Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 33


trước sau





Đệ tam thập tam chương: Ngài muốn tiến vào hành vi yêu sớm hả? Mời mọi người cùng nhau đếm ngược~~~~




Đến sáng hôm sau, Nhậm Yên Vũ đã hạ sốt, Nhậm Bình Sinh thì sốt cao.


Cho nên các cụ có nói, 'truyền bệnh mình qua cho người khác ngươi liền khỏe lên' lời này quả nhiên không sai có phải không?


Bảo bảo khỏe mạnh Nhậm Bình Sinh sốt rồi. Khi Nhậm Bình Sinh nằm trên giường mơ mơ màng màng, nhìn Nhậm Yên Vũ vẻ mặt có tinh thần ngồi bên cạnh đút thuốc cho mình, cái kia là bực a, cái kia là xoắn quẩy a.


"Tỷ tỷ, uống thuốc."


"Tiểu quỷ chết tiệt." Gương mặt đỏ bừng Nhậm Bình Sinh trừng mắt với Nhậm Yên Vũ, nói: "Nếu không phải vì chăm sóc ngươi ta cũng không có bệnh."


Nhậm Yên Vũ híp mắt cười đến thập phần hồ ly, "Vậy tỷ tỷ ở lại nhà, Tiểu Vũ sẽ không bệnh nữa, Tiểu Vũ không bệnh, tỷ tỷ cũng sẽ không bệnh nha."


Nhậm Bình Sinh choáng váng, choáng váng. " 'nha' cái gì mà 'nha', cho ta uống thuốc."


Nụ cười trên gương mặt Nhậm Yên Vũ vẫn rất xán lạn, "Thuốc đắng lắm đắng lắm đắng lắm nha tỷ tỷ." Nhìn nụ cười xán lạn đó trên gương mặt Nhậm Yên Vũ, Nhậm Bình Sinh chắc chắn trăm phần trăm, thấy nàng bị bệnh Nhậm Yên Vũ rất là vui vẻ.


Rốt cuộc vô lương tâm tới cỡ nào vậy a.


"Ngu ngốc, nhanh đưa thuốc cho ta, ngươi nghĩ ta giống như ngươi không chịu uống thuốc à?" Nhậm Bình Sinh quát xong câu này liền cảm thấy đầu óc càng choáng váng.


"Không sao." Không biết tại sao ngày hôm nay tâm tình Nhậm Yên Vũ vô cùng tốt, hoàn toàn không giống một người còn mang bệnh chưa khỏi hẳn, người vừa mới hạ sốt.


Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào thực sự sốt hỏng não rồi? Nhậm Bình Sinh đau đầu vạn phần nhận lấy viên thuốc kia, đang chuẩn bị nuốt vào, chợt nghe Nhậm Yên Vũ cười tủm tỉm nói: "Không chịu uống thuốc cũng không sao, Tiểu Vũ sẽ dùng cách hôn hôn đút tỷ tỷ uống."


Phụt!


Nội thương.


Viên thuốc kẹt trong cổ họng.


Đắng muốn chết người ta!


Bị mắc kẹt viên thuốc Nhậm Bình Sinh liều mạng uống nước.


Cái gì vừa xảy ra?! Vừa xảy ra cái gì a a a a?!


Nghe nhầm rồi nghe nhầm rồi nhất định là nghe nhầm rồi, người cười y như một con hồ ly trước mặt này tuyệt đối không phải Nhậm Yên Vũ đáng yêu của nàng!


Đầu của Nhậm Bình Sinh nha~~~~ xem ra người bị sốt phát ngốc chính là nàng.




. . .


. . .




Được rồi, tuy quá trình quá xoắn quẩy, tuy kết cục cũng rất hãm hại, thế nhưng cũng may hai người không chỉ hòa hảo mà quan hệ dường như càng khắng khít.


Được rồi, trên ý nghĩa nào đó mà nói thì là càng tiến gần thêm một bước rồi.


Luôn là bảo bảo khỏe mạnh có lẽ kháng thể trong cơ thể Nhậm Bình Sinh cường đại hơn người khác một chút, cho nên tuy bệnh tới như núi đổ, nhưng cũng may bệnh đi không giống như kéo tơ.


Ngày hôm sau đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta đã khỏe lên rồi, một lần nữa cả người tràn đầy tinh thần, khí thế ầm ầm.


Nếu đã khỏe, đồng chí Nhậm Bình Sinh luôn luôn chăm chú học tập của chúng ta đương nhiên sẽ không ở nhà nữa, sáng ngày hôm sau Nhậm Bình Sinh đã chuẩn bị xong đồ đạc, định về trường.


Chỉ là lần này đồng chí chăm chú Nhậm Bình Sinh trước khi đi, nhìn thoáng qua Nhậm Yên Vũ đang ăn sáng trong phòng khách.


Thế quái nào, tại sao lần này lại thấy luyến tiếc đến vậy a! Như vậy là không đúng!


Vì bản thân có suy nghĩ như vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh hung hăng khinh bỉ chính mình. Nhậm Yên Vũ của chúng ta thì sao? Vẫn đang bình tĩnh ngồi trong phòng khách ăn sáng. Rõ ràng trước đây còn luyến tiếc, lần này đã lạnh nhạt như thế rồi!


Đồng chí Nhậm Bình Sinh luôn luôn quả đoán lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Yên Vũ vậy mà lại có vẻ lạnh nhạt như vậy khi mình đi, biểu tình trên mặt không thể nói là hoàn toàn không có gì, đây là bày tỏ lần này mình đi Nhậm Yên Vũ thật sự không nói gì sao?


Nhậm Bình Sinh thấy rất mất mát.


Nhậm Bình Sinh thấy rất đau lòng!


Chết tiệt tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đau lòng muốn chết a có được không! Khóc chạy!


Trong lúc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta khóc chạy, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta rốt cuộc ăn xong bữa sáng của mình, sau đó quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh đứng ngoài cửa phòng khách, mỉm cười, "Tỷ tỷ về sớm một chút nha." Nụ cười này thật sự là khuynh quốc khuynh thành a~~~~


Nhậm Bình Sinh bị chói tới rồi, sau đó. . . Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nhìn nụ cười khuynh quốc khuynh thành của muội muội, cảm thấy mình tại sao lại cảm thấy nụ cười này rất hồ ly? Tại sao? Tại sao nàng khỏi bệnh rồi thì cảm giác Tiểu Vũ đáng yêu của mình trở nên rất hồ ly? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra a a a?


Thay đổi của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ có thể so với đột biến gien, khiến tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cảm thấy, mình bị bệnh không phải mê man một ngày mà là một năm, khiến Nhậm Bình Sinh cảm thấy, trong lúc nàng mê man có phải nàng bị mất đi đoạn ký ức nào không, tại sao nàng luôn cảm thấy Nhậm Yên Vũ trước mặt nàng và Nhậm Yên Vũ trong trí nhớ hoàn toàn khác biệt?


Thay đổi của Nhậm Yên Vũ khiến đầu óc của Nhậm Bình Sinh đã lâu rồi không ngoằn ngoèo như vậy. Cho nên coi như là chủ nhật một tuần sau, khi Nhậm Bình Sinh rốt cuộc cũng có thể về nhà, đầu óc của nàng vẫn chưa hồi phục, sau đó ở ngay cửa trường học nàng nhìn thấy tài xế đến cùng Nhậm Yên Vũ.


Cho nên mới nói tại sao lại gặp được Nhậm Yên Vũ ở đây?! Nhậm Bình Sinh nhìn thấy Nhậm Yên Vũ ở trước mặt mình cảm giác thật sự là sợ đến ngây người.


"Tỷ tỷ." Trái ngược với phản ứng kinh ngạc của Nhậm Bình Sinh, biểu tình của Nhậm Yên Vũ mỉm cười đứng ở cửa giống như là nàng tới nơi này là việc thiên kinh địa nghĩa*, giống như đây không phải là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở cửa trường Nhậm Bình Sinh, mà là đã đến đây vô số lần. Nàng đứng ở cửa, nhìn Nhậm Bình Sinh sợ ngây người, tiếp tục mỉm cười nói: "Tỷ tỷ chúng ta về nhà thôi."
*Chỉ sự hiển nhiên


Lần này Nhậm Yên Vũ xuất hiện cũng giống như những lần xuất hiện ở dĩ vãng, tạo thành một đống rối loạn cho giáo viên học sinh ở trường Nhậm Bình Sinh. Một tiểu mỹ nữ như vậy xuất hiện ở cửa sơ trung, đối với những nam sinh nữ sinh sơ trung ai cũng khát vọng yêu sớm mà nói, lực trùng kích quá là mạnh mẽ.


Độ tuổi học sinh sơ trung này, đa số đều nghĩ rằng mình đã trưởng thành rồi, thế nhưng kỳ thật bản thân vẫn chưa đến mức trưởng thành, cho nên lúc nào cũng sẽ làm ra một vài chuyện rất vênh váo, khi người trưởng thành cần dũng khí rất lớn để làm thì bọn họ lại làm như chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cho nên một khắc Nhậm Yên Vũ xuất hiện, lá gan có chút lớn, tự nhận mình là lão đại trường sơ trung các nam sinh năm ba thậm chí còn chu mỏ huýt sáo với Nhậm Yên Vũ. Những người còn lại cũng chỉ đứng lại ngắm nhìn.


Mỹ nữ mặc kệ đi đến đâu đều được hoan nghênh, tuy tuổi tác của mỹ nữ này có chút làm người ta tiếc hận.


"Nhậm Bình Sinh, ai vậy?" Đương nhiên các nữ sinh sẽ không có biểu hiện giống như các nam sinh, đương nhiên biểu hiện của các nữ sinh không thể bình thường như các nam sinh rồi, thế nhưng các nữ sinh không có biểu hiện không có nghĩa các nữ sinh không chú ý đến Nhậm Yên Vũ, đã có vài nữ sinh dựa vào người Nhậm Bình Sinh hỏi han Nhậm Yên Vũ.


Nhậm Bình Sinh giật giật, dường như không quen bị người khác tiếp xúc thân mật như vậy. Được rồi, kỳ thực tiểu thư Nhậm Bình Sinh của chúng ta mặc kệ sửa thế nào thì cái trò khiết phích này cũng không thay đổi được. Nhưng mà dù nàng không quen, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà lễ phép giới thiệu: "Đây là muội muội của ta, Nhậm Yên Vũ." Lúc giới thiệu kỳ thực tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta có chút khó chịu, từ khi nàng phát hiện mình có suy nghĩ không thuần khiết với Nhậm Yên Vũ, nàng không thích giới thiệu Nhậm Yên Vũ cho bạn bè biết, nàng thích giấu Nhậm Yên Vũ đi, không thích có nhiều người biết Nhậm Yên Vũ, mặc dù trên lý trí nàng biết như vậy là không tốt, hành vi cũng không gọi là che giấu Nhậm Yên Vũ, nhưng trong lòng, là không muốn.


Đối phương nghe Nhậm Bình Sinh nói như vậy, biểu tình cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ khí thế cường đại Nhậm Bình Sinh còn có muội muội đáng yêu như vậy. Sau khi sửng sốt một hồi mới nhìn Nhậm Yên Vũ cười nói: "Muội muội của Nhậm Bình Sinh thật sự đáng yêu a." Đương nhiên những lời này là ca ngợi, tạm thời chúng ta không cần lo những lời này của đối phương là thật tâm hay giả dối.


Nhậm Yên Vũ nhìn đối phương đang nói chuyện với mình, vì vậy rất lễ phép rất thục nữ bắt chuyện với đối phương.


"Xin chào." Thái độ hiền lành thành công chiếm được hảo cảm của đối phương.


Lúc này tiểu mỹ nữ đã thành công phi nước đại trên con đường phúc hắc đến một cảnh giới mới, nét mặt của nàng là vô hại, thế nhưng trong lòng cực kỳ không thích người bạn này của Nhậm Bình Sinh.


Điểm thứ nhất không thích, nàng ghét đối phương tựa quá gần Nhậm Bình Sinh.


Điểm thứ hai không thích, nàng ghét bộ dạng như rất thân thiết với Nhậm Bình Sinh.


Điểm thứ ba không thích, nàng ghét tất cả bạn bè của tỷ tỷ, tỷ tỷ của nàng đương nhiên chỉ thuộc về nàng! Đáng ghét!


Rất hiển nhiên, nét mặt hiện tại rất hòa thuận nhưng chiếm hữu của tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ rõ ràng đã mạnh hơn Nhậm Bình Sinh rất nhiều.


Cho nên mới nói, tính cách của Nhậm Bình Sinh so với Nhậm Yên Vũ luôn kém hơn một phần.


"Tiểu Vũ sao ngươi đến trường của ta?"


Nhậm Yên Vũ mỉm cười trả lời: "Bởi vì thứ 7 ta không có tiết, cho nên đến đón tỷ tỷ về cùng Lý thúc thúc. Tiểu Vũ nhớ tỷ tỷ mà."


Tiểu quỷ này đã bao lâu không nói ra những lời đáng yêu như thế a, nội tâm Nhậm Bình Sinh rần rần. Bởi vì bị lời nói Nhậm Yên Vũ làm cảm động lúc này Nhậm Bình Sinh không muốn nói nữa, trong lúc tâm tình kích động nàng theo Nhậm Yên Vũ lên xe.


"Sau này ta sẽ tự mình về nhà, không cần đến đón ta nữa." Tuy trong lòng kích động, thế nhưng trong mấy năm này tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh lại phi nước đại trên con đường ngạo kiều cộng thêm ngâu si một đoạn khá dài, cho nên lúc này tiểu đồng chí ngạo kiều Nhậm Bình Sinh khẩu thị tâm phi nói như vậy.


Nhưng thật ra Nhậm Yên Vũ cũng không giận, chỉ có chút buồn nói: "Trước đây tỷ tỷ nói muốn mỗi ngày đều đến đón Tiểu Vũ về nhà, nhưng mà hiện tại tỷ tỷ không làm được, vậy để Tiểu Vũ đến đón tỷ tỷ về nhà được không, Tiểu Vũ nhất định có thể làm được."


". . ." Nhậm Yên Vũ vừa nói vậy, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta liền không nói gì. Lẽ nào sau này ta lên đại học ngươi cũng đi đón ta về? Cái lời hứa này rõ ràng không có đáng tin cậy!


Tuy trong lòng biết lời hứa này của Nhậm Yên Vũ không đáng tin cậy đụng nóc, nhưng mà Nhậm Bình Sinh của chúng ta vẫn cảm động, cho nên dù biết rõ là không đáng tin cậy, Nhậm Bình Sinh của chúng ta vẫn không phản bác, cho nên mới nói, tiểu đồng chí kiên cường Nhậm Bình Sinh của chúng ta kỳ thật rất dễ cảm động.


Đương nhiên, câu đó Nhậm Bình Sinh nói ra cũng không có hoàn toàn tin tưởng được, con nít mà, thỉnh thoảng sẽ nói ra những lời hứa không đáng tin cậy như vậy là chuyện hoàn toàn bình thường, tuyệt đối không nên tưởng thật. Nhưng mà sự thật chứng minh, Nhậm Yên Vũ vẫn đem chuyện này cho là thật, bởi vì trải qua một tháng sau, Nhậm Yên Vũ của chúng ta thật sự trưa chủ nhật nào cũng đến đón Nhậm Bình Sinh tan học với tài xế, thuận tiện khơi ra một hồi tai họa yêu nghiệt giáng lâm trước cửa trường học.


Tuy Nhậm Bình Sinh không có tin tưởng, nhưng qua một tháng như vậy, lại qua một tháng nữa, cho dù Nhậm Bình Sinh tự nói với lòng mình chuyện này không thể tin là thật, nhưng. . . vẫn sáng sớm 6 giờ mỗi chủ nhật, Nhậm Bình Sinh vừa mở mắt ra, nàng liền phát hiện trái tim của mình bắt đầu kích động.


Vừa mới mở mắt ra, đã bắt đầu chờ đợi tiết buổi sáng kết thúc, sau đó có thể về nhà cùng Nhậm Yên Vũ. Cho nên đây là trá hình chờ mong Nhậm Yên Vũ đến đón mình đó hả? Đúng không đúng không?


"Nhậm Bình Sinh hôm nay tinh thần ngươi thật tốt a." Ở cùng một KTX Trương Vân Văn nhìn gương mặt hiếm khi nở nụ cười của Nhậm Bình Sinh, nói.


Nhậm Bình Sinh đang cầm bàn chải, kem đánh răng và cốc nước chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân, nghe đối phương hỏi như vậy, sửng sốt một chút, sau khi phát hiện mình cười thật sự có hơi khoa trương, mới thuận thế thu liễm một chút, sau đó trả lời: "Cũng được."


"Làm gì mà cũng được a." Trưởng KTX Triệu Lợi nói: "Ta phát hiện chủ nhật nào tâm tình của Nhậm Bình Sinh cũng phi thường tốt, lúc trước không có vậy, mấy tháng gần đây mới bắt đầu, chỉ cần đến chủ nhật, tâm tình của Nhậm Bình Sinh sẽ trở nên phi thường tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng sẽ không tức giận."


Nhậm Bình Sinh vừa bóp kem đánh răng lên bàn chải, vừa nghiêm trang trả lời: "Đâu a, không có chuyện này."


"Sao lại không có." Vương Hiểu Quyên nói: "Ta cũng phát hiện, đặc biệt rõ ràng luôn có được không? Nhưng mà cũng khó trách, chủ nhật chỉ học nửa ngày có thể nghỉ ngơi về nhà mà, ta cũng vui vẻ."


Nhậm Bình Sinh ngừng động tác trên tay, nghĩ đến những việc mình làm mình thấy mấy tháng nay, dường như đúng là có việc đó. Cau mày, rất chăm chú hỏi: "Biểu hiện của ta rất rõ ràng hả?"


Lời này rất nhanh bị vô số khinh thường đè che mất.


Bên trong vô số khinh thường này, Nhậm Bình Sinh phải lo lắng cho những việc mình đã làm đã thấy mấy tháng nay, vì vậy khi nàng phát hiện vừa tan học mình vậy mà lại mang trong người trái tim nhảy nhót chạy xuống lầu, sau đó khi nhìn thấy Nhậm Yên Vũ, vậy mà lại có kiểu mỉm cười dắt nhau chạy trốn dưới ánh tà dương, Nhậm Bình Sinh thật sâu cảm thấy mình bi kịch rồi.


Phát triển như vậy là không đúng không đúng không đúng, rốt cuộc nàng đang làm cái gì vậy a, tâm lý ngâu si như thế này tại sao lại xảy ra trên người nàng?!!


Cho nên tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, ngài muốn tiến vào hành vi yêu sớm hả? Mời mọi người cùng nhau đếm ngược~~~~








===
Nay mới biết chữ yêu sớm(tảo ái) kia là puppy-love trong tiếng Anh
Bạn Sinh chỉ làm sai một điều, đó là để Vũ biết Sinh yêu Vũ quá nhèo


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện