phu vào phòng sinh đi.

Khâu thái y, lập tức hỗ trợ cho Trần đại phu!” Cầu Ân thở phào, suýt nữa thì đã buột mồm đáp: “Vâng, đại nhân!” Tuy nhiên lời đến bên miệng đã kịp dừng lại, cung kính trả lời: “Vâng thưa Đốc chủ đại nhân, nô tài tuân lệnh!” Xưởng công đến, còn dẫn theo cả thần y của Kinh Triệu là Trần Diệu Thủ đến, vậy thì...

nương nương có thể bình an vô sự rồi.

Ngoài Trần Diệu Thủ còn có bốn bà đỡ nổi tiếng của trạm môi giới Tứ Phương, họ đều được đưa vào phòng sinh của Thuần tần.

Sự xuất hiện của những người này lập tức thay cho toàn bộ trợ thủ ban đầu trong phòng sinh, nhất là các ma ma và đám cung nữ đều bị đẩy ra ngoài hết, không để lại một ai.

Sau đó, Uông Ấn không ở lại điện Lâm Hoa nữa.

Dặn dò nội thị vài câu xong, hắn dẫn mấy đề kỵ rời đi.

Không bay vọt vào như lúc đến, lúc rời đi, hắn ra từ cổng cung Khánh Xương, băng qua lớp lớp điện đài lầu gác, đến bên ngoài điện Tử Thần.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện