Uông Xưởng Công

Khác Nhau


trước sau

Advertisement
*

Người ta đâu tự nhiên mà nói nói trèo cao ngã đau đâu

Diệp An Thể hiểu rõ tính cách của con gái Diệp Tuy, hơn nữa hôn nhân là chuyện về lâu về dài, ông nào dám xem thường

Sau cùng, Diệp An Thể chỉ nói: “Ta thử bàn trước với cha, để nghe xem cha có ý kiến gì không.” Diệp Cư Tiếu nghe xong chuyện này thì vui mừng khôn xiết

Nhà họ Cố ở Nam Bình tới hỏi cưới Diệp tỷ nhi, chuyện này đúng là quá tốt! Ông ta không ngờ, cô cháu gái mà trước giờ ông ta chẳng coi trọng lại có thể lọt vào mắt xanh của nhà họ Cổ

Đám này không hề kém cạnh so với đám nhà Lâm Xuyên Hầu của Thần tỷ nhi

Mà3không, tốt hơn nhiều ấy chứ! Diệp Cư Tiểu sao có thể chưa từng nghe nói về Đại công tử nhà họ Cố, công tử Thanh Yến - Cố Chương chứ? Việc cưới xin của hắn như chiếc bánh thơm đối với các trọng thần trong triều

Tuy nhiên, ông ta chưa bao giờ mơ đến chiếc bánh thơm này

Bởi vì địa vị và quyền thế của nhà họ Diệp chắc chắn không tranh giành được với những người khác, vậy cần gì phải làm chuyện phí công vô ích? Nào ngờ, chẳng cần mưu tính gì, nhà họ Cố lại chủ động đến cửa hỏi cưới Diệp Tuy

Như vậy xem ra, cô nương Tam phòng cũng có chút hữu dụng

Chuyện tốt như vậy, có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy,2tốt nhất là đồng ý ngay, suy nghĩ thêm cái gì chứ? Diệp Cư Tiêu nghiêm nghị nói: “Việc cưới gả của Diệp Tuy cứ quyết định như vậy đi

Ba ngày sau, con bảo vợ con gửi thiếp cho Lý phu nhân

Con đã phân vân như vậy thì chuyện này sẽ do cha định đoạt.”

Cái gọi là việc cưới xin chính là nghe theo lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối

Diệp Cư Tiêu là ông nội của Diệp Tuy, hơn nữa còn là trưởng tộc, nên tự thấy mình càng có quyền quyết định

Khi nghe thấy con trai mình bày tỏ sự lưỡng lự, Diệp Cư Tiêu bèn nói: “Đại công tử nhà họ Cố, mối lương duyên tốt thế này, con còn do dự lo lắng cái gì? Không2cần phải suy nghĩ thêm nữa, nhận lời đi!” “Cha, nhà họ Cố đúng là danh gia vọng tộc, có điều bọn họ đột nhiên nhìn trúng Tuy nhi, trong lòng con quả thực rất băn khoăn, sợ rằng bên trong có ẩn tình gì.” Diệp An Thể bất giác cau mày đáp

Diệp Cư Tiêu nhếch môi nói: “Chính bởi gia thế nhà họ lớn, mới không cần phải băn khoăn gì cả

Con nói nghe xem, gia tộc hiển hách như vậy thì có ý đồ gì được với nhà ta chứ? Có lẽ đúng như lời Lý phu nhân đã truyền đạt, Đại công tử nhà họ Cố thật sự ngưỡng mộ Diệp Tuy, đồng thời cảm phục sự trượng nghĩa của con nên mới xin kết thông gia.” Diệp An Thể9biết cha mình nói có lý, nhưng trong lòng vẫn bất an, chần chừ đáp: “Cha, việc này để con suy nghĩ thêm

Nếu có quyết định, sẽ nhanh chóng trả lời lại ngay.” Diệp Cư Tiêu không vui, “hờ” một tiếng, lớn tiếng nói: “Con phải biết rõ đây là chuyện tốt khó gặp

Làm gì có đám nào tốt hơn nhà họ Cổ? Bỏ lỡ cơ hội này, không chỉ là tổn thất của Diệp Tuy, mà còn là của cả nhà họ Diệp!” Diệp Cư Tiêu cảm thấy đầu óc của người con trai thứ ba của ông ta quả là có vấn đề

Ba ngày sau, con bảo vợ con gửi thiếp cho Lý phu nhân

Con đã phân vân như vậy thì chuyện này sẽ do cha định đoạt.”

Cái gọi là việc4cưới xin chính là nghe theo lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối

Diệp Cư Tiêu là ông nội của Diệp Tuy, hơn nữa còn là trưởng tộc, nên tự thấy mình càng có quyền quyết định

Sau khi rời khỏi viện Liên Quang, Diệp An Thể không hề nghe theo lệnh cha mình, mà chỉ nói với Đào thị: “Bà nói chuyện nhà họ Cổ đề nghị kết thông gia cho Tuy nhi biết đi

Nghe Lý phu nhân nói

Tuy nhi đã từng gặp Đại công tử nhà họ Cố, nghe ý kiến của con bé xem sao.” Vừa rồi lúc ở viện Liên Quang, ông đã sực nhớ đến con gái lớn Diệp Tự của mình

Dưới sự sắp xếp của Diệp Cư Tiêu, Diệp Tự đã phải tiến cung

Tiền đồ và việc cưới xin của con bé không phải do người làm cha như ông quyết định

Ông không muốn lần này cũng như vậy, muốn hỏi ý kiến của Tuy nhi, tránh để lại nỗi tiếc nuối lớn lao như của Tự nhi.

***

Khi biết phu nhân của Hồng Lư thiểu khanh đến nhà, Diệp Tuy biết ngay do nhà họ Cổ nhờ đến đề nghị kết thông gia

Bởi vì, Hạ thì cũng chính là bà mối trong kiếp trước

Kiếp trước, chuyện này xảy ra vào tháng mười một năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám

Hiện tại đã là mùa xuân năm Vĩnh Chiều thứ mười chín, tuy chậm mấy tháng nhưng nó vẫn xảy ra

Thoạt đầu nàng còn nghĩ vận mệnh sẽ thay đổi, song, khi Cố Chương ôm chú chó Tây Thi xuất hiện thì nàng biết là không phải

Người như Cổ Chương, nếu không phải toan tính điều gì cực kì lớn thì sao có thể bằng lòng nhẫn nhục để lấy lòng nàng chứ? Cổ Chương, hay nói cách khác, nhà họ Cố trước sau vẫn chưa từ bỏ ý định!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện