Tương Du Nữ Quan

Chương 43


trước sau

Edit: Mic

Hoàng đế bệ hạ lúc này đang quấn mình trong chăn kiên quyết không gặp bất kỳ ai.

Phúc Quý sớm đã bị đuổi ra ngoài điện, trong tẩm cung lớn như vậy, hắn một mình cô đơn ôm chăn nằm trên long sàng lạnh lẽo thê lương.

Đáng thương quá đi, sao có thể đối xử với hắn như vậy? Hắn là hoàng đế đó, sao có thể bi thảm đến mức bị thúc thúc cướp mất hoàng hậu vậy chứ?

Ông trời ơi, chả còn mặt mũi gặp ai, không muốn sống nữa không muốn sống nữa không muốn sống nữa đâu đâu đâu đâu……….

Hai chân đang ở trong chăn quẫy đạp lung tung thì sau lưng truyền tới giọng nói có phần hơi đờ đẫn của một người: “Bệ hạ……..”

Lưng tiểu hoàng đế cứng đờ, quay đầu sang, tức thì giật mình ngồi bật dậy, “Văn ái khanh, khanh khanh khanh vào đây từ lúc nào?”

Văn Tố giựt giựt khóe môi, nhấc tay hành lễ, “Hạ thần vừa vào, bệ hạ bớt muộn phiền.”

Mặt hoàng đế đen thui, lời này chẳng phải rõ ràng nói nàng cái gì cũng thấy sao?

“Thế thế thế khanh vào đây bằng cách nào?” Hoàng đế dự định một lát nữa sẽ trừng trị Phúc Quý thật nặng tay.

Văn Tố nhận thấy được nỗi buồn phiền từ sắc mặt của hắn, vội nói: “Hạ thần gấp rút đến bẩm với bệ hạ cách giải quyết, vừa rồi liều lĩnh xông vào, Phúc Quý công công cũng không ngăn được hạ thần, vẫn mong bệ hạ thứ tội.”

“Khanh nói có biện pháp?” Vừa nghe tới đây, hoàng đế đương nhiên sẽ không để tâm đến tội tự ý xông vào của nàng, lập tức tung chăn ngồi dậy ngay ngắn, đưa tay phải về phía nàng, “Ái khanh mau nói.”

Vừa rồi hãy còn là dáng vẻ gục đầu ủ rũ, hiện giờ đột ngột ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn nàng chăm chăm, biến đổi nhanh như vậy thực sự khiến Văn Tố cảm thấy buồn cười. Nhưng nghĩ tới vẫn còn chính sự, nàng mau chóng nghiêm sắc mặt, nhấc tay hành lễ nói: “Dám hỏi bệ hạ, ngài có ý với nữ vương Thanh Hải quốc không?”

Hoàng đế ngẩn ra, trên mặt bất chợt phiếm hồng, “Văn ái khanh vì, vì sao hỏi vậy?”

“Nếu như vô ý, những lời sau đây của hạ quan cũng không cần nói nữa.”

Hoàng đế hơi mím môi, thần sắc trở nên úp úp mở mở.

“Thế chính là có ý rồi.” Văn Tố liếc hắn một cái, giải quyết dứt khoát.

Tiểu hoàng đế gục đầu, lỗ tai nóng bừng. Hắn từ bé tiếp xúc với nữ tử không nhiều, ngoại trừ tính tình kiêu ngạo kia, nữ vương Thanh Hải quốc mỹ mạo vô song, hắn thầm thích cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bị hỏi thẳng thừng như vậy, vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên.

Văn Tố nhìn dáng vẻ này của hắn, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, tiến lại gần một bước, đè thấp giọng nói: “Hạ thần cảm thấy bệ hạ tuyệt đối không thể thua Nhiếp chính vương!”

Hoàng đế ngẩng phắt dậy, nét mặt kinh ngạc, “Khanh nói gì?”

Tay trái Văn Tố ở trước mặt hắn từ từ siết thành quyền, dõng dạc hùng hồn: “Ý hạ thần chính là, bệ hạ phải cướp nữ vương từ trong tay Nhiếp chính vương về!”

“Cướp?” Bệ hạ vẻ mặt mù mịt, “Cướp bằng cách nào?”

“Dùng chính khí thế của ngài!” Văn Tố nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt nghiêm nghị, “Bệ hạ phải nhớ, ngài là chủ của Đại Lương, là chân long thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, kẻ nào có thể so sánh với ngài? Ngài phải thể hiện khí phách của mình, phải có tự tin đem nữ vương cướp về dễ như trở bàn tay!”

Hoàng đế mắt chữ A mồm chữ O ngây ngốc nhìn nàng, một lúc lâu sau, đột nhiên từ thành giường nhảy xuống đất, siết chặt nắm tay gật đầu, “Không sai, Trẫm chính là thiên tử, dựa vào cái gì mà lại thua Nhiếp chính vương? Trẫm kiên quyết không tin, chẳng qua là một nữ tử, còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Trẫm được sao?”

“Bệ hạ anh minh, chính là như vậy.” Văn Tố thức thời cổ vũ khích lệ.

“Được!” Hoàng đế khí thế ngút trời đập tay một cái, nhưng rồi lại nghệch ra một hồi, lấm la lấm lét ngước mắt nhìn Văn Tố, “Thế Trẫm rốt cuộc phải làm thế nào?”

“……………………..”→_→

Văn Tố phái người tới dịch quán mời nữ vương Thanh Hải quốc, cũng không nói gì đặc biệt, chỉ nói hoàng đế bệ hạ đặc biệt vì nàng chuẩn bị một cung điện làm chỗ cư ngụ, mời nàng ấy lập tức dọn sang, sau đó bệ hạ sẽ ra sức chút, cũng không sợ không có cơ hội rồi.

Hoàng đế cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, để nàng ấy ở dịch quán, quá mức tự do, động một tí là đi tìm Nhiếp chính vương, chả trách lại xảy ra chuyện!

Đáng tiếc suy nghĩ này tốt đẹp quá mức, nữ vương bệ hạ vốn không nghe theo sắp đặt, từ chối thẳng thừng, vì thế hoàng đế đợi hết nửa ngày trời, ngay cả mặt mũi cũng chả thấy đâu.

Văn Tố cảm thấy chuyện này cũng không ổn, càng kéo dài sẽ càng phiền toái đây.

Sắc trời đã gần về chiều, nàng vẫn chưa quay về, trong đầu vẫn luôn tính toán, cuối cùng không biết làm thế nào, đành hướng hoàng đế mượn bút mực phong thư, nhờ Phúc Quý gửi đến Nhiếp chính vương, sau đó đem cửa lớn tẩm cung hoàng đế đóng lại, bắt đầu dạy hắn.

Chuyện tình cảm này quả thực là kẻ trong cuộc thì mê, người đứng ngoài thì tỉnh, Văn Tố đối với chuyện của hoàng đế so ra còn thông suốt hơn cả chuyện của chính mình.

Mà lúc này, nàng đang truyền thụ một tư tưởng cho bệ hạ, chính là nhất định phải một lần đã tóm được nữ vương Thanh Hải quốc.

Không bao lâu, Nhiếp  chính vương nhận được phong thư liền tự mình chạy đến, lúc tới tẩm cung vừa đúng lúc Văn Tố giảng dạy xong, nét mặt hắn ngờ vực, còn nàng mặt mày đỏ ửng, lúc ánh mắt hai người giao nhau, chợt cảm thấy quỷ dị.

“Văn khanh sao lại đột ngột vào cung?” Tiêu Tranh vừa hỏi, đầu đã xoay về phía vị trí của tiểu hoàng đế, lúc đối diện với ánh mắt u oán phẫn nộ của hắn thì đã hiểu ra vài phần.

“Hạ quan sẽ giải thích với Vương gia sau, nhưng không biết Vương gia đã mời nữ vương bệ hạ vào cung hay chưa?”

“Đương nhiên, trong thư nàng đã nói, bổn vương đoán có chuyện, lập tức phái người đi mời rồi.”

Dường như ngay khoảnh khắc vừa dứt lời thì tiếng của Phúc Quý liền vang lên: “Bệ hạ, cung nhân đến báo, nữ vương Thanh Hải quốc vào cung rồi.”

Bệ hạ lạnh lùng u ám lườm Tiêu Tranh một cái, trong lòng rỉ máu, một câu nói là tới liền, quả nhiên so với hắn mời gặp còn có giá trị hơn. >_<

“Bệ hạ, ngài nên đi rồi đó.” Văn Tố nhìn vẻ mặt ai oán của hắn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Ờm………..”

Hoàng đế ủ rũ đứng dậy, lơ đễnh chỉnh lại vạt áo mũ mão, gục đầu hướng bên ngoài mà đi. Mọi chuyện vốn rất tự nhiên, nhưng lúc lướt qua bên cạnh Nhiếp chính vương thì lại đột ngột đổi sắc mặt.

Tựa như cố ý muốn chọc giận hắn, Tiêu Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, khoé miệng mang theo đôi chút ý cười, ẩn chứa nét giễu cợt, trong mắt tràn đầy hoài nghi.

Vì thế hoàng đế bị ánh mắt này kích động, siết nắm đấm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, nhanh chóng bước ra ngoài.

Quyết không tin lần này Trẫm không thắng được ngươi, ngươi chờ đó cho Trẫm!

Văn Tố bị bộ dạng trước mắt này của hai thúc cháu khiến nàng ngây ra, một lúc sau hoàn hồn lại liền vội vàng nối gót theo.

Nàng muốn chặt chẽ quan sát hành vi cử chỉ của bệ hạ, để kịp thời đưa ra phương án sửa đổi.

Tiêu Tranh ở sau lưng đoán được nàng nhất định lại có chủ ý quỷ quái gì đó, lắc đầu mỉm cười, cất bước theo sau.

Vầng dương đã lặn một nửa, sắc trời chập choạng, trong ngự hoa viên thi thoảng còn có thể bắt gặp tuyết đọng trên đầu nhành cây, mang theo đôi chút lạnh lẽo yên ắng.

Giả sơn tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau đứng uy nghiêm lặng lẽ, hoàng đế bệ hạ trầm mặc, cùng với thiếu nữ trước mặt mắt to trừng mắt nhỏ.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Đông Đức Ngọc Tụng vốn lớn tuổi hơn hắn, đã lộ ra nét mềm mại đáng yêu của thiếu nữ, so với hắn còn cao hơn một chút, vì thế hoàng đế bệ hạ thoáng lùi về sau đứng trên một tảng đá mới xem như rốt cuộc có được cái khí thế Văn Tố đã nói.

“Sao ngươi lại ở đây?” Đông Đức Ngọc Tụng có chút mất kiên nhẫn, cũng không hành lễ, đối với hoàng đế đích thực giống hệt với các nam tử ở bổn quốc.

Hoàng đế đương nhiên muốn nhắc nhở nàng sự thực nơi đây chính là Đại Lương, vì thế hất đầu nói, “Đây là hoàng cung của Trẫm, Trẫm đương nhiên nên ở đây, trái lại là ngươi, vì sao tới chỗ này?”

“Cái gì?” Đông Đức Ngọc Tụng nhíu mày lườm hắn một cái, xoay người bỏ đi. Nàng muốn đi tìm Nhiếp chính vương, mới không thèm dây dưa với hắn.

Thế nhưng còn chưa cất bước thì đã bị một bàn tay lập tức chắn trước người nàng.

“Trẫm còn chưa nói xong, ngươi lại dám đi trước?”

Đông Đức Ngọc Tụng giựt giựt mày, “Hoàng đế bệ hạ đây là đang làm gì?”

“Cái gì cũng không làm, chính là không cho ngươi đi, thế nào?”

Trốn đằng sau giả sơn, Văn Tố chỉ lộ ra đôi mắt cùng nét mặt hưng phấn, bệ hạ được lắm, tiếp tục cố gắng lên!

Tiêu Tranh ngồi cạnh nàng cảm thấy khó hiểu, cái này có gì mà hứng chí đến vậy? →_→

“Đông Đức Ngọc Tụng, Trẫm hỏi ngươi, ngươi thật lòng muốn cùng Đại Lương liên hôn?” Có được khởi đầu, tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn, hoàng đế bệ hạ đã quen với dạng cố làm ra vẻ này.

“Đúng, Cô đích thực có ý liên hôn với Đại Lương, chẳng qua không phải với bệ hạ nhà ngươi, ngươi cũng không cần hao phí tâm tư nhiều làm chi.”

Đối diện với sự ngạo mạn của Đông Đức bệ hạ, hoàng đế cuối cùng bùng phát, “Làm càn, ngươi muốn liên hôn cũng chỉ có thể là với Trẫm!”

Quác quác quác……………

Một người trước mắt, cùng với hai người phía sau giả sơn đồng loạt đứng hình.

Văn Tố càng phấn chấn, hoàng đế bệ hạ, kỹ thuật diễn xuất của ngài quá giỏi, tiếp tục tiếp tục, ngài được lắm đấy!

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Đông Đức Ngọc Tụng có chút không kịp hoàn hồn,  tiểu hoàng đế vẫn luôn bị nàng cho là yếu đuối nhu nhược từ lúc nào lại trở nên mạnh mẽ như thế?

“Trẫm nói rồi, ngươi phải gả cũng chỉ có thể gả cho Trẫm, đừng quên, ngươi là quân chủ một nước, chỉ có danh hiệu hoàng hậu đế quốc mới xứng với ngươi, một danh hào vương phi, ngươi cam lòng sao?”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, sầm mặt bước xuống tảng đá, áp sát nàng ấy, “ Trẫm chính là cửu ngũ chí tôn, thiên hạ vạn vật tất cả đều là sở hữu của một mình Trẫm, hiện giờ Trẫm chỉ muốn nói với ngươi một câu, nếu như ngươi gật đầu đồng ý hôn sự với Trẫm, cùng Trẫm nắm giữ giang sơn vạn lý, còn nếu không thì…………” Hắn híp mắt, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Ngươi cái gì cũng đừng nghĩ tới, bao gồm cả hoàng thúc của Trẫm!”

Đông Đức Ngọc Tụng há hốc, lần đầu tiên chấn kinh đến mất hình tượng như vậy.

Lẽ nào bộ dạng trước đây của hắn đều là giả vờ? Bằng không sao lại có thể thay đổi nhanh như thế?

Hãy còn đang trầm tư thì cổ tay đã bị hắn tóm lấy, thoạt đầu dường như còn có chút run rẩy, nhưng chỉ một khắc sau đã biến mất không chút tăm tích, như thể sự run rẩy mới rồi đó là ảo giác của chính nàng.

“Ngọc Tụng, nếu nàng đồng ý với Trẫm, Trẫm cái gì cũng sẽ cho nàng, cho dù là giang sơn này, Trẫm cũng hoàn toàn không đặt vào mắt.”

Sự mạnh mẽ trước đó lại đột ngột biến thành dịu dàng ôn nhu, trong mắt tiểu thiếu niên mang theo cố chấp cùng nhu tình, nhưng càng nhiều hơn trong đó chính là sự thuần khiết mà chỉ có ở độ tuổi này. Hắn hãy còn nhỏ, sao biết tình yêu là gì, nhưng chính sự ngây ngô này lại càng khiến người khác cảm thấy không cách nào cự tuyệt.

Đông Đức Ngọc Tụng bất luận là tuổi tác hay suy nghĩ đều trưởng thành hơn so với tiểu hoàng đế, thế nên nàng càng hiểu được ý tứ hàm súc trong sự biến chuyển của hoàng đế.

Một câu này thốt ra, cường thế trước đó đều trở thành sự uy hiếp đối với lòng dạ giả dối của nàng, mắt cũng chỉ dừng lại mỗi nơi nàng.

Thì ra nàng đối với hắn quan trọng như vậy sao?

Cùng lúc với nảy sinh nghi vấn này, trong lòng tiểu nữ vương cũng nhịn không được có chút vui mừng, hoàng đế một nước xem mình còn quan trọng hơn cả giang sơn, còn có chuyện nào khiến người ta ngọt ngào hạnh phúc hơn được sao?

Hiện giờ lại nhìn vào ánh mắt thiếu niên này, so với ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt của người kia, cảm thấy quyết định trước đây của mình thật có chút hấp tấp.

Nàng thở dài, mỉm cười tự giễu, siết tay của hoàng đế, “Đa tạ hảo ý của bệ hạ, Cô đã ghi nhớ, nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng, cho bệ hạ câu trả lời thuyết phục.”

“Không được!” Hoàng đế lại trở về thái độ cường thế, giữ chặt cổ tay nàng, “Nàng hiện giờ cho Trẫm câu trả lời ngay!”

Đông Đức Ngọc Tụng liếc nhìn gương mặt quật cường của hắn, nhíu mày không lên tiếng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người sau giả sơn cùng với hoàng đế bệ hạ đều là ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng căng thẳng.

“Đồng ý hay là không đồng ý?”

“Cô vẫn cần suy nghĩ thử.”

“Đồng ý hay là không đồng ý?”

“Cô………..vẫn cần……suy nghĩ thử.”

“Đồng ý hay là…………..đồng ý?”

“Cô…………hửm?”

Cổ tay vẫn luôn bị níu giữ đến đau nhói, Đông Đức Ngọc Tụng cuối cùng đầu hàng gật đầu, “Được rồi, Cô…………trước đồng ý với ngươi là được.”

Nàng không phải nữ tử trung nguyên e ấp hai lời, là quân vương, lại luôn làm theo ý mình đã quen, cảm thấy có thể thực hiện thì liền tiến hành, cảm thấy không được cũng không đổi ý.

Trước đó không vừa mắt hoàng đế cũng là vì cảm thấy hắn quá ngây ngô nhu nhược, nhưng hiện giờ với khí thế này, ắt hẳn tương lai cũng không phải là vật trong ao. So với Nhiếp chính vương khó bề khống chế, những lời vừa rồi kia quả thực cũng khiến nàng động lòng.

Dù gì người kia sẽ không thể nào xem trọng nàng được như vậy.

Trong lòng nàng trăm xoay ngàn chuyển, nhưng hoàng đế vào khoảnh khắc nàng đồng ý thì liền lộ ra ý cười, thậm chí còn giang rộng tay ôm lấy nàng.

Hai người đằng sau giả sơn an lòng, nhìn nhau mỉm cười, lặng lẽ lùi đi….

Lúc sắp ra khỏi cửa cung, Văn Tố nảy sinh cảm khái: “Bệ hạ xem ra đối với nữ vương thật sự động lòng, bằng không cũng không thể nói được những lời lãng mạn như vậy, ngay cả giang sơn cũng không đặt trong mắt, chậc chậc, nam nhân chân chính nha…………”

Tiêu Tranh khinh bỉ hừ lạnh, “Một thằng nhãi ranh như nó lẽ nào có thể nói mấy chuyện đó, không biết là người nào dạy hư mà thôi.”

Ế………. Văn Tố rụt cổ, “Vương gia, ngài biết đó, bệ hạ thực sự rất thông minh, người bên cạnh thoáng chỉ điểm một chút, người liền có thể học một hiểu mười gì gì đấy mà, khụ khụ………..”

Tiêu Tranh cười nhìn nàng, “Phải, bổn vương hiểu rất rõ, nhưng Văn khanh cũng phải biết, đối tốt với nàng khôn phải nói vài ba câu lãng mạn hay thật sự vứt bỏ giag sơn, mà là……….” Âm thanh dừng lại, hắn đưa tay giữ lấy bàn tay đang thả bên người của nàng: “Mà là quý ở trái tim chân thành.”

Văn Tố thầm sợ hãi, cuống quýt muốn rút tay về, nhưng bị hắn ra sức giữ chặt, giọng nói cũng bắt đầu trở nên tức giận, “Văn Tố, nàng rốt cuộc muốn trốn tránh đến khi nào?”

Lời tác giả muốn nói: Cho nên nói tránh né nhiều quá, người ta cũng sẽ nổi nóng, nhìn đi, Vương gia bốc hỏa rồi đó ╮(╯_╰)╭


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện