Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 46: Kẹo ngọt vị đắng (* )


trước sau

(*) Title gốc là kẹo ngọt có gai ý nghĩa giống như viên đạn bọc đường ấy, nghĩa là trong cái ngọt, có cái đắng. Vì title gốc không thuần Việt lắm nên mình đã đổi sang title mới

"Thật là đáng chết... tại sao... tại sao lại quên mất rồi? Tại sao từ lúc nghe tên thằng đàn ông khác trong miệng cô ấy, mày đã quên ngay rồi." Lời nói vang vọng giữa bầu không khí yên tĩnh trong xe.

Tống Du Liệt không thể phủ nhận những lời này lại thốt ra từ miệng anh.

Điều càng khiến anh bàng hoàng hơn chính là nội dung lời nói.

Thật ra thì điều anh muốn nói là: Qua Việt Tú, vì những hành vi ngu xuẩn của mình nên cảm thấy rất có lỗi với em, nói thế nào đi chăng nữa, đó cũng là chuyện đau lòng của em.

Những con chữ nên được biểu đạt như vậy.

Nhưng thật ra lời muốn nói trong lòng là thế này: Dù sao đi nữa thì em cũng bị dán cái mác "mắc bệnh tâm thần" trêи người rồi, mà tôi là người có tư duy bình thường, dùng cách này để kϊƈɦ thích bóng ma ngày xưa của bệnh nhân tâm thần, việc này thật thất đức."

Nhưng-----

Cúi đầu nhìn gương mặt đang chôn trong lòng ngực mình, tựa như trở về cái đêm ở Murmansk kia.

Khép đôi mắt lại, một khuôn mặt đẫm nước mắt hiện lên, những giọt nước mắt kia không hiểu tại sao lại khiến anh nóng ruột.

Lo lắng vô cùng, còn luống cuống, như con kiến trêи chảo lửa, cộng thêm một loại phẫn nộ không tên: Nhất định là em đang cố ý, cố ý dùng những mánh khóe này để quấy rối tôi.

Anh đã quen thấy cô giương nanh múa vuốt, quen dáng vẻ cười tươi như hoa của cô, giả vờ ngây thơ cũng được, táo bạo không nể nang ai cũng được, lạnh lùng thờ ơ cũng đươc.

Mà tại sao....tại sao giọt nước mắt nho nhỏ rơi ra khỏi khóe mắt cô ấy, mày lại chịu thua?

Bởi vì khi nhìn thấy nó, tất cả mọi thứ mày đều thấy chướng mắt sao?

lau sạch nó đi không phải là được rồi sao, cùng lắm thì khi lau, lực nhẹ lại một chút, giống như trong sách viết, cách đúng đắn để người đàn ông lau nước mắt cho người phụ nữ là phải dịu dàng, che chở, nâng niu.

Đầu ngón tay cách khóe mắt nửa cen tin mét thì dừng lại, ý thức phòng ngự hình thành, cảm giác này như một cầu thủ trong vòng cấm, nỗ lực tặng sự tập trung của mình lên tới 20%, không thể để rơi vào bẫy việt vị mà đối thủ bố trí được.

Qua Việt Tú rất giỏi mấy chiêu này.

Đầu ngón tay dừng lại cách khóe mắt nửa cm, chỉ sợ chiêu này, một giây trước còn ra vẻ đáng thương, giây sau đã trở về vẻ kiêu ngạo đắc ý như trước: tôi biết là anh sẽ bị lừa mà.

Cao hơn tôi một cái đầu thì sao? Bản lĩnh lớn hơn tôi thì sao? Cả ngày nhìn thấy tôi là bày ra một bộ dạng gặp quỷ thì sao?

Không phải vẫn bị lừa đấy thôi.

Đôi môi hồng hồng kia đang cười, lập tức bật cười thành tiếng, cười đến mức không biết trong đó có bao nhiêu đắc ý.

Đôi môi hồng đó, cho dù là ngày hay đêm cũng không buông tha cho anh, thậm chí còn xuất hiện trong mơ.

Bất kể là thực hay mơ, Qua Việt Tú đối với Tống Du Liệt mãi là cái gai nhọn trêи lưng

Máu chảy ngược lên huyệt thái dương.

Huyệt thái dương gồ ra.

Việc lúc này anh phải làm là quay mặt đi, yên lặng đợi nước mắt cô ấy bị gió hong khô đi.

Nhưng hình như trong nháy mắt đây là một chuyện rất khó.

Vì sao ư?

Vì sao nói đây là một chuyện khó? Chỉ cần dời mắt khỏi gương mặt cô ấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là cách mà bẩm sinh người nào cũng theo bản năng làm được cơ mà.

Thế nhưng...

Lúc này, nhìn cô hiền lành như vậy, giữa hai hàng lông mày không hề có dấu hiệu khiêu khích, khóe môi cũng không mím chặt lại, miệng cũng chẳng còn nói những lời giễu cợt.

Không hề mỉa mai, không hề uy hϊế͙p͙, cũng không nói dối nữa.

Việc này rất khó.

Càng khó hơn khi anh phát hiện ánh mắt mình cứ luyến tiếc, không muốn dời đi, chứ đừng nói là quay mặt đi.

Đương nhiên, đây không hẳn là tất cả bộ dạng của cô ấy, gương mặt này cũng có lúc thì mềm mại đáng yêu, khóe miệng có lúc sẽ cong lên theo một chiều sâu nhất định, thỉnh thoảng cũng có lúc làm người ta thích, nhưng những mặt đó lại thuộc về người đàn ông khác.

Tôi nói này, Qua Việt Tú. Cố Lan Sinh có gì tốt cơ chứ, em không thấy vẻ mặt sợ hãi biến thành trắng bệch của anh ta khi tôi cầm dao lên đâu.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Gương mặt dựa vào lòng anh đó, nước mắt đọng trêи khóe mắt cô đã bị gió hong khô mất, nhưng bộ dáng khiến anh không thể giận nổi.

Không chỉ không giận, mà còn như si mê.

Si mê---------

Vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Độ dài và kiểu tóc hệt như cô gái mà anh đã vẽ trong tranh.

Hồi anh học trung học ở Los Angeles, tiết học đầu tiên ở trường là tiết về sinh lý học, thầy giáo môn sinh lý phát cho mỗi người một tờ giấy trắng, các bạn nam thì vẽ nữ, các bạn nữ thì vẽ nam.

Lớp có 56 học sinh, Tống Du Liệt là người hoàn thành bức vẽ nhanh nhất. Thầy giáo nói rằng nếu trong lòng các em thích ai thì có thể vẽ người đó trêи giấy. Anh thì làm gì có người nào mà mình thầm mến, đại khái là anh chỉ vẽ vài nét chì về bóng lưng một cô gái có mái tóc dài mặc váy, đó cũng là hình ảnh không thiếu trong đám nữ sinh.

Vẽ xong, anh nộp bài.

Điều khiến anh buồn cười là thầy giáo môn sinh lý cho rằng bức tranh của anh là bức tranh sinh động nhất trong số 56 học sinh cả lớp.

Thầy tự cho mình là đúng, nói với Tống Du Liệt: "Cô ấy nhất định là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài."

Không, không đâu thầy ơi, lời của thầy sai rồi, làm gì có cô gái nào chứ, điều này anh có thể thề!

Căn bản là làm gì có "Cô gái" kia, cho dù là có, cũng sẽ không có mái tóc dài, bởi vì Qua Việt Tú có mái tóc dài.

Đúng rồi, thầy cũng có biết Qua Việt Tú là ai đâu.

Thầy à, Qua Việt Tú là cô gái mà em ghét nhất, ghét đến một trình độ nào đấy rồi, đáng ghét đến nỗi cứ có cô gái nào có mái tóc dài như Qua Việt Tú, em vĩnh viễn sẽ không có thiện cảm.

Còn nữa thầy à, lời của thầy không chỉ sai mà còn buồn cười vô cùng.

Cho dù bây giờ Tống Du Liệt vẫn cảm thấy lời nói của thầy giáo sinh lý kia cực kỳ buồn cười.

Nếu Qua Việt Tú có mái tóc dài, thì Tống Du Liệt sẽ không mảy may nảy sinh thiện cảm với bất kì cô gái nào có mái tóc dài.

Là thế, vẫn luôn là như thế.

Dời khỏi mái tóc khẽ chạm vào lông mi, lông mi thật dài, nếu tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được nét chấm phá như những nữ lang thời xưa, lông mi tuy mảnh nhưng dài, độ cong cũng rất mềm mại.

Ngón tay cũng không biết thế nào đã dừng lại ở khóe môi cô, men theo khóe môi, cánh hoa trêи đầu ngón tay anh hóa ra lại mềm mềm đến vậy, cảm giác này giống như khi anh ngậm lấy nó vậy.

Ý tưởng này vừa nảy ra, cổ họng anh lại khô.

Yết hầu khô rát, nhịp thở hỗn loạn, suy nghĩ không còn rõ ràng như ngày thường nữa, chấn chỉnh lại đi.

Ánh mắt không biết nghe lời cứ nhìn vào môi cô.

Chỉ cần cúi đầu, ngậm lấy nó có lẽ sẽ là dịu đi sự nôn nóng xông từ lòng bàn chân anh, nhưng sợ là chưa đủ, có lẽ cạy hàm răng của cô ra cũng là một lựa chọn hay.

Cạy hàm răng cô ra là một cách để trừng phạt cô nàng này, dịu dàng khẽ ɭϊếʍ rồi chiếm đoạt. Qua Việt Tú, ngoan nào, Qua Việt Tú, em nhớ kỹ lấy, sau này không được phép để tên đàn ông nào nghịch tóc em, nhớ chưa? Hửm? Không đồng ý hả? Ý em là em còn có thể cho tên đàn ông khác nghịch tóc em?

Cơn phẫn nộ như cuồng phong bão táp, sự cướp đoạt tựa như lốc xoáy cuốn đi, mãi cho đến lúc cô xụi lơ trong lồng ngực anh, mãi cho tới khi cô thở dốc cầu xin anh tha thứ.

"Bây giờ, bàn tay này đã đủ hư hỏng chưa?"

"Hư."

"Hư nhiều không?"

Đôi môi hồng hồng ghé sát tai anh, tinh tế nói anh hư.

Vậy là đúng rồi đấy, Qua Việt Tú.

Không biết cảnh này đang ở hiện thực hay ở trong mơ nữa.

Mê mẩn không rời, anh cúi đầu.

Sắp chạm đến nơi thì.

"A Liệt." Giọng nói quen thuộc xuyên qua màng nhĩ.

Đưa tay che lại gương mặt đó.

Khuôn mặt nhanh chóng nhìn ra cửa sổ.

Đầu dựa lên trêи vô lăng điều khiển, say sưa ngắm chân trời đen như mực kia đến xuất thần.

Tống Du Liệt nhớ tới người đàn ông mắc chứng rối loạn điều tiết tức giận Tonga kia, người đàn ông này đã đốt cả quần áo và đốt đến cả tóc của vợ mình, cuối cùng vợ anh ta không thể chịu đựng thêm nữa đã rời bỏ anh ta.

Người đàn ông Tonga này đã kết hôn với vợ mình mười năm, suốt mười năm ấy họ không có một mụn con nào, bởi vì vợ hắn sợ hắn sẽ làm con bị thương.

Sau khi người vợ bỏ đi, người đàn ông đó cầm tấm hình chụp vợ mình, nước mắt nước mũi tèm lem: "Anh thật sự rất yêu em, em vẫn mãi là tâm can bảo bối của anh."

Chứng rối loạn điều tiết tức giận cũng là một bệnh tâm thần, cùng với bệnh trầm cảm và tâm thần phân liệt, ba căn bệnh này là ba bệnh tâm thần nguy hiểm nhất.

Qua Việt Tú là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn điều tiết tức giận.

Người mắc chứng rối loạn điều tiết tức giận so với người mắc chứng trầm cảm, tâm thần phân liệt thì đặc biệt mẫn cảm và nhạy bén, người mắc chứng trầm cảm thường hay tự làm tổn thương bản thân mình, còn người mắc chứng rối loạn điều tiết tức giận đa số hay làm tổn thương người khác.

Bệnh tâm thần phân liệt di truyền kết hợp với bệnh rối loạn điều tiết tức giận, người như vậy mà là nhân vật trong phim ảnh hay trong sách thì sẽ tăng kịch tính, nhưng đây là đời sống thực.

Mỗi lần mở mắt ra, nấu cơm đi làm lái xe đều nói chuyện lớn chuyện bé
với rất nhiều người, tối đến, nhắm mắt lại, khi nhắm mắt lại thì bạn sẽ không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ gặp phải điều gì.

Đó mới là đời sống, một giây đồng hồ là một giây đồng hồ, một phút đồng hồ là một phút đồng hồ, sẽ chẳng giống như trêи phim ảnh hay sách báo. Lật một trang liền trưởng thành, qua một cảnh, cặp đôi yêu nhau trẻ tuổi kia sẽ biến thành một cặp đôi tóc trắng xóa, ngồi sóng vai nhau trêи băng ghế dài ở công viên.

"A Liệt, con là một đứa trẻ thông minh, nhưng thông minh thôi còn chưa đủ, con cần phải có lý trí." Bóng đêm trầm mặc, giọng nữ tính, dịu dàng kề vào tai anh nhắc nhở.

Thế nào là lý trí?

"Ban đầu, lý trí không phải là ở người bạn quen thuộc của con, con sẽ không đoán hết được tính cách của nó, giả như con muốn cùng nó trở thành một người bạn tốt, trước tiên con phải học được khả năng bình tĩnh. Tống Du Liệt, chú nói cho con một bí mật, thật ra tên chính xác của bình tĩnh là lạnh lùng, chờ con học được lạnh lùng, con sẽ biến thành người bạn tốt của lý trí." Chú Qua đã từng nói với anh như vậy.

Tên khác của Bình tĩnh chính là lạnh lùng.

Anh say sưa ngắm cảnh phía chân trời, tay nhẹ nhàng chạm lên tóc cô.

Rồi cúi đầu nói rằng: "Qua Việt Tú, người mắc bệnh là em, Tống Du Liệt không hề mắc bệnh."

Tỉnh lại trong căn phòng ngày trước, thời gian cũng không khác nhau là mấy, nhưng khác ở chỗ, trước mắt chỉ có trần nhà, không có mặt của Marian.

Lúc này, Marian chắc đang ở quê nhà Zimbabwe dự lễ cưới của cháu trai.

Qua Việt Tú biết đêm qua mình lại phát bệnh.

Thật ra, lúc phát bệnh cũng có cái hay, nói ví dụ như cô có thể ngủ ngon lành một giấc, tưởng tượng cảm giác này giống thế nào nhỉ, giống như ngủ thật sâu, không có những cơn ác mộng quấy nhiễu, khi tỉnh dậy tinh thần sảng kɧօáϊ.

Có người nói ngủ say kiểu vậy giống như kiểu bị đánh ngất.

Có một điều tồi tệ duy nhất, đó là khi tỉnh dậy vào một ngày nào đấy, bạn sẽ bị cuốn vào một tầng tinh thần khác, loại tầng tinh thần này sẽ khiến mình quên mất mình là ai.

"Mày là ai thế?". "Tôi là Qua Việt Tú đây." Nhìn vào chiếc gương tự hỏi tự trả lời.

Tốt, cô không bị cuốn vào tầng tinh thần khác.

Vươn người một cái, rồi lại sờ sờ cái bụng, nếu như không nhầm, cô bị cơn đói làm tỉnh giấc.

Trêи cổ tay vẫn đeo chiếc dây thun buộc tóc, quần áo trêи người vẫn là của hôm qua, chỉ thiếu có đôi giày, Tống Du Liệt ngay cả bít tất cũng không cởi cho cô.

Trêи chiếc tủ đầu giường của Marian bày cơ số đồ vật, làm thủ tục bàn giao lại ư?

Nhìn sơ sơ chút, thật là đủ chuyện từ lớn đến nhỏ, trước mắt chẳng có gì ngoài những thói quen sinh hoạt hằng ngày, giờ dùng bữa và các cuộc gọi giao hàng hằng ngày, đồ cần mua ở siêu thị cái nào cần đều có hết.

Những dòng chữ chi chít trêи cuốn notebook kia có ghi chú là một quyển

Tay lật qua, cuốn bị ném vào sọt rác.

Có cần dọn phòng cho Tống Du Liệt không nhỉ? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Kết hợp với những hành vi của Tống Du Liệt dạo gần đây, cô cần phải nói cho anh biết rằng Qua Việt Tú đang không vui.

Nhưng, chuyện này để sau khi lấp bụng cái đã.

Cả căn nhà chỉ có cô là người duy nhất, đây là căn nhà ở Nam Phi có lắp đặt hệ thống radar phản tên lửa đạn đạo, nên cô không cần phải lo về vấn đề an toàn.

Giờ là mười một giờ sáng, Tống Du Liệt chắc đang bận rộn lắm đây.

Lúc này chắc anh đang bận nói chuyện làm ăn, đợi bận xong anh phải cùng đối tượng tai tiếng lần trước dùng bữa trưa, có người nói rằng, CEO SN Energy một chút làm giá cũng không có, thường xuyên xuất hiện ở một nhà hàng công cộng là chuyện thường tình, đến lúc đó, Tống Du Liệt cùng đối tượng tai tiếng đó có thể lợi dụng bữa cơm này để "mắt đưa mày liếc".

Xắn ống tay áo lên, Qua Việt Tú tưởng tượng chắc làm đồ ăn sáng cũng không phải là việc gì khó khăn.

Nhưng thực tế là, đây đúng là một chuyện khó, sợi mì chưa vớt được đã rơi xuống đất, nướng xúc xích thì khét lẹt, bông cải xanh thoạt nhìn màu sắc có vẻ ổn, nhưng nuốt đến cổ thì có mùi lạ, chỉ có món trứng rán là tạm ổn.

Còn nữa... Còn khiến nhà bếp hư hết rồi.

May là Marian không có ở đây, Qua Việt Tú tự nhủ mình may mắn.

Để trứng rán lên đĩa, rồi đi lấy salad hoa quả, cô nhìn đến chỗ sân thượng, trêи sân thượng có ánh mặt trời và chỗ ngồi, ở chỗ này vừa dùng bữa trưa vừa ngắm cảnh cũng không tệ.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Căn phòng của Tống Du Liệt đóng chặt cửa, cửa phòng bên cạnh phòng của Tống Du Liệt cũng đóng chặt.

Cánh cửa phòng màu xanh lam nhạt, màu xanh nhạt lộ ra chút hồng nhạt, rất dễ nhìn nhìn, màu sắc này đối với Qua Việt Tú không xa lạ gì, những bác sĩ tâm lý chuẩn bị một căn phòng nói chuyện với bệnh nhân thì đại đa số đều chọn màu cửa này.

Bây giờ, ở nhà của Tống Du Liệt nhìn màu này đúng là hết muốn ăn.

Đúng rồi, cô vẫn còn chưa ăn cơm trưa nữa.

Dùng bữa trưa trêи sân thượng quả là một lựa chọn hay, xa xa, thấy được hình ảnh của động vật hoang dã xuất hiện.

Dùng xong bữa trưa, lúc Qua Việt Tú đi qua chiếc cửa màu xanh nhạt kia thì chợt dừng lại, lần này cô không băn khoăn về màu sắc của cánh cửa nữa, mà cô nhớ tới những lời Marian nói.

Marian nói rằng, sự tồn tại của căn phòng này đối với Tống Du Liệt là một sự đặc biệt.

Cô thử đẩy cánh cửa.

Không nhúc nhích tẹo nào.

Cửa phòng bị khóa trái.

Lùi lại hai bước, nhìn cánh cửa phòng kia, càng nhìn cô càng cảm thấy thú vị, có khi nào trong này lén giấu một mỹ nhân ngư không, cô liệu có muốn nghĩ cách để bước vào căn phòng này được.

Không đợi Qua Việt Tú nghĩ ra cách, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện khiến Qua Việt Tú hoảng hốt.

Người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở đậm màu đứng ở chân cầu thang, bà ta nhìn cô.

Hai khuôn mặt nhìn nhau một giây.

"Cô có thể cho tôi biết căn phòng của ngài Tống ở đâu không?" . Người phụ nữ trung niên hỏi.

Qua Việt Tú chỉ ngón tay đến phòng Tống Du Liệt, hỏi: "Bà là ai, bà đến đây làm gì?"

"Tôi là Joan." Người phụ nữ trung niên tự giới thiệu.

Người phụ nữ trung niên kia là thư ký duy nhất của Tống Du Liệt, mục đích tới đây lần này là lấy áo sơ mi cho cấp trêи.

Buổi tối Tống Du Liệt có tham gia một bữa tiệc, bởi vì trêи đường Tống Du Liệt rời khỏi chung cư thì xảy ra sự cố rò rỉ dầu trêи một chiếc xe tải, con đường này đã bị phong tỏa mọi mặt, cho nên là Tống Du Liệt chỉ có thể lấy lễ phục ở chỗ khác.

Nói như vậy, Tống Du Liệt còn có chỗ ở khác ở Johannesburg?

Cũng đúng, CEO của SN Energy làm sao chỉ có một chỗ ở, chắc chắn là không chỉ có một chỗ.

Lợi ích lớn nhất của việc có nhiều chỗ ở là thuận tiện hẹn hò với các cô gái khác nhau. Hôm nay, tôi gặp cô gái tôi quen một tháng trước ở căn nhà trêи đỉnh núi, ngày mai tôi lại dẫn một cô gái mới quen nửa tháng trước dùng một bữa ăn đầy ánh nến ở một căn nhà gần công ty, cuối tuần thì mở party tại căn hộ vùng ngoại ô, mời vài gương mặt mới trình diễn trêи sàn catwalk. Những mục tiêu mới này đều là lén lút qua lại.

Qua Việt Tú quen không ít những người trong giới thượng lưu có nhiều hơn một nơi cư trú, không biết chừng Tống Du Liệt cũng thích như vậy.

Cửa phòng Tống Du Liệt không khóa, điều này khiến Qua Việt Tú hơi bất ngờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện