Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 33: Giao phó hậu sự


trước sau

Chờ tới lúc tam nha đầu hoàn toàn vui vẻ, có thể mở miệng gọi Phá Lỗ một tiếng cha, đã là lúc cuối mùa xuân đầu mùa hạ.

Thời gian này bị chuyện tam nha đầu chiếm hết tinh thần, đợi sau khi Phá Lỗ lấy lại tinh thần mới phát hiện đã một tháng y không gặp Cơ Ẩn, cũng không có bất kỳ tin tức nào từ trong cung truyền ra.

“Vương bá, Vương bá, con muốn vào cung một chuyến, ngươi và Lưu ma ma chăm sóc cho Bảo Nhi nhé.” Phá Lỗ nghĩ tới đây là đứng ngồi không yên, y phải nhanh chóng vào cung, không biết xảy ra chuyện gì, từ sáng sớm hôm nay thức dậy, mí mắt y nhảy liên tục không ngừng, cứ cảm giác sắp có chuyện xảy ra.

Lần này rời nhà, Vương bá không yên lòng nên cũng tự xin đi theo tới đây, cùng với Lưu ma ma trưởng được Công chúa Ninh Tuệ phái tới cùng nhau chăm sóc hai vị tiểu chủ tử trong nhà. Ông ta vừa sắp xếp hành trang cho Phá Lỗ, vừa lải nhải cằn nhằn, “Theo ta thấy, Thất điện hạ sớm rời khỏi Nam thư phòng vào triều lo chuyện chính sự rồi, thư đồng như ngươi cũng đâu còn tác dụng gì nữa, chỗ như hoàng cũng chúng ta vẫn nên ít lui tới thì tốt hơn.”

Phá Lỗ ứng phó qua loa mấy lời dông dài của Vương bá xong, thật vất vả mới thoát thân ra ngoài. Y nghĩ tới lần này Trường Bình giận lâu như vậy không tới tìm y, nhất định là giận vô cùng, y vẫn nên lên phố chọn ít đồ chơi nhỏ trước để lấy lòng Trường Bình đã, mong hắn bớt giận.

Lúc đang chọn đồ ở Trân Bảo Hiên, chợt nghe bên ngoài rất ồn ào, trưởng quầy vốn đang cười híp mắt đứng phục vụ bên cạnh nghe tiếng ồn ào thì như chim sợ ná, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

“Đây là thế nào?” Phá Lỗ thấy bộ dạng của trưởng quầy như vậy không nhịn được mở miệng hỏi.

Trưởng quầy lau mặt một cái, cười khổ nói: “Chắc chủ tử không biết, đây là Tương Thành vương tới.”

Tương Thành vương? Đó chẳng phải là Cơ Huyên sao? “Gã ta tới thì tới, sao các người lại sợ đến như vậy?”

Trưởng quầy rón ra rón rén chạy ra đóng chặt cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi lên châm trà cho Phá Lỗ, lắc đầu cười khổ nói: “Ngài không biết đó thôi, mấy hôm trước không biết vì sao Tương Thành vương đột nhiên coi trọng quán trà sát bên quầy chúng ta, muốn nhường lại. Haizzz, ngài nói thử xem, nếu đưa đủ bạc, người ta là một Vương gia, ông chủ quán trà không đắc tội nổi, quán trà kiếm được bạc, cầm bạc đi tới nơi khác mở cũng được. Nhưng chẳng ngờ Tương Thành vương này chỉ đưa có ba trăm lượng bạc đã muốn người ta nhường lại quán trà này, ông chủ quán trà nói ít nhất phải bán năm ngàn lượng mới được, có ba trăm lượng….”

Trưởng quầy lại lắc đầu: “Ông chủ quán trà chắc chắn không muốn bán, nhưng Tương Thành vương lại tức giận, không biết tìm một đám du côn vô lại ở đâu tới, ngày ngày tới cửa gây rối. Trân Bảo Hiên này là sản nghiệp của Công chúa Vĩnh An, Tương Thành vương tốt xấu gì cũng còn kiêng nể một chút, không tới cửa uy hiếp, nhưng đám du côn này ngày nào cũng tới đây, khiến việc buôn bán gần đây của chỗ chúng ta cũng xuống dốc không phanh, haizzzz.”

Phá Lỗ cau mày nghe xong, cầm hộp bát âm đã chọn được nhét vào tay trưởng quầy, “Gói chặt giúp ta, ta đi một lát sẽ trở lại.” Mấy năm nay Cơ Huyên càng ngày càng hư hỏng không tưởng tượng nổi, lễ mừng năm mới năm trước gây ra chuyện cưỡng ép nạp nữ tiểu quan làm thiếp gây chết người, các chức quan trên người bị phế không còn một mống, còn bị cấm túc ba tháng. Bây giờ mới qua được bao lâu mà đã tiếp tục bắt đầu gây rối rồi?

Vừa vào quán trà, đã thấy một người trẻ tuổi mập tròn như quả bóng, gã ta bưng một tách trà thong thả ung dung thổi, trên khuôn mặt trắng mập hung ác đầy ý cười: “Thế nào, bổn Vương cho ngươi một tháng để suy nghĩ, nhìn dáng vẻ của ngươi là chưa nghĩ thông?” Theo lời gã ta nói, đám tay sai đứng bên cạnh lại vuốt gậy vây quanh trưởng quán trà.

Phá Lỗ thấy bộ dạng như vậy thì chán ốm, đi tới lạnh lùng quát một tiếng: “Dừng tay!”

Nếu đổi lại là đám thị vệ đi theo Cơ Huyên lúc trước, vào lúc này thấy vị chủ nhân này đã sớm im miệng, nhưng lần này đi theo Cơ Huyên lại là đám côn đồ vô lại muốn nịnh bợ Vương gia, nào nhận ra Phá Lỗ là ai, chỉ nghĩ muốn nâng sĩ diện trước mặt tân chủ tử, vừa thấy có người thò đầu ra, lập tức quay đầu xông lại vây quanh Phá Lỗ.

“A, tiểu tử này của nhà nào, chạy tới đây gây ỏm tỏi gì vậy?” Tên dẫn đầu nhe hàm răng vàng khè, miệng đầy mùi hôi phun lên mặt Phá Lỗ.

Khi Cơ Huyên nhìn thấy Phá Lỗ đi vào, trong lòng đã chán ghét muốn chết. Mấy năm nay, hận thù giữa gã ta và Phá Lỗ cùng Cơ Ẩn càng ngày càng sâu, nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Lại nói gần đây, vì sao gã ta bị phế hết chức quan cấm túc vô cùng mất mặt như vậy, không phải là do tiểu tử Phá Lỗ này không biết từ đâu biết được chuyện gã ta nạp tiểu quan nữ, chạy tới chỗ phụ hoàng tố cáo một hồi. Hơn nữa tên tiện chủng Cơ Ẩn đó bây giờ ngày càng quá đáng, cảm thấy bị dạy dỗ trách mắng còn chưa đủ, thế mà dám tố gã ta dài cả một quyển tấu chương trên triều đình, khiến gã ta mất chức quan còn bị phạt bổng lộc một năm.

Phải biết rằng, kể từ sau năm ông ngoại và cậu bị tịch thu tài sản, thì cuộc sống của Hoàng tử gã ta đây trôi qua không mấy thoải mái. Trong nhà nuôi một đám con hát thị thiếp như vậy, không có tiền sao được, nào đâu còn được những Hoàng tử kia cung phụng ăn chơi đàng điếm hàng năm, vừa bị phạt, bạc cũng bị cắt nguồn. Gã ta đường đường là một Hoàng tử lại lưu lạc tới nước phải cưỡng chiếm quán trà của người khác, đều là Chung Phá Lỗ làm hại.

Thấy đám côn đồ tính bước lên cho Phá Lỗ một bài học, trong lòng Cơ Huyên hồi hộp, cho dù ngươi võ nghệ mạnh hơn nữa, ta đây lại nhiều người, một mình ngươi đối phó được sao? Gã ta cúi đầu giả vờ thật sự không nhìn thấy, rất nhàn nhã uống trà, chờ đợi tới cảnh Phá Lỗ bị đánh răng rơi đầy đất.

Nhìn thấy bộ dạng ông chủ quán trà và mấy tiểu nhị người hầu trà bên cạnh mặt mũi tím bầm, Phá Lỗ không nói hai lời, bước lên đá bay gã dẫn đầu đám côn đồ.

“Bịch!” Tiểu hỗn tử bị Phá Lỗ đá bay lên không trung lộn một vòng rồi nện thẳng xuống mặt bàn trước mặt Cơ Huyên, tiện thể kéo Cơ Huyên ngã xuống đất lăn hai vòng.

Hai thái giám phục dịch Cơ Huyên cảm thấy cảnh này nhìn rất quen mắt, hình như lần trước bị Chung tam công tử đá bay nện xuống là một con ngựa thì phải?

Chờ bọn chúng đỡ Cơ Huyên nằm trên đất lẩm bẩm mắng chửi không ngừng đứng lên, Phá Lỗ đã sớm đánh đám lưu manh này răng rơi đầy đất rồi. Rất rõ ràng Cơ Huyên vẫn xem thường Phá Lỗ, võ nghệ mấy năm nay của y đúng là không uổng công luyện tập, đừng nói là mấy tên côn đồ cắc ké này, dù là mười Thiết quân vệ, bàn về chiến đấu dưới ngựa cũng không thể hạ y. Nhưng theo cơ thể lớn dần, lực khống chế của Phá Lỗ đã sớm dày công tôi luyện, mới vừa rồi chỉ dùng hai phần công lực, muốn cho Cơ Huyên chịu chút đau đớn thôi. Nếu dùng toàn lực đá một cái, thì cái tên hỗn tử kia đã sớm tắt thở, ngay cả Cơ Huyên cũng bị ngã gần chết.

Bị Phá Lỗ đạp một cú như vậy, Cơ Huyên đã nhớ tới cảnh lần đầu tiên gã ta vô tình nhìn thấy Phá Lỗ bay lên đá cọc gỗ thành hai khúc, khoảnh khắc đó
không nhịn được trái tim run lên vài cái. Thấy đám côn đồ kia nằm trên đất kêu rên không ngừng, gã ta không nhịn được chửi thề một tiếng, phế vật!

Nhưng trên mặt vẫn phải treo nụ cười đáp lời Phá Lỗ, gã ta biết, nếu thật sự chọc tới lông người này, nhất định người ta sẽ đánh gã ta thành đầu heo, cùng lắm thì phụ hoàng chỉ trách y gây sự.

“Ơ, biểu đệ tới à, mắt ta không tốt, vừa rồi không thấy ngươi làm đám ngu xuẩn này xúc phạm ngươi, ngươi đại nhân đừng trách tiểu nhân nhé.”

Phá Lỗ lười phải tính toán với tên khốn Cơ Huyên này, y trầm giọng nói: “Tam hoàng tử, hành động cưỡng chiếm tài sản của dân sợ là không ổn, hay là bây giờ ta lập tức vào cung, nói chuyện này với đại cữu?”

Khuôn mặt mập thịt của Cơ Huyên run lên, gã ta cũng đâu muốn bị phụ hoàng cấm túc nữa, vội vàng thay đổi chủ đề: “Haizzz, mấy ngày không gặp ngươi, ta còn tưởng ngươi theo chân lão thất xuôi Giang Nam rồi chứ, sao ngươi còn ở kinh thành?”

Phá Lỗ sửng sốt, Trường Bình đi Giang Nam rồi ư? Chuyện khi nào vậy, sao y không biết?

“Thất hoàng tử xuôi Giang Nam rồi?”

Thấy Phá Lỗ thật sự không biết, Cơ Huyên nhớ tới báo cáo của đám do thám báo về, con ngươi đảo một vòng, độc dịch trong lòng xông ra ngoài. Gã ta đi tới bên cạnh Phá Lỗ, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Không ngờ thì ra ngươi không biết? Chẳng phải ngươi và lão thất vô cùng tình cảm sao? Mùa xuân năm nay lũ quét ba quận ở Giang Nam, phụ hoàng phái lão thất thay mặt thiên tử đi tuần sát lũ lụt Giang Nam.” Nói xong thật giống như cảm thấy rất đau đớn lắc đầu một cái: “Haizzzz, cũng là số mệnh lão thất không tốt, thay mặt thiên tử tuần sát châu phủ thể diện cỡ nào, nhưng ai có thể ngờ, chuyến này hắn đi sợ là không về được.”

Phá Lỗ bị ba chữ không về được níu chặt trái tim, y tiến lên một bước túm lấy cổ áo Cơ Huyên, lạnh lùng quát hỏi: “Cái gì gọi là không về được?”

Cơ Huyên âm trầm nở nụ cười, ghé bên tai Phá Lỗ nói: “Nửa tháng trước, Giang Nam truyền tin tới, nói lũ lụt đi qua dịch bệnh nổi lên, tính chất bệnh dịch này rất mạnh, rất dễ nhiễm qua người, sau khi bị nhiễm nhanh nhất thì nửa ngày chậm nhất thì ba ngày sẽ chết thảm. Phụ hoàng đã hạ chỉ, yêu cầu phong tỏa ba quận ở Giang Nam, cho phép vào chứ không cho phép đi ra, cho nên ta nói sợ là hắn không về được.” Cho dù hắn chịu đựng được qua dịch bệnh, thì vẫn có ta phái người chờ lấy tính mạng của hắn đấy.

Sắc mặt Phá Lỗ lập tức trắng xanh, y bỏ qua Cơ Huyên, xoay người bỏ chạy.

“Biểu đệ, ngươi làm gì thế hả? À, tình cảm của ngươi và lão thất rất tốt, đây là ngươi muốn đi cứu hắn?” Đi đi đi đi, nhanh đi thể hiện huynh đệ tình thâm của ngươi đi, cùng hảo huynh đệ kia của ngươi chết ở Giang Nam luôn đi!

Cơ Huyên nhìn theo bóng lưng Phá Lỗ hốt hoảng chạy bừa, âm trầm nở nụ cười. Sau khi cười một hồi, gã ta vẫy vẫy tay với nam nhân có khuôn mặt bình thường gần như không có cảm giác tồn tại đứng hầu bên cạnh, rỉ tai nói: “Đi đi, nói cho chủ tử của ngươi biết chuyện hắn ta yêu cầu ta đã làm được giúp hắn ta. Bảo hắn ta đừng quên đáp ứng chuyện của ta.”

Phá Lỗ không đời nào nghe tiện nhân Cơ Huyên kia tùy tiện nói mấy câu mà đã tin, y chạy tới Hàn lâm viện chờ bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng cũng chờ được nhị ca ra cửa.

Y vọt lên, nắm lấy Bình Hồ đang chào tạm biệt đồng liêu, đôi môi run rẩy, nói năng lộn xộn: “Nhị ca, huynh nói cho ta biết, Trường Bình, à không, là Thất hoàng tử xuôi Giang Nam sao? Giang Nam có dịch bệnh sao?”

Bình Hồ bị sắc mặt tái nhợt, giọng điệu run rẩy của Phá Lỗ dọa sợ hết hồn, hoàn toàn không nghe rốt cuộc y nói gì. Xấu hổ cười cười với đám đồng liêu bị đệ đệ hù sợ, kéo Phá Lỗ đi tới góc khuất, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Phá Lỗ như khi còn bé, giọng điệu điềm đạm nói: “Thở vào, bình tĩnh lại, nhị ca dạy ngươi thế nào, trước chuyện lớn đều phải tỉnh táo.”

Phá Lỗ được giọng nói không nhanh không chậm của Bình Hồ trấn an một chút, y thở gấp một tiếng: “Nhị ca, Thất hoàng tử xuôi Giang Nam sao? Giang Nam có dịch bệnh sao?” Y mong chờ nhìn Bình Hồ, hi vọng hắn ta có thể lắc đầu một cái, cười nói có phải y nằm mơ thấy ác mộng không, mắng y nói bậy nói bạ.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Bình Hồ trở nên gượng gạo, trái tim Phá Lỗ trầm xuống từng chút một.

Hai chân y mềm nhũn ngồi xuống ngay đó, lẩm bẩm nói: “Không thể nào chứ, hắn sẽ không.” Y nhớ tới ngày chia tay, rõ ràng bộ dạng Trường Bình đã khóc, kết hợp với tin tức bây giờ nhận được, thì biết Trường Bình giả vờ tức giận, chỉ vì muốn y tách ra mà thôi. Phá Lỗ hận không thể đấm mình một cái, ở cùng Trường Bình nhiều năm như vậy, có bao giờ hắn tức giận ồn ào với ngươi lâu vậy, ngươi sống nhiều năm thế, tâm nhãn sống trên người chó sao?

Bình Hồ chứng kiến bộ dạng này của đệ đệ, trong lòng cũng hết sức khó chịu. Mấy năm trước hắn ta rời nhà cầu học, đối với tình cảm thân mật giữa Phá Lỗ và Thất hoàng tử cũng chỉ nghe đại ca nhắc tới vài lần, nghĩ bất quá chỉ là hai đứa trẻ cùng tuổi có thể chơi cùng nhau mà thôi. Mấy hôm trước Giang Nam truyền tới tin tức, đại ca còn đặc biệt chạy tới dặn hắn ta không thể để lộ trước mặt Phá Lỗ, hắn ta còn có chút chẳng biết tại sao.

Bây giờ thấy bộ dáng thất hồn lạc phách này của Phá Lỗ, cuối cùng hắn ta đã biết, đại ca lo lắng đúng, Phá Lỗ và Thất hoàng tử không phải là bạn chơi cùng tuổi gì đó, mà thật sự là tâm đầu ý hợp.

Phá Lỗ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng sức lực cả người sau khi nghe tin tức này đều bị rút hết đi rồi, dịch bệnh thời đại này hàm nghĩa thế nào, đi theo Trường Bình học không ít sách sử, Phá Lỗ nhớ tới những chuyện mạng người mỗi lần dịch bệnh mang đi tính bằng đơn vị hàng ngàn, lại nghĩ tới Trường Bình thế mà thân ở trong vòng vây tử thần, trái tim y thật sự tựa như bị bàn tay vô hình nào đó dùng sức bóp chặt.

Y thở hổn hển hai tiếng, cắn răng đứng lên, giơ tay ôm Bình Hồ, “Nhị ca, giúp ra đưa Bảo Nhi tới chỗ dì, xin bà chăm sóc thay ta mấy ngày.” Sau khi nói xong, xoay người lảo đảo chạy đi.

Bình Hồ sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu ý của đệ đệ, y đây là muốn đi Giang Nam tìm Thất hoàng tử, câu vừa nói chính là giao phó hậu sự trước!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện