Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 12


trước sau

Advertisement





Đệ thập nhị chương: Hỏa dược? Lửa cũng bị bệnh hả, tại sao cũng phải uống thuốc vậy?




Cũng may là mặc kệ thế nào, cũng đã tìm được người, vì vậy tiểu đồng chí rất đáng tin cậy Nhậm Bình Sinh mang theo tiểu mỹ nữ có chút không đáng tin cậy Nhậm Yên Vũ và không đáng tin cậy chính là đại danh từ của mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên, ở siêu thị lựa chọn một đống đồ rất đáng tin cậy, sau đó rốt cuộc cũng có thể về nhà, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ bày tỏ một ngày thám hiểm ở siêu thị kỳ thực chơi không vui.


Cũng may cuối năm này trôi qua rất bình yên, cũng may trong nhà dù có không đáng tin cậy chính là đại danh từ nhưng luôn luôn có một người rất đáng tin cậy tồn tại. Bởi vì năm nay Nhậm Yên Vũ bị bắt buộc không được uống rượu đỏ, cho nên hai tiểu quỷ có thể thành công xem pháo hoa, đối với việc này, trong buổi tối giao thừa một mình uống rượu Nhậm Thanh Nghiên thầm cắn khăn khóc hận trong lòng, nghĩ rằng nhất định vì năm ngoái Tiểu Sinh uống rượu xong mất mặt cho nên ghi hận, mới không cho Tiểu Vũ uống rượu với mẹ.


"Tỷ tỷ. . . pháo hoa thật đẹp a." Mặc kệ mẹ đang ở bên kia nội ngưu đầy mặt thế nào, nhưng hai tiểu mỹ nữ đứng trong vườn xem pháo hoa nói chuyện phiếm với nhau rất lãng mạn.


"Sang năm quản gia tiên sinh sẽ bắn pháo hoa đẹp hơn nữa." Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nghiêm trang trả lời.


"Tỷ tỷ, pháo hoa được làm từ gì? Sao lại đẹp như vậy?"


"Ngu ngốc, cái này cũng không biết, pháo hoa được làm từ hỏa dược, cho nên mới đẹp như vậy."


"Hỏa dược? Lửa cũng bị bệnh hả, tại sao cũng phải uống thuốc vậy?"


"Ngu ngốc! Lửa làm sao uống thuốc?"


"Vậy tại sao gọi là hỏa dược a?"


"Bởi vì bên trong lửa có thuốc."


"Lửa không uống thuốc tại sao phải bỏ thuốc ở bên trong?"


"Bởi vì có thuốc pháo hoa mới trở nên xinh đẹp như thế."


"@#¥%..."


"@#¥%..."


Thì ra hỏa dược là bên trong lửa có thuốc a? Tiểu thư, là thuốc ta hay thuốc tây vậy?


Cứ như vậy tại cuộc đối thoại ân ái bắn ra bốn phía, mùa xuân đến rồi~ mùa xuân trăm hoa đua nở nha~ mọi người nhanh một chút đi chơi xuân thôi~


Nhà trẻ tổ chức cho các bảo bảo đi chơi xuân, bởi vì đều là bảo bảo cho nên nhà trẻ không có đến chỗ quá xa, mà là đến khu vui chơi XX bên cạnh thành phố.


"Tiểu Vũ cũng muốn đến khu vui chơi." Vào đêm công báo, Nhậm Yên Vũ rất có tinh lực ngồi trước mặt Nhậm Bình Sinh nói.


"Tiểu Vũ còn quá nhỏ, không thể đến khu vui chơi." Nhậm Bình Sinh đang sắp xếp chiếc cặp của mình, rất nghiêm túc trả lời Nhậm Yên Vũ.


Mũi Nhậm Yên Vũ nhăn lại, vẻ mặt ủy khuất nhích nhích tới bên cạnh Nhậm Bình Sinh, ôm chân Nhậm Bình Sinh, lắp bắp nói: "Tỷ tỷ~ xin ngươi, Tiểu Vũ cũng muốn đến khu vui chơi~ "


"Không được."


Nhậm Yên Vũ tiếp tục kiên nhẫn, ôm chân cọ nha cọ nha, vẻ mặt động lòng người nói với Nhậm Bình Sinh: "Tỷ tỷ~ xin ngươi, Tiểu Vũ không muốn xa tỷ tỷ~ " Ai zui đôi mắt to chớp chớp nha~ Nhậm tiểu mỹ nữ, nhỏ như vậy đã biết dùng mỹ nhân kế giả đáng yêu là rất đáng xấu hổ mà nói tới đây là ai dạy ngươi vậy! Tỷ tỷ đại nhân tuyệt đối sẽ không nhẹ dạ đâu.


". . ."


"Tỷ tỷ~ xin ngươi. . ."


". . . Được rồi." Tỷ tỷ đại nhân ngài không có sức chống lại mỹ nhân kế như vậy đối với tương lai của ngài rất bất lợi. . . cắn khăn.


Vì vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh không có sức chống lại mỹ nhân kế , mang theo tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ thi triển mỹ nhân kế thành công, ngồi lên hai chiếc xe bus trường học khác nhau. . . đi chơi nha~~ \(≧▽≦)/~ la la la


Khu vui chơi thật sự chơi rất vui, khu vui chơi rất đông người nha~ xuống xe một cái bảo mẫu liền ôm Nhậm Yên Vũ đi tìm Nhậm Bình Sinh.


Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh ngày hôm nay là học sinh trực nhật của lớp lá, cho nên sau khi các tiểu bằng hữu xuống xe hết rồi nàng mới xuống, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vẻ mặt cau có mang theo quản gia đi xuống xe bus, liền nhìn thấy bảo mẫu bồng tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ chờ ở cửa.


"Tỷ tỷ ~~~ tỷ tỷ ~~~~ "


"Tiểu thư." Hai người đứng ở cửa nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đi xuống, đều kích động, bày tỏ vắng Nhậm Bình Sinh cảm giác rất không an toàn. Cho nên mới nói, nội tâm của bảo mẫu ngài và nhị tiểu thư thật ra giống nhau hả? Đều là một tên M trần trụi hả?


Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh gật đầu, "Được rồi, đi thôi." Vì vậy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta thật ra là S.


Con nít đều thích đến khu vui chơi, thế nhưng khu vui chơi đối với các tiểu bằng hữu trong nhà trẻ mà nói, thật ra cũng không phải hợp lắm. Bởi vì quá thấp cho nên rất nhiều trò không thể chơi, các tiểu quỷ chỉ có thể đi xem cá heo, thỉnh thoảng có người lớn đi cùng sẽ có thể chơi xe đụng một chút, vòng quay ngựa gỗ, ngay cả nhà ma. . . tốt nhất tiểu bằng hữu đừng đi.


Bất quá tuy cái này không thể chơi cái kia cũng không thể chơi, nhưng các tiểu quỷ vẫn phi thường vui vẻ, vẫn chơi vô cùng hài lòng như trước.


Nhậm Yên Vũ hớn ha hớn hở đi theo sát Nhậm Bình Sinh, tỷ tỷ chơi cái gì nàng chơi cái đó. Cứ như vậy chơi a chơi, chơi tới nhà ma.


Cái loại này. . . ai cũng biết là giả, nhưng mặc dù biết bên trong là giả, nhưng lần nào đi cũng bị dọa sợ muốn chết. Có lẽ Nhậm Bình Sinh từ bé đã sợ ma, cho nên hôm nay muốn ở trước mặt Nhậm Yên Vũ chứng minh mình một chút cũng không sợ ma, tỏ rõ chí khí của mình! Vì vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nhìn ngôi nhà ma kia, vẻ mặt anh hùng nói: "Ừm, chúng ta chơi ngôi nhà ma."


Nhậm Yên Vũ nghe được tỷ tỷ của mình nói như vậy, đương nhiên vô cùng vui vẻ hùa theo: "Dạ~ Tiểu Vũ cũng muốn chơi." Không phải lá gan Nhậm Yên Vũ lớn, mà là tới bây giờ cũng chưa từng đến khu vui chơi cho nên hiểu biết về nhà ma rất có hạn a~ thế mới nói, không có tri thức rất đáng sợ, mặc kệ khoa học kỹ thuật tiến bộ cỡ nào cũng không thể làm người cổ đại khôn lên đúng không?


Vì vậy hai đứa ngu ngốc cứ như vậy bước vào ngôi nhà ma. Nhậm Yên Vũ vậy mà còn chạy phía trước Nhậm Bình Sinh.


"Tiểu Vũ chậm một chút, để a di đưa ngươi vào." Nhậm Bình Sinh ngoan ngoãn đương nhiên biết con nít chơi mấy trò như vậy phải có người lớn đi theo, chỉ là. . .


Bảo mẫu bày tỏ thật tình nàng cũng sợ ma nha~~~ "Tiểu thư. . . ta không muốn vào." Làm công cho người khác quả thật không dễ dàng a, các tiểu thư bị ngáo cho nên không biết sợ nhưng không có nghĩa nàng cũng vậy nha~ ôi không muốn sống nữa.


Hiển nhiên Nhậm Bình Sinh không ngờ người lớn bên cạnh mình vậy mà lại sợ vào nhà ma, liền xoay người lại lạnh lùng nhìn bảo mẫu.


". . ." Bảo mẫu quả quyết cảm thấy so với tiểu thư thật tình nhà ma chả là cái đinh gì. . . "Tiểu thư ta sẽ cố lấy dũng khí đi vào."


Cố lấy dũng khí đi vào à? Tuy nói là như thế. . . nhưng. . . tiểu thư, không thấy nhị tiểu thư đâu!


Trong lúc lạnh lùng trừng mắt như thế vậy mà lại không thấy tăm hơi.


"Nhất định là nhị tiểu thư đi vào rồi." Quản gia bày tỏ vừa rồi mình cũng không dám đi vào cho nên thất thần, thế nhưng làm đàn ông không thể biểu hiện mình nhát gan lên mặt, làm đàn ông thật sự rất khổ cực.


Đàn ông khổ cực nói xong câu đó, chợt nghe tiếng Nhậm Yên Vũ tru lên vì gặp phải ma bên trong.


"Oa a a a a a! Tỷ tỷ!" Bởi vì một tiếng sói tru này, nháy mắt ngôi nhà ma càng trở nên đáng sợ hơn nữa, ngay cả người qua đường đứng ngoài cửa. . . suy nghĩ một chút cũng bỏ chạy.


Cho nên, so với ngôi nhà ma còn đáng sợ hơn thật ra có cả Nhậm Yên Vũ hả?


Sắc mặt Nhậm Bình Sinh trầm xuống, "Tên ngu ngốc này!" Nhấc chân đi vào theo.


Bên trong nhà ma vì để nổi bật bầu không khí, đen tới không thấy được đường đi, bên cạnh có chiếc đèn nhỏ chớp tắt chớp tắt, phối thêm tiếng tru của Nhậm Yên Vũ~ đúng là khủng khiếp.


Nhậm Bình Sinh mới vào có vài bước, trước mặt đã có một con ma xuất hiện.


"Hù!" Ma tiên sinh bày tỏ mình đã làm hết phận sự, tuy chỉ là tiểu quỷ nhưng đã vào phải bị dọa một cái.


Hiện tại Nhậm Bình Sinh có hơi sốt ruột, cho nên không có sức lực chơi với ma tiên sinh, cho nên đối với sự xuất hiện của ma tiên sinh nàng thấy có chút phiền phức chán ghét. Vì vậy né ra hết cho ta!


"!" Ma tiên sinh sợ run lên.


"Tránh ra." Tiểu quỷ xụ mặt lạnh lùng nói.


". . ." Thật là khủng khiếp a a a a! Ma tiên sinh bày tỏ mình rất đau khổ! Có cần như vậy không nha! Đây là nhà ma nha tiểu đồng chí, đừng có dọa ma như thế! Hu hu hu. Ma tiên sinh nội ngưu đầy mặt, cấp tốc bỏ chạy.


Tiểu đồng chí quỷ kiến sầu Nhậm Bình Sinh lần đầu tiên phát huy mười phần mười công lực của mình, tiếp tục nương theo tiếng tru so với quỷ hú còn thê thảm hơn của muội muội, đương nhiên là lúc nào cũng tồn tại các ma tiên sinh và u linh tiểu thư xuất hiện dọa tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, ma tiên sinh và u linh tiểu thư cảm thấy công việc của họ ngày càng áp lực, mấy năm gần đây làm ma không dễ dàng a, trước đây chỉ có bọn họ dọa người khác, hôm nay hết lần này tới lần khác có một người đến dọa bọn họ. Tiểu bằng hữu ngươi nhất định là bên đối thủ cạnh tranh phái tới có đúng không, nhất định là đến đây đả kích tấm lòng nhiệt huyết với công việc của chúng ta có đúng không!


Công việc này làm không nổi nữa~~ ma tiên sinh và u linh tiểu thư che mặt khóc chạy, bởi vì che mặt, nên phấn trang điểm phía trên bị nhòe ra, dẫn đến quản gia tiên sinh và bảo mẫu đi theo phía sau sợ tới tim gan lộn tùng phèo, sau đó còn nghe thêm đủ loại tiếng thét bụng dạ càng sốt ruột. Ma tiên sinh và u linh tiểu thư thời nay đáng sợ quá đi a?!


Ở một phía khác u linh tiểu thư và ma tiên sinh bày tỏ mình càng thêm đau khổ. Tiểu mỹ nữ trước mặt khóc là khóc lê hoa đái vũ a, bọn họ rất muốn tiến tới dỗ dành nha, thế nhưng trang phục trên người mình thật sự hù chết người nha~


"Tiểu bằng hữu, sao một mình ngươi ở đây? Người nhà ngươi đâu?" U linh tiểu thư rất ôn nhu ngồi xổm trước mặt Nhậm Yên Vũ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, chỉ là. . . phối trên gương mặt trắng bệch tô thêm mấy giọt huyết lệ, u linh tiểu thư không phải người ta kỳ thị ngươi đâu nha.


"Oa a a a. . . Tỷ tỷ!" Nhậm Yên Vũ gào khóc càng thêm thê thảm.


U linh tiểu thư buồn~ u linh tiểu thư bay đi. Ma tiên sinh vẫn còn muốn cố gắng thêm chút nữa, vì vậy ma tiên sinh vô cùng tốt bụng muốn bồng tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ lên, chí ít cũng nên đưa tới chỗ gia đình đúng không? Không thôi bồng ra ngoài đợi luôn cũng được. Nếu cứ để nàng khóc như vậy khách hàng sẽ cho bọn họ là biến thái ham mê ngược trẻ em.


"Oa a a a. . . tỷ tỷ!" Vì vậy giữa tiếng sói tru của Nhậm Yên Vũ, ma tiên sinh bồng tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ lên.


Tỷ tỷ cứu mạng a yêu quái muốn ăn thịt Tiểu Vũ! TAT


Tiểu đồng chí quỷ kiến sầu Nhậm Bình Sinh một đường đi đến đây hoàn toàn không có bất cứ trở ngại gì, kỳ thực trở ngại của nàng nằm chình ình đó, chỉ là nàng hoàn toàn không nhìn tới. Vì vậy mỹ nữ cứu mỹ nữ lúc tiểu đồng chí quỷ kiến sầu Nhậm Bình Sinh xuất hiện trước mặt tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ, thấy một tên yêu quái muốn chiếm tiện nghi muội muội mình, mà muội muội của mình vừa bị bồng vừa gào khóc.


"Ngươi làm gì muội muội của ta?!" Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nổi giận, sắc mặt của nàng trầm đến ngay cả nhà ma âm u chỉ có thể nhìn thấy đường nét chung chung như thế này cũng có thể khiến ma tiên sinh cảm nhận đủ mười phần mười.


"Oa a a a! Tỷ tỷ!" Nhậm Yên Vũ vừa thấy Nhậm Bình Sinh tới, liền giãy giụa thoát khỏi người ma tiên sinh, kịch liệt giãy giụa.


Trong lúc nhất thời ma tiên sinh không có cách nào chống đỡ, lại sợ Nhậm Yên Vũ té xuống, vì vậy chỉ có thể thả Nhậm Yên Vũ xuống đất, Nhậm Yên Vũ vừa xuống đất, thì khóc lớn chạy vội về phía Nhậm Bình Sinh, ôm chân.


"Tỷ tỷ sao giờ mới tới~ " Tiểu Vũ rất sợ nha TAT


Nhậm Bình Sinh thành công cứu mỹ nhân, vẻ mặt âm trầm kéo Nhậm Yên Vũ ra sau lưng mình, quay qua ma tiên sinh ở trước mặt nói: "Ngươi làm gì muội muội của ta? Muốn ta báo cảnh sát không hả."


Kỳ thực tiểu thư ngươi không báo cảnh sát cũng đã có thể đẩy lùi kẻ địch rồi!


Cho đến lúc quản gia và bảo mẫu run cầm cập đi tới, ma tiên sinh đã khóc chạy, chỉ thấy Nhậm tỷ tỷ của chúng ta vẻ mặt kiêu ngạo tận trời dắt Nhậm Yên Vũ gương mặt lê hoa đái vũ mang theo sùng bái đứng ở đó, sau đó dùng vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo tận trời nhìn qua hai người lớn nói: "Chậm quá."


Quản gia tiên sinh và bảo mẫu rơi lệ trong lòng. Tiểu thư à không phải ai cũng có khí thế cường đại như người đâu.


Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vẻ mặt sùng bái nhìn Nhậm Bình Sinh, tỷ tỷ thật là lợi hại a~ quyết định sau này có chết cũng không rời xa tỷ tỷ~ đột nhiên có cảm giác làm vợ của tỷ tỷ thật sự rất hạnh phúc a~


Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu, cảm thấy mình lợi hại quá chừng rồi, thấy mình rốt cuộc cũng lấy lại mặt mũi, biểu hiện một chút cường đại của tỷ tỷ trước mặt muội muội. Thật ra Nhậm tiểu đồng chí ngươi dù không biểu hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy ngươi rất cường đại rồi.


Mùa xuân a~ trong tim mỗi người ai nấy đều nhộn nhạo~








===
Thấy cưng chết người (੭ु ›ω‹ )੭ु⁾⁾♡ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện