“Đệ thất quỷ vệ Tề Vương phủ, Vô Ảnh Quỷ Ảnh Thất, quỷ ảnh vô tích, thần hành vô tung, tốc độ cực nhanh, thân pháp thiên phú khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ.”
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Ảnh Tứ gật nhẹ đầu, dùng thủ ngữ truyền tin cho Ảnh Thất: “Ảnh Ngũ không ở đây, ngươi đảm nhiệm vị trí cường công, Ảnh Điệp vị trí phó công chế ngự, những người còn lại phụ trợ Ảnh Thất, nhất định phải tiêu diệt thích khách.”
Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, quỷ vệ vương phủ sẽ không vô duyên vô cớ hưởng thụ địa vị và đãi ngộ cao nhất.
Ảnh Lục, Ảnh Diễm gật đầu: “Rõ.” ngay sau đó tản ra, Ảnh Diễm tìm một chỗ không cao không thấp ẩn náu, dán lưng vào mái ngói, nửa nằm nghiêng đè hoả dược xuống, Ảnh Lục lưu lại bên người Ảnh Tứ, khởi động tất cả các cơ quát sắp đặt trên mái nhà.
“Đã qua tháng tư, quá ấm.” Ảnh Điệp ở chỗ thấp nhất, lòng bàn tay tụ hàn khí, một thanh băng dài chậm rãi ngưng kết lại, Phi Hàn kiếm hoá hình trong tay, hoa tuyết lượn vòng xung quanh thân kiếm.
Rất nhiều thích khách đã vào vương phủ, nhìn sơ có tới khoảng trăm người, đục nước béo cò không được mấy tên, chỉ toàn là thích khách tinh anh, đối phương cũng có vài người chỉ huy trận cục, vừa thấy Ảnh Điệp lập tức hạ lệnh: “Vây sát Thính Tuyết Quỷ!”
Hàn khí quanh thân Ảnh Điệp càng lúc càng tăng lên, có xu hướng lan toả ra.
Mấy tên thích khách xông về phía Ảnh Điệp, miệng thấp giọng truyền lệnh: “Đánh hắn! Đừng để hắn phóng hàn khí!”
Trong nháy mắt thích khách đã đến trước mặt, Ảnh Điệp không lùi mà tiến tới, nghênh diện mà đi, mái tóc bạc trắng cột đuôi ngựa tung bay theo Ảnh Điệp, thoáng chốc, ngón tay Ảnh Lục đang đè trên cơ quát thả lỏng, mấy ám tiễn phóng ra, thích khách cố hết sức cản lại, Ảnh Điệp nhảy lên, hai tay cầm lấy Phi Hàn kiếm, dùng sức đâm xuống tên gần nhất.
Âm thanh trầm đục của mũi kiếm xuyên qua da thịt.
Máu tươi phun trào, thích khách lập tức mất mạng, trong nháy mắt Phi Hàn nhập thể, phát ra tiếng khối băng nứt toạc chói tai, thân thể thích khách tức khắc bị đông lại, lấy thích khách kia làm trung tâm, trong phút chốc một mặt băng tuyết trắng khổng lồ tràn ra dưới chân, nhanh chóng lan tràn, băng đột ngột nứt ra, khí lạnh buông xuống, thổi quét toàn bộ vương phủ.
Toàn bộ mặt đất vương phủ bị một tầng tuyết trắng phủ lên, tất cả thích khách, bất luận giấu mình ở đâu, căn bản không có chỗ trốn trong tai Thính Tuyết Quỷ.
“Chậm, toàn bộ ta đều nghe được.” Ảnh Điệp lui mấy bước về phía sau, “Tiểu Thất, mau lên.”
Ảnh Thất lướt qua người Ảnh Điệp tiến lên, hai người kề vai, Ảnh Thất đè bả vai hắn, ngữ điệu hờ hững: “Trời nóng, cố chống đỡ.”
Ảnh Điệp híp mắt cười, lui về vị trí phó công chế ngự, thông báo vị trí của tất cả thích khách cho Ảnh Tứ bằng thủ ngữ, Ảnh Tứ lại mệnh lệnh cho tất cả quỷ vệ và ảnh vệ.
Trên người thích khách đột nhập bị đóng một tầng sương mỏng, hơi chậm một chút, nhưng chỉ cần một chút đó thôi, là chênh lệch chí mạng. Thân hình Ảnh Thất lơ lửng bất định, dưới chân khẽ dời, hóa thành một luồng bóng đen, tăng tốc xuyên qua kẽ hở giữa mấy tên thích khách.
Nhuyễn kiếm thanh xà thắt cổ thích khách đứng ở vị trí xa nhất, ngay sau đó đầu người lần lượt rơi xuống, một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.
Thích khách đối diện nhanh chóng hạ lệnh: “Là Vô Ảnh Quỷ, dùng ám khí kiềm hãm, đừng để y tới gần, đừng chống chọi với y.”
Ảnh vệ vương phủ dưới sự chỉ huy của Ảnh Tứ nhanh chóng ổn định, dùng thủ ngữ truyền đạt mệnh lệnh của thống lĩnh tới lẫn nhau: “Xúm lại áp chế, dồn thích khách đến phụ cận Ảnh Thất.”
Ảnh Lục quệt mũi một cái: “Muốn đua ám khí? Cho các ngươi khóc lóc kêu cha.”
Ảnh Tứ dùng sức áp lên pho tượng đồng Li Vẫn dưới chân, pho tượng ầm ầm khởi động, toàn thân Li Vẫn khoác vảy rồng chậm rãi mở ra, mỗi phiến vảy rồng đều có một cái khe ám tiễn, cơ quan trong cổ họng vang lên, ám tiễn phóng ra khỏi ổ, như thiên nữ tán hoa nổ bắn ra, mãnh liệt hơn bất kỳ cơ quát nào, nơi nào ám tiễn quét qua nơi đó liên tục vang lên mấy tiếng thảm thiết, máu bắn tung toé.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, thích khách vây công bên người Ảnh Điệp ngã xuống hơn phân nửa.
Đối phương tựa hồ rất rõ ràng sự phối hợp của quỷ vệ vương phủ, vậy mà liều chết nhìn Ảnh Điệp, bọn họ rất rõ hiệu quả chiến đấu mà Ảnh Điệp mang lại cho đội như thế nào —— kiểm soát tốc độ, dự phán hành động, định vị địch nhân.
Vẻ mặt Ảnh Tứ nghiêm trọng, sớm đã nhìn ra ý định của đối phương, giơ tay hạ lệnh Ảnh Diễm: “Bảo hộ Ảnh Điệp.”
Ảnh Diễm khiêng ống hoả khí xoay người nhảy lên mái hiên, nhắm thẳng vị trí xung quanh Ảnh Điệp, liếm liếm môi.
Ảnh Tứ quất một roi lên không trung, giữa trận hỗn chiến ra hiệu Ảnh Thất và Ảnh Điệp nhìn mình, Ảnh Thất nhìn thoáng qua mệnh lệnh Ảnh Tứ, gật gật đầu, tức khắc trở về, trong nháy mắt biến mất, đảo mắt một cái đã dừng ở bên người Ảnh Điệp, bắt lấy cánh tay Ảnh Điệp, mang Ảnh Điệp rời khỏi chỗ đó.
Ảnh Diễm nheo mắt, một phát hỏa đạn bắn xuống vị trí ban nãy Ảnh Điệp đứng, khói đen bay mù mịt, thích khách lúc trước vây sát Ảnh Điệp chết hơn phân nửa, xác chết cháy đen thui. Xung quanh Ảnh Diễm cũng vì đốt hoả khí mà trở nên nóng hừng hực, tan chảy cả lớp tuyết mỏng phủ quanh thân người.
“Nhắm thời gian rất tốt.” Ảnh Tứ thấp giọng nói, “Đi, chúng ta xuống.”
Ảnh Lục nhanh nhạy đi xem Ảnh Diễm, đột nhiên hô một tiếng: “Diễm tỷ! Phía sau!”
Ảnh Diễm đang nhét hoả dược vào, nghe vậy nhanh chóng xoay người tránh né, đột nhiên xương quai xanh đau nhức vô cùng, một thanh kiếm đâm vào phía trên xương quai xanh, Ảnh Diễm a một tiếng, xoay người cưỡi lên cổ thích khách, dùng sức vặn mạnh, răng rắc một tiếng bẻ gãy cổ người nọ.
Khi người nọ ngã xuống đất đầu vẫn nhìn về phía mái nhà, Ảnh Diễm lăn từ mái cong xuống, Ảnh Điệp giơ tay, tạo cơn lốc tuyết đỡ lấy Ảnh Diễm, Ảnh Diễm mượn lực đứng vững, đỡ xương quai xanh máu chảy ồ ạt ngồi xuống ngưỡng cửa.
Ảnh Tứ nhìn thoáng qua Ảnh Diễm, tiếp tục chỉ huy những người còn lại chiến đấu.
Ảnh Lục nôn nóng nhảy khỏi mái nhà xuống bên cạnh Ảnh Diễm, xé một miếng vải thuốc băng bó cho nàng.
“Đừng lãng phí thời gian.” Ảnh Diễm lấy vải thuốc qua, xốc lụa che mặt lên, đôi môi trắng bệch ngậm vải thuốc xé mấy cái, “Đệ không biết là chiến đấu chưa kết thúc thì không thể cứu người sao?”
“Diễm tỷ, ổn không?” Ảnh Lục nhìn vết kiếm trên xương quai xanh của Ảnh Diễm mà đau lòng không thôi.
“Không phải trọng thương, không sao. “Ảnh Diễm đẩy hắn đi, thấy mắt Ảnh Lục tràn đầy đau đớn, trong lòng an ủi, thúc giục nói, “Cường giả đạp xương khô, đi mau.”
Đôi mắt Ảnh Lục đỏ bừng, tay sờ đến chuôi kiếm sau lưng, rút bội kiếm ra.
Kiếm này gọi “Nan Truy”, cũng do thần thợ Triệu chưởng sự của Ảnh Cung đúc ra, Ảnh Lục không hay dùng kiếm, kiếm ra khỏi vỏ chỉ khi rơi vào tình thế ép buộc.
Bỗng nhiên Ảnh Điệp nhìn về phía thư phòng: “Có người xông vào thư phòng điện hạ.”
Sau khi nghe xong, gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Ảnh Thất bỗng nhiên ngưng trọng.
Lúc này, một tiếng thi thể rơi xuống đất thu hút tầm mắt của mọi người, nhìn về hướng bức tường mà thi thể kia vừa rơi xuống, Ảnh Ngũ ngồi trên mái cong, hai tay cầm hồng câu chỉ đỏ tươi lạnh thấu xương, trên má dính máu, vẫy tay với bọn họ: “Lão tử tới rồi.”
“Ảnh Ngũ đổi vị trí cường công, Ảnh Thất đi bảo vệ điện hạ.” Ảnh Tứ quất roi về phía Ảnh Thất, trường tiên cuốn lấy cánh tay y, dùng sức giương lên, Ảnh Thất mượn lực uyển chuyển vọt qua mấy tên thích khách chặn đường, đạp ngói chạy đến thư phòng của thế tử điện hạ.
Lý Uyển đang ngồi cạnh án thư, chống đầu lười biếng lật sách, không hề bị tinh phong huyết vũ bên ngoài quấy rầy dù chỉ một chút.
Hắn gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.
Một bóng đen lập tức dừng trước mặt.
Ảnh Thất quỳ một gối xuống đất, gật đầu trầm giọng nói: “Có thuộc hạ.” Hai tay y đầy vết thương, máu tươi chảy xuống dọc cánh tay, theo ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.
Ảnh Thất im lặng quỳ, trầm mặc chờ đợi, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt hờ hững, nghiễm nhiên như một vị quỷ vệ chân chính.
Lý Uyển thấy y máu chảy đầy đất, đôi tay đỏ tươi, mày không tự chủ mà cau lại, hỏi y: “Bản lĩnh của thích khách lần này cũng lớn thật.”
Giọng nói của Ảnh Thất khàn khàn: “Bọn chuột nhắt, không đáng nhắc đến.”
Lý Uyển nhìn sợi tóc mềm mại rũ trên vai Ảnh Thất, nhịn không được định vuốt tóc y. Tiểu ảnh vệ của hắn đã trở nên lãnh khốc rồi, gần như có thể một mình làm lá chắn