Tương Du Nữ Quan

Chương 65: Ngoại truyện 1.1


trước sau

Chuyển ngữ: Mic

Hữu phong tuấn cực (Thượng)

[Mở đầu ]

Dãy núi Tung Sơn phía Đông thuộc Thái Thất sơn nằm trong địa phận Hà Nam có cả thảy ba mươi sáu đỉnh núi, vách núi dựng đứng xanh biếc, san sát vào nhau, sừng sững uy nghiêm, bao la trải rộng. Cao nhất là đỉnh“Tuấn Cực Phong”, xuất phát từ  câu “Tuấn cực vu thiên” trong bài “Tung Cao – Kinh Thi”.

Tên tự Tiêu Tuấn bắt nguồn từ chữ này.

Trên thực tế, hắn đích thực là người yêu thích núi non, chỉ là chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sau này sẽ kết thúc cuộc đời tại Giang Nam.

[1]

Tiêu Tuấn là con thứ mười ba của Sùng Cảnh đế, có điều cũng không phải là đứa con được chờ mong gì, bởi vì sự thật mà nói, hắn là do vị mẫu phi đang dần bị thất sủng dùng một vài thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng mưu tính mà có được.

Có lần hắn đang chơi trong Ngự hoa viên, nghe thấy hai cung nữ trung niên nhỏ giọng thầm thì ở bên cạnh, nói hắn không được hoàng đế yêu thương, nếu không có chung rượu đã được bỏ chút thuốc kia, e rằng cũng sẽ không có hắn bây giờ.

Khi ấy hắn im hơi lặng tiếng bỏ đi, qua ngày sau, hai cung nữ đó cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

Thực ra năm ấy hắn bất quá chỉ mới tròn tám tuổi, có thể ngay cả ý tứ trong lời nói cũng không hiểu, nhưng hắn biết đây không phải lời lẽ hay ho gì. Chuyện này đương nhiên là do mẫu phi hắn xử lý, về sau tính tình hắn dần dần trở nên tàn nhẫn, người chung quanh bắt đầu kính sợ hắn, từ đó cũng không bao giờ lại xuất hiện những lời đồn đãi vô căn cứ như vậy nữa. E rằng cũng chính từ lúc đó, hắn bắt đầu không cách nào chấp nhận được sự khinh thường của người khác, bởi vì điều đó chung quy sẽ khiến hắn bất giác nhớ lại tiếng cười nhạo khúc khích của hai cung nữ kia.

Đối với một đứa trẻ tuổi nhỏ mà nói, đây chính là một loại tra tấn.

Hoàng tộc Tiêu thị của Lương quốc xét về số lượng mà nói cũng không tính là đông, điểm này đã thể hiện ở chính phụ hoàng hắn – Sùng Cảnh đế, mặc dù vị phụ hoàng cả đời chinh chiến lúc còn sống phong lưu thế nào, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi sáu đứa con cả trai lẫn gái.

Đương nhiên, bình an lớn lên còn chưa tới hai mươi người.

Thế nhưng, Sùng Cảnh đế đích thị là một người đa tình, năm ba mươi tuổi, sau khi vừa bình định Tây Nhung thì được cống hiến một mỹ nhân, liền giã từ cuộc sống lưu luyến bụi hoa, thậm chí còn vì mỹ nhân này mà bỏ đi ý định diệt tộc Tây Nhung.

Vị mỹ nhân đã thay đổi ông chẳng phải ai khác, chính là mẫu thân Nguyệt Quý phi của Nhiếp chính vương sau này, nghe nói ngay cả tự “Nguyệt” cũng là do Sùng Cảnh đế đích thân suy nghĩ.

Vị Nguyệt mỹ nhân này được đắc sủng dưới tình huống trong cung đã có vài vị hoàng phi cùng vô số thị thiếp, nàng sau đó còn đường hoàng sinh hạ hoàng trưởng tử cho hoàng đế.

Lúc này những chuyện như cung đấu đương nhiên không thể thiếu, nhất thời độc dược cùng ám tiễn nhất loạt xuất ra, gièm pha cùng châm ngòi khiêu khích cũng xuất hiện.

Cảnh tượng đao quang kiếm ảnh ngươi tới ta đi kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên không chết không dừng mới thật ghê gớm làm sao!

Dưới sự che chở bao bọc chu toàn của Sùng Cảnh Đế, Nguyệt mỹ nhân vẫn như cũ có thể an ổn làm hoàng quý phi của nàng, chỉ tội cho hoàng trưởng tử, tuổi còn nhỏ như vậy đã bị ám sát vô số lần, khiến cơ thể để lại mầm bệnh không thể chữa khỏi.

Tiêu Tuấn đối với chuyện này chỉ hiểu được phần nào, hắn từng thấy Nguyệt quý phi kia, dù chỉ là nửa gương mặt nhưng đã cảm nhận được ánh trăng sáng ngời nơi chân trời, mặc dù hãy còn là một đứa trẻ nhưng cũng cảm giác được đại khái trên đời này sẽ không thể nào có được một mỹ nhân như vậy nữa.

Chẳng qua hắn rất gai mắt ba đứa trẻ của nàng, chẳng ưa được người nào, đặc biệt là đứa nhỏ nhất – Tiêu Tranh, mặc dù nó hãy còn tập tễnh học đi.

Sùng Cảnh đế không thích hắn, cho nên mẫu phi của hắn hiện giờ chỉ quan tâm đến ca ca ruột thịt cùng mẹ, cũng chính là đương kim nhị hoàng tử. Nhưng hai đứa con của Nguyệt quý phi đều được Sùng Cảnh đế vô cùng yêu thương, đây hiển nhiên chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì so về lợi thế, cũng chính là Nguyệt Quý phi nhỉnh hơn.

Giao thừa năm đó, trong cung tổ chức yến tiệc, hắn lớn thêm một tuổi, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác gì.

Đèn đuốc sáng rực, hắn nhìn thấy vị phụ hoàng uy nghiêm kia đã có không ít tóc bạc, bên cạnh như trước vẫn là Nguyệt Quý phi, chăm chú quan sát, thế nhưng đã không cảm nhận được cái cảm giác mỹ mạo tuyệt trần như lần đầu gặp nữa.

Xem ra thời gian thật sự là không buông tha bất kỳ ai, nhưng phụ hoàng của hắn vẫn cố chấp ở bên cạnh nàng.

Tiêu Tuấn bĩu môi, vô cùng khinh thường quay đầu đi, thế nhưng trông thấy ca ca ruột vừa đi tới, ôm vai hắn vô cùng thân thiết hỏi hắn khoảng thời gian qua có khỏe không.

Hắn bất quá còn chưa được mười tuổi, nhưng nhị hoàng huynh đã qua nhược quán, thành thật mà nói, với người này…. không có gì để nói….

Hắn quay đầu đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng trông thấy mẫu phi vẫn đoan trang vô cùng như trước đây, nhưng bà chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, không nói lời nào, sau đó thì nhíu mày nhìn chằm chằm Nguyệt Quý phi ở phía trên.

Tiêu Tuấn chợt cảm thấy mẫu phi của hắn cũng đã già đi rất nhiều, trong lòng có chút xót xa.

Chỉ là không nghĩ tới đây lại là lần cuối cùng nhìn thấy họ, sau buổi cung yến không bao lâu, Sùng Cảnh đế liền băng hà, sức khỏe Nguyệt Quý phi ngày càng suy yếu, dường như chỉ vài tháng cũng đã hoăng thệ.

Nhất thời mưa gió ập đến.

Sùng Cảnh đế chưa từng sắc lập hoàng hậu, ra đi lại đột ngột, Nguyệt Quý phi lại không có gia thế bối cảnh, cộng thêm hoàng trưởng tử thân thể hư nhược, liên quan đến việc hoàng vị thay đổi khiến ánh mắt của chư vị đại thần nhất loạt hướng về phía Nhị hoàng tử.

Đây chính là Sùng Quang đế sau này.

Điều đáng mỉa mai là vị mẫu phi một tay âm thầm trợ giúp hắn lên ngôi, thế nhưng vào ngày hắn được xác lập làm người kế vị lại buông tay nhân thế, không chút báo trước.

Như thể đã hoàn thành sứ mệnh nào đó, nhưng lại mang theo rất nhiều điều không cam.

Vì thế Tiêu Tuấn bắt đầu không thích cung đình, hắn ở trong cung nhẫn nhịn chờ đợi đến năm mười sáu tuổi, đến gặp ca ca ruột nay đã trở thành hoàng đế, nói muốn xuất cung.

[2]

Đó là một năm áo vải rong ruổi trên lưng ngựa, vui vẻ hành tẩu, trong ấn tượng, hắn dường như đã đem toàn bộ kinh thành đều lãng quên.

Khoảng thời gian ở Giang Nam sau này hắn cũng từng thử phóng ngựa dọc ngang, nhưng Giang Nam dù gì vẫn là Giang Nam, hắn cũng không còn là chàng thiếu niên tùy tiện bừa bãi năm đó.

Hoàng hôn một ngày mùa thu, hắn phi ngựa từ ngoại thành một đường băng băng vào thành, nhưng lúc ngang qua phủ đệ hoàng trưởng từ thì ghìm cương.

Hắn trông thấy một nữ tử, ký ức ngày thơ chợt ùa về, tựa như lần đầu tiên trông thấy Nguyệt Quý phi, gương mặt nghiêng nghiêng của nàng tựa ánh trăng, tư thái uyển chuyển leo lên xe ngựa, rời xa tầm nhìn của hắn.

Dù sao cũng là độ tuổi tình triều nảy nở, Tiêu Tuấn bất giác bị cuốn vào cõi mộng mà bản thân chưa từng kỹ càng tìm hiểu. Gần như ngày nào hắn đều phải dạo qua cửa phủ của hoàng trưởng tử, thậm chí có một lần còn đụng phải hoàng trưởng tử.

Người ấy tựa cửa mỉm cười ôn hòa, ánh mắt hẹp dài, nhưng lại không hề sắc bén, đại khái là vì sức khỏe không tốt, sắc mặt vô cùng xanh xao, nhưng chính vì vậy lại thoáng lộ ra một tia thân thiết.

“Thì ra là thập tam hoàng đệ à, chi bằng vào ngồi chơi đi.”

Tiêu Tuấn rất muốn vào trong, nhưng nghĩ lại, vẫn là lắc đầu rời đi.

Không chỉ là vì không thích vị đại hoàng huynh này, mà có lẽ còn vì trong lòng sợ hãi. Vì thế sau khi trở về nhịn không được đập đổ một đống đồ đạc, Tiêu Tuấn hắn trời không sợ đất không sợ, thế nhưng lại lo lắng trông thấy một nữ tử!

Hay có thể nói lo lắng vị nữ tử này thực ra là người của đại hoàng huynh….

Sau khi vào đông khí trời chuyển lạnh, Tiêu Tuấn lại đến trước phủ đệ của hoàng trưởng tử giả vờ lượn lờ mấy vòng, nhưng đều chưa từng gặp lại thiếu nữ đó, trong lòng dần trở nên thất vọng, nên không đến nữa.

Lúc Sùng Quang đế kế vị, hoàng trưởng tử đã không qua khỏi, vì vậy lần đó tựa cửa nhìn ra, thế nhưng cũng là lần cuối cùng Tiêu Tuấn gặp ông.

Có một đêm, hắn cưỡi ngựa qua phố, người đầy mùi rượu, tình cờ gặp phải Tiêu Tranh tuổi thiếu niên. Ánh trăng phủ lên đầu vai, gương mặt lạnh lùng kia của Tiêu Tranh chợt khiến hưng trí của hắn hoàn toàn mất sạch.

Hắn rất muốn tiến lên, tựa như ngày trước ở trong cung khi dễ tên này một phen, nhưng lại trông thấy bên cạnh Tiêu Tranh dắt theo một đứa bé, bộ dạng cực kỳ giống đại hoàng huynh tựa cửa nhìn hắn lúc ấy, vì thế gạt đi ý nghĩ này.

Trở về đương nhiên lại nhịn không được đập bể đồ đạc, bởi vì hắn cảm thấy bản thân thật sự lòng dạ đàn bà! Nhưng sau này, vào đêm mà hoàng trưởng tử hoăng thệ, thì lại giật mình kinh ngạc hồi lâu.

Hắn nhớ đến gương mặt tựa như ánh trăng chiếu rọi của Nguyệt Quý phi, hiện giờ sự huy hoàng rực rỡ của người đã ở nơi nào?

Tây Nhung lại dần không an phận, sau khi Sùng Cảnh đế băng hà thì bắt đầu xâm lấn, thậm chí có một lần còn cướp phá mấy thành trấn quan trọng.

Nhất thời lòng người hoang mang, thậm chí có đại thần còn đề nghị hai nước liên hôn, đưa ra kế hoạch để công chúa hòa thân.

Đây cũng là kế sách tạm thời, dù sao Đại Lương hiện giờ cũng không giàu có gì, trước đây chiến tranh liên miên, khó khăn lắm những năm này mới có thể nghỉ ngơi lấy sức, bách tính lẫn chúng đại thần đều không muốn lại nhìn thấy cảnh can qua.

Nhưng Sùng Quang đế lại có chút không vui.

Là một đế vương có tâm huyết thì đều sẽ không muốn hạ thấp mình trước bại tướng, mặc dù chỉ là bại tướng một thời.

Trong triều nghị luận xôn xao, hoàng đế cũng muộn phiền vô hạn. Chúng tướng lãnh bên cạnh Sùng Cảnh đế đều đã già rồi, người mới kế tục thì lại không đủ, muốn đánh đuổi Tây Nhung, quả thực khó khăn.

Một đám huynh đệ chạy tới chỗ Tiêu Tuấn nghe ngóng tin tức, thân là đệ đệ ruột, bọn họ đều tin rằng hoàng đế có lẽ hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ để lộ một chút tướng lĩnh xuất chinh lần tới rốt cuộc sẽ là ai a.

Yêu cầu không cao, chỉ cần không phải một trong bọn họ là được.

Tiêu Tuấn đang độ tuổi trẻ chí lớn bừng bừng, thập phần ngứa mắt đám huynh đệ nhát gan sợ chết này, ở trong phủ uống hết một hũ rượu, mượn men say gần như mắng cho đám người có mặt một trận té tát, sau đó nghiêng ngả lảo đảo vào cung chủ động xin đi giết giặc.

Một đám đại thần đang tề tựu trong ngự thư phòng thương thảo chính sự, hắn bị thái giám ngăn ở bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng Thủ phụ đại nhân Đinh Chính Nhất nói: “Nguyệt Quý phi năm đó xuất thân Tây Nhung, Khánh Đức công chúa phẩm mạo đầy đủ, lại cùng Tây Nhung có quan hệ huyết thống, là người thích hợp nhất để hòa thân.”

Tiêu Tuấn nhíu mày, cuối cùng vẫn là muốn hòa thân?

Hắn từng nghe thấy danh hào của vị hoàng tỷ này, chẳng qua cũng chỉ từng gặp qua một lần, sớm đã chẳng nhớ được tướng mạo, có điều đối với loại sự tình vừa mới đụng chuyện đã vứt một nữ tử ra chịu trận như thế này thì vô cùng khinh thường.

Nghĩ đến trước đây không thích Nguyệt Quý phi, liệu có phải nguyên nhân là vì bà bị Tây Nhung đẩy ra chịu trận hay không?

Hắn cười nhạo một tiếng, bộ dạng phóng túng ợ hơi rượu một cái, sau đó xoay người tới trước lan can bên cạnh, xoa lồng ngực muốn nôn để thuận khí, vừa ngước lên thì trông thấy một thiếu nữ cách đó không xa đang chậm rãi tiến đến, hai mắt hắn mở lớn, còn tưởng mình nhìn nhầm, mãi đến khi bóng người biến mất mới tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.

Một đường ráo riết chạy theo suýt ngã, hắn mới miễn cưỡng níu được cổ tay nữ tử, nàng kinh ngạc quay lại, cung nữ bên cạnh cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, kế đó thốt lên: “Ngô vương điện hạ?”

Thiếu nữ sửng sốt, ý cười trên mặt dần khôi phục, thử giãy cổ tay, nhưng Tiêu Tuấn lại chỉ hoảng hốt siết chặt, không hề buông lỏng.

Nàng vừa khó hiểu lại vừa không biết làm sao: “Thập tam hoàng đệ sao? Đệ giữ ta làm gì?”

“Hoàng đệ?” Tiêu Tuấn sợ hãi lùi về sau một bước, tay cũng bất giác buông lỏng: “Người là…”

Thiếu nữ càng cảm thấy khó hiểu, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như lần đầu gặp gỡ, để lộ nửa gương mặt tựa như ánh trăng rạng ngời: “Ta là Cửu hoàng tỷ của đệ – Khánh Đức ấy.”

Rõ ràng là tiết trời trong xanh, nhưng Tiêu Tuấn lại đột nhiên cảm thấy mây đen bao phủ chằng chịt, hắn mười mấy năm qua lần đầu tiên nhìn trúng một nữ tử, thế nhưng lại là tỷ tỷ của hắn………

Hắn không nhớ bản thân làm thế nào đi đến Ngự thư phòng, nhưng đích thực đã nói với hoàng đế muốn lãnh binh xuất chinh.

Hoàng đế giật mình trong thoáng chốc, hỏi hắn nguyên nhân, hắn ngẩn ra hết nửa ngày trời không nói lời nào, cuối cùng đành qua loa nói một câu lấy lệ: “Muốn vì bệ hạ phân ưu mà thôi.”

Hoàng đế hài lòng nở nụ cười, đích thân đỡ hắn dậy, sau đó thở dài nói: “Chẳng qua Trẫm đã đồng ý với Thập thất đệ rồi, nghĩ thấy hắn cũng không muốn tỷ tỷ của mình đi hòa thân thôi, Trẫm không thể coi nhẹ ý nguyện của hắn.”

Tiêu Tuấn ngơ ngác gật đầu, hắn cũng không muốn nàng đi hòa thân, nhưng có tư cách gì mà nói lời này, đệ đệ thì chưa đủ thân thiết, người thương thì không có tư cách, hắn rốt cuộc là một kẻ dư thừa, vốn không nên đến cuộc đời này, để rồi phiền não vô hạn…….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện