"Tình cảm quý trọng?" Lưu Lê nháy nháy mắt dường như rất vô tội, trong lòng lại bị lời của Trọng Yên Nhi làm kinh hãi không nhẹ. Mấy ngày qua nàng có thể cảm giác được Trọng Yên Nhi đối với nàng rất tốt, mơ hồ cũng có thể cảm nhận được cảm giác của nàng đối với mình không tầm thường. Nhưng nàng lại không nghĩ đến Trọng Yên Nhi sẽ nói ra những lời này, hơn nữa còn là lúc nàng kể xong câu chuyện của mình. Này, cái này nàng nên trả lời thế nào đây?
"Đúng vậy, ngươi nói với Yên Nhi ngươi yêu bạn gái của ngươi, loại tình cảm này là sự ái mộ của tình nhân trong tình yêu. Yên Nhi cũng không bởi vì ngươi cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ mà ghét bỏ ngươi, Lưu Lê, ta chỉ muốn biết, nếu như không có bạn gái của ngươi, thì ngươi đối với ta có thể có loại tình cảm giữa tình nhân với nhau không?" Trọng Yên Nhi hai tay nắm chặt lấy làn váy, một giọt nước mắt trong suốt tròn xoe mang theo vị mặn rơi lên váy nàng.
"Yên Nhi, ngươi đột nhiên hỏi ta có thích ngươi hay không như vậy, ta...."
"Lưu huynh, Yên Nhi cô nương, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" đang lúc tại thời điểm Lưu Lê không biết trả lời như thế nào về câu hỏi của Trọng Yên Nhi, Tần Hạo cầm lấy cần câu đi tới.
Sự xuất hiện của hắn đem tất cả sự quấn quýt trong tâm của Lưu Lê được cứu ra, Lưu Lê trong lòng kêu lên một tiếng kích động, nàng bắt được tay của Tần Hạo trong mắt tràn đầy sự cảm kích, nói: "Tần huynh, chúng không phải đi câu cá xong sẽ đến Lâm thành sao? Chúng ta hiện tại dọn dẹp một chút hướng Lâm thành đi đi, ta thật sự...thật sự là muốn nhìn xem dân chúng của Lâm thành một chút, xem họ có được ăn ngon, mặc có được ấm hay không!!!" Giọng nói của Lưu Lê có chút kích động, trái tim nhỏ của Tần Hạo bỗng run nhẹ lên một nhịp. gương mặt tuấn tú đã ửng đỏ hoàn toàn.
Sợ bị Trọng Yên Nhi cùng Lưu Lê nhìn thấy mình đỏ mặt, Tần Hạo lập tức hất tay của Lưu Lê ra xoay người nhìn hình dáng bầu trời, nói: "Lưu...Lưu huynh nói rất đúng. Nơi đây...nơi đây cách Lâm thành cũng còn một đoạn khá xa, nếu như hiện tại lên đường, trước khi trời tối hẳn là có thể tìm được một lữ quán nghỉ ngơi. Cái kia...Vậy chúng ta cứ lên xe đi thôi!" Hai mắt của Tần Hạo vội né tránh, đôi chân hướng về xe ngựa mà đi tới.
"Lưu Lê..."
"A, đề tài này trước tiên để sau đi. Tần huynh đã đi đến xe ngựa rồi, chúng ta tranh thủ thu dọn nơi này, không thể để Tần huynh chờ quá lâu! Dù sao, hắn cũng là Vương gia đấy." Lưu Lê cướp lời của Trọng Yên Nhi, ngồi cạnh đem rượu và điểm tâm thu dọn, sau khi thu dọn xong, quay lại phía sau lại thấy Trọng Yên Nhi còn đứng yên tại chỗ, nàng thở dài, nói: "Để cho ta suy nghĩ thật kỹ, có một số chuyện từ miệng nói ra quá sớm thật sự cũng không phải chuyện gì tốt, đi thôi."
"Ngươi nói không thể để cho Vũ vương chờ quá lâu, vậy có thể để cho ta chờ thật lâu sao?"
"Đây căn bản là hai việc khác nhau có được hay không, chúng ta không phải họ! Chúng ta mau tới đi, chậm thêm Tần huynh sẽ nôn nóng mất thôi." Lưu Lê bất đất dĩ gượng nhìn Trọng Yên Nhi, trong đầu đang cố gắng suy nghĩ làm sao có thể trả lời Trọng Yên Nhi về đoạn tình cảm này.
Cùng với Trọng Yên Nh cùng ngồi vào xe ngựa, Lưu Lê đem đống đồ đang ôm đặt ở góc buồng của xe ngựa rồi sau đó hai cánh tay khoanh lại nhắm mắt giả bộ ngủ. Nàng không dám nhìn nét mặt bây giờ của Trọng Yên Nhi, nàng sợ tâm của mình trở nên dễ dàng bình tĩnh yêu thương trở lại, còn có bởi vì sợ bắt gặp ánh mắt u oán tràn lan của Trọng Yên Nhi, nàng càng sợ chính là, bởi vì đối mặt với đôi mắt ửng đỏ của Trọng Yên Nhi làm bản thân mê man, tâm tình mâu thuẫn, khó kiềm chế cảm xúc mà ngay tại hoàn cảnh này bộc phát tình cảm của cả hai.
Nàng sợ, cho nên nàng vẫn trốn tránh suy nghĩ cố gắng làm rõ mọi chuyện, nàng mong đợi có ai đó có thể giúp nàng giải tỏa tất cả nghi ngờ trong lòng, nhưng điều này là không thể nào. Bởi vì hiện tại, ở bên cạnh nàng không có một ai có thể giúp nổi mình.
Bỗng nhiên, xe ngựa bị đung đưa dữ dội, Lưu Lê chỉ nghe thấy một tiếng có thanh âm "rít" kéo dài, còn chưa kịp mở mắt hỏi Tần Hạo xảy ra chuyện gì, liền cảm giác được xe ngựa đã ngừng lại, xe ngựa dừng vô cùng gấp, giống như gặp phải tình huống khẩn cấp.
"Đường này...đường này là do chúng ta mở; lần này...núi này...cũng là...cũng là của chúng ta...Vốn dĩ chúng ta là chủ nhân nơi này!" phía ngoài truyền đến thanh âm cà lăm của nam nhân, nam nhân kia vừa nói không được mấy câu liền nghe hắn kêu a một tiếng.
Tiếp theo lại có một giọng nam nhân trầm thấp hơn truyền đến: "Thối Cà Lăm, nói không rõ ràng thì đừng nói! Để ta nói! Mấy vị đi đường, chúc mừng các người đã gặp phải cướp đường rồi. Tôn chỉ của chúng ta là có tiền đưa tiền, có người giữ người, nếu cái này cũng không có, đừng trách chúng ta đem các ngươi kéo vào hàng rào nuôi heo.
Cướp đường sao? Đánh cướp? Lưu Lê chợt mở mắt, nhìn Tần Hạo nhỏ giọng nói: " Chúng ta sẽ không may đến mức gặp phải đánh chứ?"
"Yên tâm, nghe thanh âm bất quá chỉ là mấy tên lâu la mà thôi, Đại Hắc sẽ giải quyết bọn chúng." Tần Hạo tự tin nói.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Lê nghe thấy phía ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, nàng thủy chung cũng không nghe thấy Đại Hắc nói nửa câu, qua một lúc, tiếng đánh nhau ngừng lại, ngay cả thanh âm của hai nam nhân vừa rồi cũng biến mất theo. Lưu Lê cảm thấy phía ngoài này an tĩnh quá...Mà không khí thật sự có cái gì đó không đúng, liền đề nghị nói: "Tần huynh, chúng ta xuống nhìn một cái đi, ta làm sao lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm."
"Được, ta theo Lưu huynh cùng nhau đi xuống xem một chút." Tần Hạo gật đầu, đứng dậy vén rèm từ trên xe ngựa nhảy xuống. Lưu Lê đi theo phía sau của hắn, mời vừa lúc nhảy xuống xe ngựa, nàng đối với người tham gia náo nhiệt Trọng Yên Nhi nói: "Người đừng đi xuống, ở yên chỗ này, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm."
"Vậy ngươi cũng phải cẩn thận." Trong lòng Trọng Yên Nhi cảm thấy ấm áp, lời của Lưu Lê làm cho nàng hiểu nàng ở trong lòng của Lưu Lê vẫn có chút địa vị, nếu không nàng cũng sẽ không để cho mình đi theo xuống xe.
"Yên tâm." Lưu Lê phũ màn xe xuống, đi đến bên cạnh của Tần Hạo, đợi nàng hiểu tại sao ở trong xe không nghe được phía ngoài truyền đến âm thanh nào, trên mặt của nàng đã xuất hiện ngàn đường hắc tuyến rồi. Tại sao không có âm thanh? Không phải là hai kẻ đánh cướp bị Đại Hắc đánh chết, cũng không phải là bọn họ bị Đại Hắc đả thương. Mà là bọn hắn căn bản đang đói bụng không thể xuất trận được, mỗi kẻ cướp trong tay đang cầm một ổ bánh ngô, vừa ngồi tại chỗ canh chừng Đại Hắc vừa dùng miệng ra sức gặm lấy ổ bánh ngô trong tay.
"Ta nói này Hắc đại ca, làm sao ngươi không ra tay a?!" thừa dịp thời điểm đối phương đang ăn, đúng lúc đó phản kích đánh một phát, không phải là thiên thời, địa lợi, nhân hòa sao? Mà vị Hắc đại ca lúc này đây chẳng những không công kích đối phương, còn xếp chân ở đây ngồi chờ.
"Làm người phải có đạo đức, bọn họ yêu cầu tạm thời ngừng chiến để nhét đầy bụng, ta tự nhiên muốn đợi bọn hắn ăn xong mới tiếp tục cùng bọn hắn đánh nhau. Như vậy, mới xem là công bằng." Đại Hắc nhắm mắt vừa nói, những câu này là câu nói dài nhất mà từ trước đến nay hắn nói với Lưu Lê, không còn một câu một chữ nữa.
Đối diện hai kẻ ngu thì cũng thôi đi, bên phía nàng còn có một người ngu hơn. Được! Hắc đại ca không làm loại chuyện thất đức này, Lưu Lê nàng sẽ làm! Hướng trên mặt đất phun một ngụm nước miếng, Lưu Lê quyết tâm không nói hai lời, nắm tay đi tới.
Một kẻ cướp kia trong tay đang cầm ổ bánh ngô nhìn về phía Lưu Lê, nhìn