Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 42


trước sau

Advertisement





Đệ tứ thập nhị chương: Mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy!




Buổi tối năm mới, Nhậm Thanh Nghiên - người không đáng tin cậy - hưng phấn nói ở nước ngoài mới học cách pha rượu, nhất quyết muốn tự mình pha cho Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ.


Không đáng tin cậy Nhậm Thanh Nghiên tùy hứng lên thật sự làm người khác hết cách, cho nên dù không ai nguyện ý để Nhậm Thanh Nghiên đụng vào bất cứ thứ gì liên quan đến ăn uống, nhưng Nhậm Thanh Nghiên vẫn chuẩn bị xong một ly sáu màu đi ra, hơn nữa dù không ai nguyện ý uống bất cứ thứ gì Nhậm Thanh Nghiên làm ra, nhưng Nhậm Thanh Nghiên vẫn rót cho ba người ở đây mỗi người một ly.


Nhậm Bình Sinh nhìn chằm chằm ly gì đó sáu màu ở trước mắt mình, vẫn không nhúc nhích vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


Nhậm Yên Vũ nhìn chằm chằm ly gì đó trước mắt, ung dung nhìn ngón tay mình giật giật.


Quản gia sắc mặt rất kém, lần đầu tiên hắn đặc biệt không muốn về nhà, coi như là lăn lộn ngoài đường cho qua năm, cũng không tệ a, tốt hơn so với uống cái thứ này.


"Ai zui~~~ đừng làm vẻ mặt này chứ, ta làm rất tỉ mỉ, phi thường ngon nha, giống như nước trái cây, ngọt ngọt mọi người tới uống đi a." Nhậm Thanh Nghiên một nắm tuổi rồi mà còn đang liều mạng giả đáng yêu. Tiên phong bưng ly sáu màu trước mặt mình lên uống, vẻ mặt còn hưởng thụ không gì sánh được, "A~~~ chậc chậc, đúng là quá ngon."


". . ."


". . ."


". . ."


Có được thiệt không a?


Đây là tiếng lòng chung của mọi người ở đây.


Nhậm Thanh Nghiên uống xong ly rượu của mình, nhìn ba người bọn họ, cười nói: "Nhanh uống đi nha, sao không tin ta vậy hả?"


Quả quyết là không tin tưởng luôn có được không. Ba người thật sự muốn lập tức ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, ý chí mạnh mẽ.


"Haiz~~~~~~ ta cố gắng như thế chuẩn bị cả chiều mới làm xong rượu~~ haiz, đáng tiếc không ai sẵn lòng coi trọng, tâm hồn yếu đuối tinh tế đáng thương của người ta~~~ "


"Được! Ta uống!" Quản gia là người đầu tiên chịu hết nổi, hắn luôn rất không đỡ được bộ dạng này của Nhậm Thanh Nghiên, cảm giác ở lại đây nhìn nàng dằn vặt mình chi bằng sớm một chút để nàng giết, uống thì uống, chết sớm đầu thai sớm.


Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn bộ dạng như sắp chiến đấu của quản gia uống cạn ly rượu kia, sau đó lại nhìn quản gia lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.


"A~~~~~~ " Quản gia buông ly rượu, "Không tệ, ngọt ngọt uống ngon."


". . ." Thật hay giả?! Nhậm Bình Sinh Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không tin được.


Tròng mắt Nhậm Yên Vũ đảo một vòng, cũng uống một ngụm.


"Ừm ngọt ngọt."


". . ." Nhậm Bình Sinh có chút do dự cầm lấy ly rượu, mím một miếng nhỏ, quả nhiên vị ngọt thanh tiến vào miệng, hoàn toàn không có vị rượu, Nhậm Bình Sinh yên tâm rồi, thế nhưng nàng cũng hoài nghi hơn nữa, với hiểu biết của mình với Nhậm Thanh Nghiên, chuyện đáng tin cậy như thế này tuyệt đối không phải là chuyện Nhậm Thanh Nghiên sẽ làm được.


Không đúng phong cách nha!


Nhưng mà dù trong lòng hoài nghi lớn đến có thể so sánh với bùng nổ nấm đám mây, thế nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn đặt hoài nghi của mình trong lòng, không vì cái gì khác, đơn thuần chỉ muốn lỗ tai của mình thanh tịnh một chút, nếu như nói hoài nghi của mình ra, chắc chắn Nhậm Thanh Nghiên sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, chắc chắn làm nàng phiền chết.


Quên đi, mặc kệ thế nào, có thể bỏ vào miệng, chắc không chết người được.


Vì vậy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta cứ như vậy sơ suất lơ là, không có đi nghiên cứu kỹ càng thứ trong ly rốt cuộc là thứ gì, giữa bữa cơm mỹ vị ngon miệng của đầu bếp, phối thêm ly rượu ngọt dịu Nhậm Thanh Nghiên làm, cứ như vậy vui vẻ ăn cơm.


Rượu thật sự không tệ, vị trái cây, hoàn toàn không có cồn, Nhậm Bình Sinh hoài nghi Nhậm Thanh Nghiên lấy đủ thứ nước trái cây trộn vào lừa gạt người, loại chuyện này không phải Nhậm Thanh Nghiên chưa từng làm.


Rượu được nửa tuần, cơm đã ăn xong rồi, Nhậm Bình Sinh không cẩn thận lại uống một ly gì đó màu xanh. Cả bữa cơm đều không có chuyện kỳ quái gì xảy ra, vì vậy đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta ngẩng đầu nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình, rất thèm đòn hỏi một câu: "Mẹ, cái này rốt cuộc là gì vậy? Không thật sự là rượu phải không?" Trẻ vị thành niên bị cấm uống rượu, nhất là đồng chí luôn đứng đắn như Nhậm Bình Sinh của chúng ta, dù giao thừa năm 6 tuổi nàng đã phá giới rồi, nhưng mấy chục năm sau nàng vẫn nhớ kỹ, không phạm giới nữa.


Nhưng mà không đáng tin cậy mừ, không đáng tin cậy là đại danh của mẫu thân đại nhân Nhậm gia mừ? Nhiều năm như vậy rồi, nếu như hôm nay đột nhiên đáng tin cậy quá, thì không đáng tin cậy chút nào a.


Cho nên Nhậm Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, rất chăm chú rất đương nhiên mà nói rằng: "Đương nhiên là rượu rồi, là ta điều chế theo công thức đặc biệt rất sáng tạo, đừng có thấy nó ngọt ngọt không có mùi rượu, này là rượu nồng độ cao tới 48 độ nha~~~ "


". . ."


". . ."


Quản gia ngẩng đầu, hoàn toàn hết nói nổi rồi.


Ôi thần linh của ta ơi! Thất sách thất sách!


Gương mặt Nhậm Bình Sinh nháy mắt trắng bệch.


Không đáng tin cậy a hãm hại con! Quả nhiên không thể lơ là a!


Sau đó trong nháy mắt, Nhậm Bình Sinh liền cảm thấy trời đất quay cuồng.


"Ai zui~~~ yên tâm yên tâm, uống rượu này tuyệt đối không có cảm giác gì, chỉ là tác dụng chậm 10 phần, rất nhiều người tửu lượng cao cũng bại dưới cái này nha~~ "


Nhậm Yên Vũ vẻ mặt khẩn trương nhìn Nhậm Bình Sinh: "Tỷ tỷ. . . tỷ tỷ không sao chứ?"


Sắc mặt Nhậm Bình Sinh trắng bệch, hung hăng liếc mắt xem thường. Không kêu một câu, sau đó "đùng" một tiếng, ngã xuống gầm bàn.


"Tỷ tỷ? !"


"Tiểu thư? !"


"Ai zui~~~~~ ai zui~~~~~ tửu lượng thật kém~~~ " Nhậm Thanh Nghiên vẻ mặt quyến rũ ngồi bên bàn tiếp tục uống rượu.


Ai cho các ngươi không kính lão yêu trẻ con! Ai cho các ngươi không nhìn ta!


Hừ hừ hừ!


Nhậm Thanh Nghiên rất đắc ý.


"Mẹ! Tỷ tỷ không uống được rượu." Nhậm Yên Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn Nhậm Thanh Nghiên, trong nhất thời thật sự không biết nên nói gì cho tốt, nếu đổi lại là người khác, nàng chắc chắn sẽ làm đối phương nuốt không trôi, nhưng cái người này là mẹ của nàng!


"Hừ! Ai bảo Tiểu Sinh không để ý tới người ta chi hừ hừ hừ!" Cái kia là ủy khuất, sau đó Nhậm Thanh Nghiên quay đầu nhìn Nhậm Yên Vũ, kỳ lạ hỏi: "Không phải Tiểu Vũ cũng uống rượu sao? Thế nào chưa say?"


Ta nói mẫu thân đại nhân ngài cỡ nào không đáng tin tưởng nha! Làm một tiểu quỷ chưa đủ tuổi vị thành niên uống rượu 45độ, còn uống thành cái dạng này không tốt cho trí não phát triển a có được không?! Ngài có cần hãm hại con mình như vậy không nha~~


Nhậm Yên Vũ trực tiếp trợn trắng mắt: "Ta đỡ tỷ tỷ về phòng trước."


Nhậm Thanh Nghiên nhìn Nhậm Yên Vũ đỡ Nhậm Bình Sinh lên lầu, nỗi nghi hoặc trên mặt đột nhiên biến thành biểu tình bừng tỉnh giác ngộ, "Ai zui! Ngàn ly không say?! Quả nhiên loại thiên phú này người khác không thể so."


Cho nên năm mới Nhậm Yên Vũ 14 tuổi, Nhậm Bình Sinh 17 tuổi, xảy ra một chuyện giống như khi Nhậm Yên Vũ 3 tuổi, Nhậm Bình Sinh 6 tuổi, vẫn đủ 9 người diễn viên, địa điểm và

Advertisement
thời gian y như vậy, chỉ bất quá, lần trước có hai người ngã xuống, lần này ngã xuống chỉ có một mình Nhậm Bình Sinh.


Chậc chậc chậc! Tiểu thư à, thật sự mất mặt nha.


Dựa theo tính cách của Nhậm Bình Sinh, lúc tỉnh lại nhất định sẽ lột da Nhậm Thanh Nghiên.


Nhậm Yên Vũ đỡ Nhậm Bình Sinh lên lầu, bộ dạng hôm nay, nói là uống say, chi bằng nói hôn mê bất tỉnh, đối với một người chưa từng uống rượu mà nói, bộ dạng như vậy phi thường nguy hiểm, may là Nhậm Yên Vũ có kiểm tra một chút, cơ thể Nhậm Bình Sinh khỏe mạnh, không có xảy ra chuyện gì.


Nhưng mà muốn Nhậm Bình Sinh tự mình thay đồ là không có khả năng. Cho nên Nhậm Yên Vũ hầu như không chút đấu tranh nào liền quyết định cởi hết toàn bộ đồ trên người Nhậm Bình Sinh.


Khụ khụ khụ. . . nàng cũng là bất đắc dĩ.


"Tỷ tỷ. . ." Tuy đã quyết định rồi, nhưng mà Nhậm Yên Vũ vẫn cảm thấy nên hỏi sự đồng ý của Nhậm Bình Sinh.


". . ." Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không có phản ứng.


"Tỷ tỷ, ta giúp ngươi cởi quần áo đó, thay quần áo nha~~~ " Không biết tại sao, giọng nói của Nhậm Yên Vũ nghe vô cùng khoái trá. Ai zui ai zui~~


"Ưm~~~ " Nhậm Bình Sinh vậy mà lại *** một tiếng, cơ thể giật giật, rồi tiếp tục không có phản ứng.


Cái *** này thật là ****. Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh trên giường, nháy mắt đã nghĩ tới mấy đoạn cao trào rất ** không thuần khiết trong tiểu thuyết bách hợp mình xem.


#¥%...


Nhậm Yên Vũ không cẩn thận tưởng tượng đen tối một chút, dù nàng không phải loại người đầu óc đen tối, thế nhưng bữa cơm tú sắc đã ở trước mặt mình, không thể động thủ thì động não lúc nào cũng không sai nhỉ. Phất Lạc Y Đức từng nói, bản năng đầu tiên của con người. . . kệ bà Phất Lạc Y Đức đi!


Nhậm Yên Vũ cởi từng chiếc từng chiếc áo ngoài Nhậm Bình Sinh ra, bởi vì uống rượu nên gương mặt Nhậm Bình Sinh ửng đỏ, thế nhưng tửu phẩm* của Nhậm Bình Sinh giống y như con người nàng, quả thực chính là cẩn thận từng li, dù uống say rồi cũng nghiêm túc an tĩnh, không có nửa điểm biểu hiện không bình thường. Nhậm Yên Vũ có hơi thất vọng, thật ra nàng hy vọng Nhậm Bình Sinh có thể chơi tửu phong** hay này nọ, hoặc là nói lời thật lòng. . .
*Chỉ biểu hiện(phẩm cách) sau khi say rượu rồi làm ra
**Chỉ những hành vi không đàng hoàng(hoặc do kiềm nén quá lâu rồi bạo phát) sau khi say rượu làm ra


Được rồi nghĩ nhiều.


Nhậm Yên Vũ giúp Nhậm Bình Sinh cởi áo, còn lại nội y. Nàng cảm thấy tim mình đập có hơi nhanh, tuy mỗi ngày đều ngủ cùng một giường với Nhậm Bình Sinh, nhưng cơ hội thấy Nhậm Bình Sinh ** rất ít, cơ bản cũng chỉ từng thấy nhờ vào lần phòng tắm kia, cho nên lúc giúp Nhậm Bình Sinh cởi nội y, Nhậm Yên Vũ thấy đỏ mặt.


Được rồi đỏ mặt không phải do xấu hổ, trên cơ bản đạo hạnh cỡ nàng, da mặt đã dày tới trình độ không tưởng rồi, loại chuyện sẽ xấu hổ đỏ mặt căn bản sẽ không xảy ra. Nhưng bởi vì tay đặt ở nơi mềm mại trên ngực Nhậm Bình Sinh, chuyện này khiến Nhậm Yên Vũ kích động đến đỏ mặt.


Nhậm Bình Sinh đã 17 tuổi rồi, độ tuổi này trên cơ bản đã dậy thì rất khá rồi, vóc người Nhậm Bình Sinh không tệ, tuy ngực không phát triển qua hướng cự không phách*, thế nhưng khổ vừa phải, đàn hồi vô cùng, sờ lên thấy. . .
*◔_◔ ừm... to! Cực to!


Quả nhiên cảm giác không giống với tự sờ của mình!


Nhậm Yên Vũ tổng kết như vậy!


Được rồi cái tổng kết này kỳ thực có hơi vớ vẩn. Nhưng mà dù sao người ta cũng chỉ là đứa trẻ 14 tuổi, cái kiểu mới vừa 14 tuổi này, cho nên tha thứ cho nàng đi.


Nhậm Yên Vũ liếc mắt nhìn Nhậm Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không có phản ứng.


Cho nên Nhậm Yên Vũ đang chột dạ hả? Đương nhiên là không có khả năng, trên cơ bản chỗ tốt đã đặt trước mắt mình, nếu như mình còn không lao tới chính là kẻ ngu si.


Cho nên Nhậm Yên Vũ khẽ sờ lên ngực Nhậm Bình Sinh, nhưng mà bởi vì khí trời hiện tại rất lạnh, trần truồng thật sự không thích hợp, cho nên Nhậm Yên Vũ vẫn rất nhanh thay áo ngủ cho Nhậm Bình Sinh, sau đó giúp Nhậm Bình Sinh đắp chăn lại.


Nhậm Bình Sinh nằm ngủ trên giường, rất an tĩnh, Nhậm Yên Vũ ngồi bên cạnh, càn rỡ nhìn gương mặt ngủ say của nàng. Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên mình gặp Nhậm Bình Sinh.


"Hung dữ tỷ tỷ." Nàng cúi đầu, hôn lên môi Nhậm Bình Sinh, "Hung dữ tỷ tỷ, ta thích ngươi." Sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, Nhậm Yên Vũ cảm thấy mình có chút được một tấc lại muốn tiến một thước. Được voi đòi tiên thì được voi đòi tiên, một năm không có được mấy lần như thế. Vì vậy nàng lại cúi đầu hôn Nhậm Bình Sinh, học theo bộ dạng như trong những bộ tiểu thuyết mình xem, dùng đầu lưỡi dò vào miệng Nhậm Bình Sinh, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của nàng, tìm kiếm đầu lưỡi nàng, đầu lưỡi trơn trượt, tuy Nhậm Bình Sinh đang ngủ, nhưng vẫn tránh né một chút theo bản năng. Nhậm Yên Vũ bắt lấy đầu lưỡi Nhậm Bình Sinh, tiếp tục trêu đùa.


Nhậm Bình Sinh cau mày "Ưm" một tiếng.


Tuy chỉ là tiểu quỷ 14 tuổi, nhưng không có khoa học nào chứng minh tiểu quỷ 14 tuổi sẽ không có cảm giác đúng không? Cho nên Nhậm Yên Vũ có cảm giác.


Có cảm giác thì thế nào?


Nàng chỉ là tiểu quỷ 14 tuổi, trong tiểu thuyết 14 tuổi có thể làm người ta thế này thế nọ cỡ nào dễ dàng đương nhiên không có thực tế.


Cái khác không nói, dựa theo tính cách của Nhậm Bình Sinh, lúc tỉnh lại phát hiện mình thật sự bị làm sao, nhất định sẽ giết nàng!


Cho nên, Nhậm Yên Vũ động tâm nhưng lý trí nói với bản thân, không thể hành động.


Vì vậy Nhậm Yên Vũ bò lên giường, sau đó cứ như thế ôm Nhậm Bình Sinh vào lòng, Nhậm Yên Vũ chưa từng thấy một Nhậm Bình Sinh ngoan ngoãn như thế, an tĩnh như thế nằm trong lòng mình, lại còn cúi đầu một cái là có thể hôn đến môi Nhậm Bình Sinh.


Nhậm Yên Vũ rất dễ thỏa mãn cảm thấy hiện tại có thể ôm lấy Nhậm Bình Sinh nằm trên giường đã hạnh phúc đến sắp chết mất rồi. Nàng cúi đầu khẽ hôn Nhậm Bình Sinh, gương mặt nàng, tai nàng, đưa tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng.


"Tỷ tỷ. . . tỷ tỷ. . ." Nàng gọi Nhậm Bình Sinh, mang theo si mê, "Chờ ta lớn lên. . . chờ ta lớn lên tỷ tỷ. . . chờ ta trưởng thành rồi yêu ngươi."








===
◔_◔ ...
...
...
Gorilla gục bởi rượu rồi các bạn T_T
Editor đi ngủ đây T_T

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện