Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chờ qua năm về rồi hẵng nói sau vậy, làm thiệt nhiều món cho anh, để bồi bổ anh là được rồi


trước sau

Advertisement
Tống Hi cứ thế bị kéo đi cả đoạn, cô độc thân 23 năm nay, luôn giữ khoảng cách vừa thân thiện vừa không quá thân thiết với những người đàn ông chung quanh mình, ấy thế mà bấy giờ đột nhiên lại nắm tay một người trưởng thành, độ ấm và cảm xúc từ bàn tay người nọ làm cho gương mặt của cô cứ nóng hây hẩy, ngượng ngùng không dám nhìn anh.

Cho đến lúc bước đến trước thang máy, nương theo động tác ấn phím, thì tay cả hai mới buông nhau ra.

Vì bước đệm này, mà người đưa Tống Hi về đương nhiên chính là Nhiếp Dịch.

Trên mặt anh vẫn vô cảm, không nhìn ra vui buồn, Tống Hi nghiêng đầu nhìn anh, vẫn không yên tâm hỏi han: “Chú và anh Thẩm Đình không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì.”

“Vậy thì tại sao…” Trầm mặc, không thèm nói tạm biệt mà đi luôn vậy? Cô chần chừ không dám nói hết câu.

Nhưng Nhiếp Dịch lại hiểu ý tứ của cô, nhẹ nhàng và bâng quơ: “Làm cái cá cược thôi.”

Tống Hi: “?”

Nhiếp Dịch không nói thêm gì nữa, trầm ổn hỏi: “Đêm mai làm món gì ăn?”

Tống Hi vừa nghe thì chợt nhớ ngay đến chuyện mấy lần trước cô đã nói với anh, sau này mà muốn ăn món gì, thì cô sẽ làm cho anh.

Chỉ là không ngờ nhanh đến thế.

Bất ngờ lắm, cũng rất khó xử nữa, cô đã hẹn với môi giới ngày mai sẽ đi xem nhà, có khi mất tận cả ngày.

“Ngày mai cháu có chút việc, có thể sẽ ra ngoài cả ngày.” Tống Hi chỉ đành từ chối.

Nhiếp Dịch hỏi: “Việc gì?”

“Ừm….” Tống Hi do dự không nghĩ ra được lý do thoái thác, “Chỉ là có chút việc….”

Cô không muốn gây phiền phức cho anh thêm nữa, nhưng câu nói kia lọt vào tai người nghe thì nom thật là tắc trách và qua loa.

Hơn nữa vừa nãy bị Thẩm Đình đả kích một phen, dù trên mặt luôn thong dong, nhưng cái câu ‘chỉ thân hơn vài ngày trước có một tí ti thôi’ đã làm Nhiếp Dịch không giữ được nét bình tĩnh rồi.

Nhiếp Dịch không nói thêm nữa.

Cayenne tiêu sái chạy đi.

Nhiếp Dịch quả thật đã tức giận rồi.

Tống Hi đứng đực ra, không hiểu sao lại có chút áy náy, hơn cả thế là ấm ức.

Cô bị đuổi xuống xe ấy à?

*

Bên kia, Tống Tĩnh Viện hỏi chuyện gì thế này những hai lần, Thẩm Đình ấp a ấp úng không dám nói thật, chỉ đành bảo đùa thôi.

Tống Tĩnh Viện đổi lời: “Nhiếp Dịch sao lại đến đây?”

Thẩm Đình khụ một cái: “Không phải vì lâu quá không gặp à, gọi đến cùng nhau hàn huyên thôi.”

Tạm thời không thể nói ra tình cảm của Nhiếp Dịch được, nhỡ đâu lọt đến tai của Tống Hi thì sẽ làm rối tiết tấu của Nhiếp Dịch mất, cuối cùng cả hai mà không thành đôi được thì trách nhiệm sẽ thuộc về anh ấy.

Tống Tĩnh Viện cúi đầu lướt điện thoại, Thẩm Đình vừa lái xe vừa bớt chút thời gian nhìn thoáng qua cô ấy, hỏi: “Mùi vị nhà hàng này không tệ chứ?”

Tống Tĩnh Viện lạnh lùng: “Không muốn nói thì câm đi.”

Thẩm Đình nghẹn họng, lúc này mới nhận ra là cô ấy đang tức giận.

Thẩm Đình sờ mũi, đuối lý phải giải thích thêm: “Chủ yếu là chưa đến lúc thích hợp, để hôm nào nói với em.”

Tống Tĩnh Viện không thèm đáp lời anh ấy.

Thẩm Đình cố gắng tìm đề tài: “Em và Tống Hi trò chuyện thế nào rồi? Giải thích rõ ràng chưa?”

Tống Tĩnh Viện: “Hôm nào sẽ nói với anh.”

Còn lấy câu của anh ấy đặng vặn lại anh ấy cơ.

“Ặc….” Thẩm Đình đau đầu, “Này là tính gây sự đấy à? Em hăng hái thế? Cái nết gì mà dữ dằn chưa! Không đáng yêu chút nào!”

Tống Tĩnh Viện vặn: “Ai đáng yêu thì anh đi tìm người đó đi, nhân lúc còn sớm hãy để cho đôi bên được thanh tĩnh đi.”

Thẩm Đình ghét nhất là nghe những lời này, sắc mặt liền trầm xuống: “Mấy lần rồi? Đừng có cãi nhau là lôi chuyện này ra nói được không? Em nghĩ anh không dám à, hay là thật sự không thèm để tâm đến?”

Tống Tĩnh Viện nhìn điện thoại, lặng yên, trên tay cũng không có động tác nào, chỉ trong chốc lát, màn hình tự động khóa, tắt ngóm.

Cô ấy càng không nói, Thẩm Đình càng tức giận, tay đặt trên vô lăng càng siết thật chặt. Đặc biệt là ban nãy nhìn thấy Nhiếp Dịch nắm tay Tống Hi rời đi, quả thật lòng anh ấy còn chua hơn cả chanh gấp trăm lần, người ta chưa là gì của nhau, đã được nắm tay, được ở chung nhà, anh ấy thì hay ghê luôn, đính hôn rồi, mà nắm tay phải lựa lời, nói chuyện phải dựa dỗ dành, cho người ta người ta cũng không thèm.

Thẩm Đình chỉ thấy chua xót không nói nên lời, cái nết cũng dâng lên, lái xe quẹo vào ven đường, kít một tiếng, xe ngừng lại.

“Tống Tĩnh Viện, em thật sự cho rằng anh không cần mặt mũi đúng không?”

Động tác phanh xe của anh ấy quá gấp, Tống Tĩnh Viện theo quán tính bị ngã ra trước, cũng may có dây an toàn thít lại kéo về sau, không khỏi nhíu mày nhìn anh ấy: “Anh không yên được à? Lên cơn điên gì đấy?”

“Anh điên…” Thẩm Đình gật đầu, “Anh không điên thì cũng điên rồi. Anh điên vì cả ngày cứ dán mặt lên người em, em từng quan tâm cho cái thể diện của anh chưa? Vừa nãy ăn cơm, nếu không phải Tống Hi cho anh cái bậc thang, thì anh đã bị em gạt sang bên rồi, em thấy anh điên rồi à?”

Sắc mặt Tống Tĩnh Viện càng thêm khó coi: “Tôi cũng đâu có cầu xin anh.”

Tôi đâu cầu xin anh dán mặt lên người tôi…. Thẩm Đình giận dữ, bật cười thành tiếng: “Được, được lắm…. Thế tôi cũng nói luôn, mẹ nó, mặt này của tôi không dán lên nữa đấy!”

Nói xong, Thẩm Đình vỗ mạnh lên vô lăng.

Tiếng vang chói tai, Thẩm Đình mở cửa xe đi xuống, không thèm quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.

Trong xe, Tống Tĩnh Viện nhìn bóng người cao lớn càng đi càng xa, thở dài, mở cửa xuống xe.

Thẩm Đình nổi giận đùng đùng, càng đi càng chậm dần, thật ra vừa xuống xe anh ấy đã hối hận, mùa đông của thành phố A rất lạnh….

Đang do dự có nên vứt bỏ mặt mũi quay về xe lại hay không, thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe ra.

Trong lòng Thẩm Đình ấp áp, hừ, xem ra là Tống Tĩnh Viện chuẩn bị bảo mình về lại xe rồi nè, thế thì mình có thể tạm ngưng chiến với cô ấy rồi.

Chỉ là mãi vẫn không nghe thấy người phía sau xe gọi anh ấy, không chờ cho anh quay đầu lại, chỉ nghe mỗi tiếng xe khởi động lên, chiếc SUV như cung tên lao đi, lúc lướt qua anh ấy, không hề lưu tình, chỉ có tiêu sái.

Thẩm Đình: “……..”

“Đó là xe tôi!!!”

*

Mail thông báo Trần Ngư nhậm chức Phó Giám Đốc bộ phận Giải Trí nhanh chóng được gửi đi, các thông tin về Trần Ngư trên mạng liên tiếp được đăng lên, trong công ty gần như đều tán dốc về chuyện này.

Nghỉ trưa, Trình Tiêu kể: “Nghe nói người thật nhìn còn hoàn hảo hơn trên video cơ, 31 tuổi đã lên được cái ghế Phó Giám Đốc, lại còn xinh đẹp nữa, này chắc phải là tiên nữ hạ phàm nhỉ?”

Đồng nghiệp vừa cười vừa nhắc nhở: “Sắp được thấy rồi, không phải ngày mai sẽ báo cáo à?”

Cuối tuần này sẽ là đêm giao thừa, trước chuyến công tác cần phải duyệt lại phương án lần cuối với lãnh đạo.

Năm nay, vì hình thức hợp tác với bên ngoài có sự điều chỉnh, trọng tâm công việc đều đặt vào bộ phận Giải Trí, Đài Mạng làm hậu phương, chỉ cần mấy nhân sự liên quan đi là được, không cần thiết chuẩn bị, vậy nên mọi người đều khá thoải mái.

Có người hỏi Mạnh Dao: “Năm nay cô không đi thật à?”

Từng có lúc Triệu Hân Nhiên coi trọng Mạnh Dao, mọi chuyện tốt lành đều không thiếu cô ta được, nhưng mấy tháng này thì cứ như tà môn, nhiều lần gây lỗi, lần trước còn bị CEO đuổi ra khỏi phòng họp, sau lần ấy sắc mặt của Triệu Hân Nhiên khó coi rất nhiều, túm cô ta vào phòng mắng hơn nửa tiếng.

Xem ra là sắp bị mất ưu ái rồi.

Dạo này tâm tình của Mạnh Dao khá chập mạch, nghe thế thì hừ lạnh một tiếng: “Có gì hay ho mà đi, vừa mệt vừa lạnh, thích thì các cô đi đi.”

Đồng nghiệp nọ vốn có ý tốt, nhưng bị vặn lại thì không thèm quan tâm đến cô ta nữa, xoay người rời đi.

Trình Tiêu và Tống Hi ngồi cạnh nghe được, chỉ thấy giận hết sức giận.

Trình Tiêu giữ lấy người đồng nghiệp nọ, lớn giọng khuyên nhủ: “Có người không ăn được nho nên chê nho còn xanh đấy, cô đừng để trong lòng nhé.”

Mạnh Dao ném mạnh tập tài liệu lên trên bàn: “Nói ai đấy?”

Trình Tiêu liếc mắt nhìn cô ta: “Không phải nói cô, đừng tự vơ vào người thế.”

Mạnh Dao tức giận không nói nên lời, quăng đồ bỏ đi.

Ngày hôm sau, Đài Mạng và Giải Trí cùng nhau đến báo cáo về sắp xếp cuối năm với CEO.

Trình Tiêu và Tống Hi lựa hai cái ghế sau cùng, ngồi xuống.

Vẻ ngoài của Trần Ngư thật sự rất xinh đẹp, còn tao nhã nữa, Trình Tiêu thưởng thức xong thì nghiêng đầu sang khẽ nói với Tống Hi: “Xinh thì xinh thật, nhưng nhìn chị ta đã thấy là kiểu người rất phức tạp, không được lòng người như cậu đâu.”

Tống Hi: “……..”

Tống Hi trả lời: “Ý cậu bảo tớ đơn giản, nhìn thoáng qua đã có thể hiểu thấu ấy à?”

“Ý tớ là cậu lương thiện, trong sáng và đáng yêu cơ.”

“Khác chỗ nào đâu?”

Cuộc họp này của Đài Mạng không có nhiều bộ phận liên quan khác, Triệu Hân Nhiên cũng rất thoải mái và tự tại, các nhân viên ngồi hàng sau cũng trốn tiết, Tống Hi và Trình Tiêu ỷ được đồng nghiệp bên trên che lại, nên chụm đầu tám vài câu.

Nhưng không biết, chỉ cần trên bàn họp có người rảnh rỗi, ngẩng đầu lên là có thể nhìn ra được những động tác nhỏ nhặt này của hai người.

Trần Ngư nói: “Căn cứ vào số liệu ước tính, hiệu quả hợp tác của những người nổi tiếng thuộc nền tảng chúng ta với các đài truyền hình không tệ, tôi dự định nhân cơ hội giao thừa này sẽ nói chuyện với họ về sự hợp tác trong năm tới.”

“Được.” Nhiếp Dịch quét mắt nhìn số liệu trên màn chiếu, trầm ngâm hỏi, “Dự định nói với ai trước?”

Trần Ngư  nhìn chung quanh, cười cười: “Vẫn chưa lên kế hoạch, không phải đang báo cáo với sếp trước một tiếng, xem sếp có ý kiến gì không đã à?”

Nụ cười của Trần Ngư rất lóa mắt, Trình Tiêu chụm đầu bên Tống Hi, nói: “Nghe đâu sếp Trần cũng còn độc thân đấy, nhìn qua thì xứng đôi với sếp Nhiếp nhỉ.”

Tống Hi sửng sốt, vì cô chưa từng nghĩ đến góc nhìn này.

Thấy hai quả đầu đằng nọ chụm lại ngày càng gần, Nhiếp Dịch trầm giọng, nói: “Hàng thứ ba, người thứ ba từ trái sang.”

Trần Ngư chưa từng thấy qua vụ này, nên nhất thời không hiểu được ý anh.

Ngược lại, Triệu Hân Nhiên run cả người, nghĩ đến lần trước anh đã từng đuổi người trước toàn bộ nhân viên Đài Mạng, bèn bày ra tâm trạng hóng hớt, xem ra lần này bộ phận Giải Trí cũng không thoát kiếp được rồi.

Nhìn theo ánh mắt của Nhiếp Dịch, người nọ vừa bị chỉ điểm phải đứng lên, là một gương mặt nho nhỏ quen thuộc đang rất thấp thỏm.

Triệu Hân Nhiên: “…….”

Ngay lúc Nhiếp Dịch gọi số, Tống Hi đã thẳng lưng lại ngay, chờ đến khi đếm số và phát hiện người anh gọi hóa ra là mình, cả người cô cứ lâng lâng như đi trên mây.

Trình Tiêu ngồi cạnh dùng tay che kín mặt, không dám nhìn.

Triệu Hân Nhiên gần như đã bày ra mười vạn câu hỏi vì sao, còn Tống Hi thì chán chường hơn bao giờ hết, hai gò má phiếm đỏ, đầu cũng không dám ngẩng lên, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị đuổi ra ngoài.

CEO lại hờ hững hỏi: “Cô phụ trách vị trí nhà đài nào?”

Tống Hi xuýt chút nữa đã tưởng bản thân nghe nhầm, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.

Người đối diện không có cảm xúc nào khác, vừa lãnh cảm và vừa hờ hững.

Tống Hi mờ mịt trong lòng, nhưng vẫn may là không có phản ứng chậm, trả lời: “Đài M ạ.”

Nhiếp Dịch cũng nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống đi.”

Tống Hi: “?”

Triệu Hân Nhiên nhẹ nhàng thở phào, nhướng mắt nhìn cô ra hiệu, nhanh nhanh ngồi xuống đi.

Tống Hi cẩn thận ngồi về chỗ của mình, sống lưng thẳng tắp, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nghe báo cáo.

Trong đầu không khỏi có nhiều dòng suy nghĩ miên man chạy qua, mấy ngày nay cô không liên lạc lại với Nhiếp Dịch, tự dưng bất thình lình gọi tên mình, hỏi một câu không đầu không đuôi thế kia là có ý gì chứ? Nhìn vẻ mặt của anh, hình như vẫn còn tức giận, nhưng mà dạo gần đây cô bận đến túi bụi, nhà còn chưa tìm xong, nào có nấu được một bữa ăn nào đâu?

Chờ qua năm về rồi hẵng nói sau vậy, làm thiệt nhiều món cho anh, để bồi bổ anh là được rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện