Tuổi Chú Có Hơi Lớn

“Nhiếp Dịch nói: "So do you love him?””


trước sau

Advertisement
Cô xoay người đi ra ngoài, trên cằm Điền Diệp hẵng còn nhỏ rượu, cô ta giận đến run người, đầu ngón tay chỉ vào Tống Hi: “Cô! Cô đứng lại đó cho tôi!”

“Gì đây, mấy người muốn quậy à?” Thẩm Đình kinh ngạc vội vàng đi đến, trên tay còn cầm ly rượu vang.

Tiếng thét chói tai và tiếng khắc khẩu vang lên thu hút rất nhiều sự chú ý, cả tiếng nghị luận sôi nổi.

Tống Tĩnh Viện mới đi ra khỏi phòng nghỉ đã thấy Tống Hi quay đầu muốn đi ra ngoài, hai người kia thì dính đầy rượu vang đỏ, bộ dạng tức hộc máu vội đuổi theo cô, lại bị người ta ngăn lại.

Tống Tĩnh Viện đi nhanh đến, bình tĩnh hỏi: “Sao thế này?”

Tên Triệu Nhị vô tội nhìn Thẩm Đình: “Không phải cậu nói muốn phủ đầu ra oai cho chị dâu Tĩnh Viện sao? Anh em đến giúp cậu….”

Không đợi hắn nói xong, mặt Tống Tĩnh Viện liền đổi sắc, giật lấy ly rượu trong tay Thẩm Đình hất hết lên mặt anh ấy: “Ngu ngốc.”

Tạt xong liền xoay người đuổi theo Tống Hi.

Cả người Thẩm Đình vẫn còn mơ màng không hiểu, lau hết rượu trên mặt mới sực tỉnh táo lại, nhấc chân đạp mạnh lên chân Triệu Nhị: “Ngu! Bố mày nói hồi nào hả!”

Triệu Nhị bị đá cho lảo đảo ra sau, thiếu chút nữa là ngã lên người Điền Diệp rồi: “Thì hôm đó ở club ấy, mẹ nó cậu nói lời không giữ lời à…”

“Mẹ nó đương nhiên là nói lời giữ lời, tao nói hôm nay đá hết hai cái chân của mày, thì không thể chỉ đá một cái!” Thẩm Đình lại đòi đạp lên cái đùi thứ hai của gã, vừa nhấc chân lên đã bị Nhiếp Dịch kéo tay lại.

Nhiếp Dịch nhíu mày: “Làm gì vậy?”

“Đệch!” Sắc mặt Thẩm Đình khó coi muốn chết, “Thắng cháu này đau trứng dái nên kiếm việc, cậu đừng cản tôi!”

“Bao nhiêu người nhìn vào, không thấy xấu hổ à?” Nhiếp Dịch không buông.

Thẩm Đình tức chịu gì nổi: “Lúc nó ăn hiếp Tống Hi lẻ loi một mình không thấy xấu hổ, thì tôi xấu hổ cái mẹ gì?”

Sắc mặt Nhiếp Dịch trầm xuống, cái tay đang giữ Thẩm Đình căng lên, kéo mạnh anh ấy ra sau, còn mình thì đi về hướng của Triệu Nhị.

Triệu Nhị đứng ở xa bất động, nhìn anh nói: “Thẩm Đình điên rồi à?”

Nhiếp Dịch nhắm ngay bụng gã đạp một cú nữa làm cho gã lăn quay trên đất, lạnh lùng bảo: “Tao thấy mày mới điên.”

Nói xong, anh sải bước đi về hướng Tống Tĩnh Viện vừa đi, lúc đi qua cửa thì thấy cảnh tượng trước thang máy, là Tống Hi đang nở nụ cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn Tống Tĩnh Viện đang đuổi tới: “Chị, hôm nay gọi tôi đến đây, là vì muốn để tôi thê thảm thế này sao?”

Bước chân đang đi về phía cô của Tống Tĩnh Viện khựng lại.

Trên thực tế, cả Tống Hi và Tống Tĩnh Viện đều không biết những chuyện vừa rồi là thế nào. Tống Hi không quen biết đám người kia, đối phương lại ‘Tĩnh Viện, Tĩnh Viện’ đến là thân thiết, cứ như đang bênh vực kẻ yếu cho cô ấy vậy.

Tống Tĩnh Viện không ở hiện trường, có điều trước kia, thỉnh thoảng Tống Hi cũng có xuất hiện ở một số hoạt động của nhà họ Tống, mấy bà vợ thân quen với Tưởng Mạn đương nhiên không vừa mắt cô, chuyện châm chọc khiêu khích cô không phải là hiếm, mặc dù không biết giữa bọn họ đã cãi vã về chuyện gì, nhưng có thể đoán được đôi chút. Chỉ là không ngờ Tống Hi sẽ nghĩ là do cô ấy làm.

Nhiếp Dịch không khỏi cảnh cáo: “Tống Hi.”

Thang máy ‘đinh’ một tiếng, Tống Hi không nhiều lời, xách váy cúi đầu đi vào, ấn nút.

Nhiếp Dịch đi đến ngăn lại, đi vào trong, đoạn nhìn lại Tống Tĩnh Viện đang cứng ngắc đứng bên ngoài: “Em về trước đi.”

Trong thang máy chỉ còn lại hai người, Nhiếp Dịch mở miệng: “Đừng trách Tĩnh Viện, không phải là lỗi của cô ấy.”

Tống Hi cúi đầu, cười: “Đương nhiên không phải chị ấy sai, nhiều năm trôi qua, không phải ai cũng khăng khăng lỗi sai là ở cháu sao?”

Từ lúc bước chân vào cánh cửa nhà họ Tống, cô đã sai rồi.

Hoặc chính là, cô sinh ra đã là sự sai lầm.

Ban nãy lên thang máy, cô thẳng sống lưng nói đùa với Minh Châu, cô hoàn mỹ như một con thiên nga, nhưng giờ phút này lông xẹp xuống rồi, trạng thái thì phấn khởi nhưng lại có một sự suy sụp không thể tả.

Nhiếp Dịch thu hết những nỗi xúc động của cô vào trong mắt, trầm giọng nói: “Người khác xem cháu như thế nào không quan trọng, quan trọng là đừng phân cao thấp với chính mình, Tống Hi, phải học cách hòa giải.”

Nhiếp Dịch mặc tây trang đen, trông thật cao lớn, rủ mắt nhìn cô.

Im lặng, không gian ngập tràn hơi thở, tựa như lần gần nhất anh gặp Tống Hi, có thể vì đến độ tuổi này của anh, hai chữ khí thế đã khắc sâu vào xương cốt rồi nên không thể thu lại được, rất dễ tạo cho người đối diện một cảm giác khiếp sợ không giận tự nghiêm.

Nếu là ngày thường, những lời sau đây Tống Hi sẽ không dám nói ra, nhưng mà tửu lượng của cô không tốt, rượu vào lời ra, nửa ly rượu vang ban nãy làm cô vừa chớm say cũng đã cho cô thêm can đảm.

Tống Hi nói: “Cháu lo rằng, mười năm sau, chờ khi cháu lớn đến chừng tuổi này của chú, có phải cũng sẽ ngột ngạt nhạt nhẽo như chú không, mở miệng toàn là lời dạy dỗ, là vì lời nói thật thường chói tai đấy sao?”

“Nhưng mà Nhiếp Dịch à, tại sao chú cứ mãi dạy dỗ cháu vậy?”

“Ông nội Tiểu Minh sống đến trăm tuổi, chú có biết tại sao không?”

Thang máy vừa đến tầng một.

Nhiếp Dịch đứng yên trong thang máy, không động, Tống Hi đi ra ngoài được vài bước, lại quay đầu lại nhìn người trong thang máy, nói: “Không phải chú hỏi cháu, có phải là với người càng quen biết thì cháu càng muốn xa lạ đi không?”

Nhiếp Dịch cao lớn, Tống Hi phải ngẩng đầu đặng nhìn anh, cứ cảm thấy anh đang cõng ánh sáng mạ vào thang máy, nghịch ánh sáng, làm người đối diện không thể thấy được vẻ mặt của anh.

Có điều không quan trọng nữa rồi.

“Đúng, cháu muốn cách những người như chú càng xa càng tốt đấy.” Tống Hi đặt tay bên mạn sườn thang máy, giữ cho nó khỏi đóng lại, “Tại sao cháu phải đi search các nhà lãnh đạo của Thiểm Động Video ư, vì cháu thật sự rất sợ trong công ty sẽ có người của nhà họ Tống, cháu liều mạng kiếm tiền, chăm chỉ làm việc, chỉ vì mang nỗi hy vọng có thể thoát khỏi nhà họ Tống. Các cô ta nói đúng, cháu là con hoang, nhưng cháu cũng là một cá thể mà, đôi lúc…đôi lúc cháu cũng cần có một chút xíu tôn nghiêm của một người bình thường mà.”

“Cháu không cần bất cứ kẻ nào thương hại cả, càng không cần những lời dạy dỗ để bước ra ngoài xã hội này, cháu chỉ muốn một cuộc sống an tĩnh, lẻ loi mình cháu, nếu chú nghe không hiểu, cháu sẽ nói trắng ra…”

“Chú đã quấy rầy cuộc sống của cháu.”

Tống Hi buông tay, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Đêm đông, gió lạnh đến thấu xương, dù đã được bọc áo lông nhưng cơ thể vẫn không nhịn được những cơn run rẩy.

Nhiếp Dịch nói, phải học cách hòa giải.

Tống Hi lại nghĩ, hòa giải cách nào đây chứ, cô sẽ không thể nào hòa giải với bản thân trong cuộc sống này.

Hòa giải nghĩa là gì?

Là không cần phải để ý đến ánh mắt của người đời, con hoang thì phải nhận muôn vàn lời thóa mạ, người khác chửi cô, cô phải lắng tai mà nghe, nghe xong còn phải tự an ủi và khuyên nhủ bản thân, người ta nói thế là đúng, tức giận cái gì, cũng để trong lòng mà làm chi, cười một cái cho qua là được rồi.

Điều ấy, cô chỉ có thể làm trước mặt Tưởng Mạn mà thôi.

Bởi vì cả cô và Trần Cẩn Du đều có lỗi với bà ta, sau này Trần Cẩn Du chết rồi, nhưng cô vẫn còn sống.

Nếu như cô không tồn tại, Tưởng Mạn có thể đã có một cuộc đời an nhàn sung sướng, là một bà vợ văn nhã phong thái, nhưng vì cô cứ tồn tại dưới ánh mắt của bà ta, vậy nên Tưởng Mạn mới đột nhiên biến thành một người phụ nữ già cằn, khô héo, ôm thù hận vào lòng.

Vậy nên nhiều năm qua đi, dù Tưởng Mạn đối xử tệ bạc với cô nhiều đến thế nào, cô sẽ không phản kháng lấy nửa câu.

Nhưng người khác thì không được.

Trần Cẩn Du làm kẻ thứ ba, không biết xấu hổ, Tống Tòng An ngoại tình, vụng trộm yêu đương, khốn nạn.

Nhưng con gái của hai người đó, lại yêu tôn nghiêm như yêu mạng.

Ngày hôm sau cái lần trốn nhà đi, Tống Tòng An gọi cô vào phòng sách, nói với cô bỏ nhà đi là không đúng, sau này không được như vậy nữa.

“Tại sao ba lại ngoại tình?” Tống Hi đứng cách ông rất xa, lạnh mặt hỏi.

Tống Tòng An đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì chỉ chiếu lệ: “Con còn nhỏ, không hiểu được đâu.”

Tống Hi quật cường đáp: “Con không muốn để ba là ba con.”

Tống Tòng An nở nụ cười: “Con bé này, nhưng ba lại là ba con.”

Tống Hi nói: “Con ghét ba.”

Tống Tòng An chỉ yên lặng hút thuốc, rít mấy hơi rồi nói: “Ghét cũng phải nhịn, không có ba, con ăn cái gì, uống cái gì, xài cái gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hi nhất thời đỏ lên.

Một khắc ấy, cô cảm thấy bản thân quá thê thảm, một câu ấy của Tống Tòng An, tựa như giẫm nát gương mặt của cô xuống đất.

Từ ấy, cô chỉ có một lý tưởng duy nhất.

Sau này lớn lên rồi, tay làm hàm nhai, thể diện phải có.

Cô không muốn những người thân thiết sẽ nhìn mình bằng ánh mắt xem thường, không muốn sống dưới sự chỉ trỏ của người đời.

Nhất là, Nhiếp Dịch.

Thời khắc cô chật vật nhất, luôn bị anh bắt gặp.

Dù anh không có ác ý, dù anh muốn tốt cho cô.

Tống Hi nghĩ rằng, nếu như, nếu như không có chuyện cô yêu thầm anh, thì cô sẽ thản nhiên hơn được đôi chút.

Cô bé năm 18, trong thời khắc cô độc và tự ti, gặp được một người chịu vuốt tóc xoa đầu cô, chịu dịu dàng khích lệ cô, thì sự rung động chỉ đến trong tích tắc.

Mùa hè năm Tống Tĩnh Viện hai mươi, nghỉ hè được về nước, cả nhà mở tiệc mừng sinh nhật cô ấy.

Mời rất nhiều người, Tống Tĩnh Viện học ở trường nổi tiếng nước Mĩ, hôm đó cũng có rất nhiều du học sinh về nước, rộn ràng ầm ĩ.

Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Mạn đã đề ra một kế hoạch sống và học tập cho Tống Tĩnh Viện rất hoàn mỹ, đi theo con đường của những tinh anh. Không ai đề ra kế hoạch tương lai cho Tống Hi cả, thân thể Tống Thạch không tốt, không có tâm lực, còn Tống Tòng An thì không muốn khắc khẩu với Tưởng Mạn nên cũng không quan tâm được nhiều như vậy, Tống Hi đi trên con đường như thế nào, chỉ dựa vào chính bản thân cô.

Thành tích của cô rất tốt, vào được trường đại học A đứng đầu cả nước.

Trường có rất nhiều câu lạc bộ, câu lạc bộ biện luận vừa tổ chức một cuộc thi biện luận bằng tiếng anh, lúc ấy câu lạc bộ đề xuất cô tham gia, nhưng vì khẩu âm của cô không tốt nên từ chối.

Tống Hi đứng ở bên ngoài sân thượng cuối hành lang tầng hai, nghe phòng tiếp khách dưới lầu rôm rả trò chuyện bằng tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, có người sống ở nước ngoài rất lâu nên nói tiếng Anh rất chuẩn.

Cô nghe thấy mà hâm mộ.

Thế là cô lấy điện thoại ra, mở <> đã xem được một nửa lên thỏ thẻ luyện đọc luyện nghe.

Được nửa đường thì Nhiếp Dịch đi vào.

Cỏ vẻ anh không hề nghĩ nơi này có người, nên giật mình trước, nhận ra là cô mới ôn hòa hỏi: “Đang học tiếng Anh à?”

Gió đêm mát mẻ và thoải mái, Tống Hi gật đầu, duỗi tay lên hất sợi tóc bị gió thổi dính lên mặt, ngoan ngoãn gọi anh một tiếng, “Chú nhỏ.”

Nhiếp Dịch không đi mà ở lại xem phim với cô, dạy cô cách phát âm chuẩn xác.

Nhiếp Dịch 28 tuổi, trẻ trung đẹp trai, gương mặt thâm thúy, đã có khí chất bình tĩnh chững chạc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi xuống bên cạnh cô, hơi thở bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái hòa vào trong hô hấp của cô.

Nhiếp Dịch nói: “So do you love him?”

Tống Hi căng thẳng học theo lời thoại của bộ phim: “I do.”

Nhiếp Dịch: “……….”

Tống Hi đỏ mặt: “Cháu đọc không đúng sao ạ?”

Từ đơn đơn giản như thế cô vẫn biết mà, phát âm không thể sai được đâu…..

Nhiếp Dịch bất đắc dĩ: “Tôi đọc một câu, cháu đọc theo.”

Mặt Tống Hi càng thêm đỏ, gật đầu vội vàng đọc theo lời anh.

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, nửa cuối của bộ phim đã xem xong, đoạn kết cục cũng được đọc lên.

Tống Hi liền đọc theo anh: “…..Yes, we’re all searching for someone, and if we can’t find them……”

Nhiếp Dịch: “we can only pray they find us.”

Tống Hi trố mắt ngẩng đầu nhìn anh.

Nhiếp Dịch vươn tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, dưới ánh đèn trên hành lang, ánh mắt của anh nhiễm ý cười, anh khen: “Đọc hay lắm.”

Mùi bạc hà, càng thêm đậm.

Tác giả có lời muốn nói:

Được, cãi xong rồi, sau đây sẽ đứng dậy!

Không ngọt không lấy tiền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện