Tuân Mệnh

Khê vân sơ khởi (tam)


trước sau

Lâu thuyền Lương gia trên mặt hồ, dư âm của đào kép sênh ca còn văng vẳng bên tai. Tiểu mỹ nhân trong lòng Lương tam thiếu gia đã đổi thành người khác, nàng ngậm một quả nho đút tới miệng Lương Tiêu, lại hôn lên một cái.

Lý Uyển thừ người ngồi bên cửa sổ, vân vê cây quạt xuất thần nhìn ra cảnh sông nước bên ngoài.

Lương Tiêu thấy Lý Uyển rầu rĩ không vui, đẩy tiểu mỹ nhân trong lòng ra, đi qua hỏi hắn: “Ngươi lại làm sao nữa? Ngươi nhìn tiểu ảnh vệ trung thành biết bao của ngươi kia, ai nha, uống rượu độc thay ngươi, bổn thiếu gia phải nói rằng tiểu hài tử này thật sự không tồi, rất nghĩa khí.”

Lý Uyển nện cây quạt lên đầu Lương Tiêu: “Gia chơi chán rồi, không muốn đùa nữa, đổi người.”

Lương Tiêu cười cười: “Như dự liệu của ta, ngươi kiên trì được một tháng, theo lý mà nói cũng gọi là có chút thâm tình.”

Trên nóc lâu thuyền không có xà nhà, ảnh vệ không thể leo lên, Ảnh Thất và Ảnh Ngũ ăn mặc kín đáo, ngồi ở bàn trà bên ngoài nhã gian, bên trong nói gì đều nghe thấy rất rõ ràng.

Ảnh Ngũ bỏ một cục thịt viên vào trong miệng, nhai nhóp nhép: “Ngươi sao vậy, sao không ăn.”

Ảnh Thất nhàn nhạt nói: “Không có gì.”

Y không có khẩu vị, nghe thế tử điện hạ tán gẫu như thế càng khiến y cảm thấy khó chịu.

Cho đến khi y nghe thấy chính miệng thế tử điện hạ nói: “Gọi một vài người xinh đẹp dịu dàng hiểu chuyện, lại đây hầu hạ cho ta.”

Lương Tiêu xoa tay: “Đúng, thế này mới giống ngươi chứ! Người đâu, nghe thấy không, thế tử điện hạ muốn xinh đẹp dịu dàng hiểu chuyện, gọi đến đây nhanh lên.”

Mấy tiểu quan trắng nõn mềm mại đi vào nhã gian, vây quanh Lý Uyển ngồi xuống, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Lý Uyển, giọng nói mềm mại thanh thúy, ân cần rót rượu đút đến miệng Lý Uyển.

Đây chính là thế tử điện hạ, nếu hầu hạ tốt được điện hạ sủng ái mang về phủ, có thể trở mình một cái thành chủ tử.

Lý Uyển mệt mỏi dựa vào đệm trên giường, tiện tay nắm lấy tay của một tiểu quan, nhéo nhéo, trắng trẻo mềm mại, sờ rất thoải mái, khác hẳn với tay của Tiểu Thất.

Thiếu niên làm nũng nói: “Điện hạ nhéo nô gia đau quá, tay nô gia nhỏ nhưng non mềm lắm, mỗi ngày đều phải thoa sữa bò đó.”

Giọng điệu nói chuyện cũng hoàn toàn trái ngược với Tiểu Thất.

Bên ngoài nhã gian nghe được rất rõ ràng, Ảnh Thất tì vào bàn, úp mặt vào khuỷu tay, đầu ngón tay lặng lẽ xoa xoa vết chai trên bàn tay mình. Hầu kết giật giật, đành chịu thôi, giọng nói của y vốn rất dễ nghe, ở Ảnh Cung quá lâu, cũng không thường xuyên nói chuyện, trở nên hơi khàn, lại có chút trầm, không còn dễ nghe như trước nữa.

Ảnh Ngũ dừng miệng, thò lại gần chọc chọc y: “Ngươi không sao chứ, không vui sao?”

Ảnh Thất khẽ ngẩng đầu lên: “Ngươi có cách nào làm mất mấy cái vết chai này trên tay không.”

Ảnh Ngũ ngây người: “Mất rồi làm sao mà cầm kiếm, tên ngốc này.”

Đúng rồi, y còn phải cầm kiếm, còn phải bảo hộ điện hạ, y không có cách nào làm cho điện hạ thích mình, y không xinh đẹp, không dịu dàng, cũng không hiểu chuyện.

Trời đã định y không thể trở thành niềm vui của điện hạ, chỉ có thể trốn trong chỗ tối làm một cái bóng lặng lẽ.

Bỗng nhiên phát giác có người đằng sau, Ảnh Thất quay đầu lại, thấy một nam nhân say khướt đang nhìn mình.

Là công tử Tạ gia, gần đây việc buôn bán của hai nhà có qua lại một chút, Tạ Nghê mới trở thành khách quen của lâu thuyền Lương gia.

Một tay Tạ Nghê lấy chén rượu, tay kia chống lên bàn trước mặt Ảnh Thất, cúi người dí sát vào y: “Tiểu ca, lần đầu tiên tới đây à? Trông lạ mặt nha.”

Ảnh Ngũ ngậm thịt viên kinh hãi, nam nhân này thật ghê tỡm, cũng may tính khí ảnh vệ tu dưỡng rất tốt, không mắng chửi ngay tại chỗ.

Ảnh Thất đứng dậy định bỏ đi, bị Tạ công tử nắm lấy cánh tay, đẩy đến vách tường: “Lão tử không thích tiểu quan, ta thích kiểu người cơ bắp săn chắc như ngươi vậy.”

Vừa dứt lời, gã rút ra một tờ ngân phiếu nhét vào cổ áo Ảnh Thất, cười nói: “Lại đây, đến đây với lão tử.”

Ảnh Thất nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Ui, có chủ nhân rồi sao.” Tạ Nghê vươn tay xoay đầu Ảnh Thất lại, “Không sao, chủ tử ngươi không ở đây, lại đây cho ta hôn một chút, chủ tử ngươi đã thao ngươi chưa nào? Thao rồi thì càng tốt, không còn mới lạ nữa, lão tử làm cho ngươi thoải mái.”

Bỗng nhiên Ảnh Thất giống như bị cái gì đó kích động, chế trụ cổ tay của Tạ Nghê, đột ngột vật gã, Tạ gia công tử nào đã gặp tình huống này bao giờ, bị quăng ngã trên mặt đất.

Ảnh Thất còn chưa chịu bỏ qua, đè công tử Tạ gia ra đánh liên tục, lại tát thêm mấy bạt tai. Đánh đến mức mặt mũi Tạ Nghê bầm dập liên tục xin tha.

Ảnh Ngũ càng hoảng sợ, thịt viên ngậm trong miệng rơi ra, nhanh chân chạy tới can ngăn.

Vừa kéo gương mặt lãnh đạm của Ảnh Thất lên, vừa nhỏ giọng mắng bên tai y: “Ngươi điên rồi ư! Xem có mất mặt không chứ! Khinh công ngươi giỏi như thế không phải nháy mắt một cái là có thể thoát rồi sao!”

Ảnh Thất hờ hững không nói gì, nhìn Lương tam thiếu gia cùng thế tử điện hạ từ nhã gian đi ra.

Lương Tiêu vừa thấy Tạ Nghê mặt mũi bầm dập bị đánh nằm trên mặt đất, phụt cười, dựa vào khung cửa ôm cánh tay nói: “Ai nha ta còn tưởng ai, Tạ công tử, chui ở đâu ra thế hả?”

Lý Uyển híp mắt nhìn Ảnh Thất, Ảnh Thất nghiêng đầu sang một bên không nói lời nào, cũng không giải thích.

Tạ Nghê bò dậy chỉ vào Ảnh Thất mà mắng: “Tiểu tử này như chó điên vậy, y mới cắn ta! Tam thiếu gia, đây là địa bàn của ngươi, ai đã đưa y vào đây hả?!”

Lý Uyển khụ một tiếng: “Là người của ta, làm sao.”

Tháng này Tạ Nghê mới tới Việt Châu để xử lý chuyện buôn bán của cha mình, vừa vặn chưa gặp qua thế tử điện hạ, ngẩn người, hỏi Lương Tiêu: “Vị này chính là?”

Lương Tiêu hận không thể che mặt: “Thì, thế tử điện hạ.”

Quay đầu lại nhỏ giọng giải thích với Lý Uyển, “Dật Nhàn, thứ này không phải bên nhà của ta, không liên quan tới nhà ta, thật.”

Sắc mặt Tạ Nghê trắng bệch, cong eo hành lễ, ác nhân cáo trạng trước: “Điện hạ, ngài phải làm chủ cho tiểu dân, y, y y y, là y ra tay đả thương người trước!”

Ảnh Ngũ nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải do ngươi muốn ôm Tiểu Thất lên giường trước sao…”

Lý Uyển nghe vậy, cau mày, hạ nhân khiêng ghế dựa đến cho Lý Uyển ngồi xuống, mũi chân hắn điểm điểm xuống đất: “Tiểu Thất, lại đây.”

Ảnh Thất quỳ gối bên chân thế tử điện hạ, rũ mi, vẻ mặt lãnh đạm.

Lý Uyển đỡ đầu Ảnh Thất lên, túm lấy tóc y, lôi y đến trước mặt mình, đè lên cổ ấn cằm y úp vào đầu gối mình, âm thanh lạnh lùng: “Ta thấy là ngươi muốn tạo phản rồi.”

Ảnh Thất thuận theo mà quỳ, lông mi rũ xuống khẽ động đậy.

Y đủ sức phản kháng, nhưng lại không nhúc nhích, y có thể nhẹ nhàng xé nát nanh vuốt của Lý Uyển, nhưng lại thu hết tất cả gai nhọn trên người có thể làm tổn thương Lý Uyển.

Lý Uyển kéo tóc Ảnh Thất cưỡng ép y nhìn mình, thấp giọng bên tai y: “Không phải là ngươi đang cố tình thu hút sự chú ý của ta chứ? Ta cho ngươi hay, nếu lại chọc giận ta, ta lập tức ném ngươi trở về Ảnh Cung, tự sinh, tự diệt.”

Ảnh Thất nghe vậy, trước mắt tối sầm, thân mình không hề run rẩy, mà là cứng đờ như một tấm ván sắt, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, sắc mặt trắng bệch cả ra.

Nói thật, Lý Uyển cũng không ngờ rằng Ảnh Thất lại có phản ứng mãnh liệt với câu nói này như thế. Bất quá nhân cơ hội này để tiểu ảnh vệ chết tâm cũng tốt.



Ảnh Ngũ định nói đỡ cho y, bị Lý Uyển trừng một cái, không dám nói lời nào. Sắc mặt Tạ Nghê tươi lên không ít, dương mi thổ khí*, ngay cả thế tử điện hạ cũng giúp đỡ mình, vô cùng có mặt mũi.

*Dương mi thổ khí: nở mày nở mặt.

Ảnh Thất thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, Lý Uyển mất hứng, lên đường hồi phủ.

Lương Tiêu đuổi theo Lý Uyển, nhỏ giọng giải thích: “Dật Nhàn, Dật Nhàn? Ngươi nghe ta giải thích, tên Tạ Nghê này rất háo sắc, gã không liên quan gì đến nhà chúng ta cả, ngươi ngàn vạn đừng……”

Mắt Lý Uyển nhìn thẳng: “Trước khi trời tối làm cho tên họ Tạ này biến mất, nếu không ta tự mình động thủ.”

“Không không không, ta làm, bảo đảm sạch sẽ.” Lương Tiêu vỗ ngực bảo đảm.

Lý Uyển hừ một tiếng bỏ đi.

Lương Tiêu ngăn hắn lại: “Dật Nhàn, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ngươi đau lòng tiểu ảnh vệ kia thì cứ việc nói thẳng, ai, thích người ta, lại không nói, tính toán cái gì vậy. Ngươi mới nói gì với tiểu ảnh vệ đó, doạ hài tử thành như thế, ta thấy y rất sợ, mặt không còn chút máu nào.”

Lý Uyển thở dài: “Nói ngươi cũng không hiểu, đi đây, lần sau tới chơi.”

Lương Tiêu nhìn Lý Uyển rời đi, cuộn tay vào tay áo, bĩu môi: “Còn chơi cái gì nữa, giả trang thành tiểu tình nhân trong lòng sao, thật không yên lòng mà.”

Ảnh Ngũ đỡ Ảnh Thất lên, Ảnh Thất đẩy hắn ra, đuổi theo thế tử điện hạ, nhảy lên nóc nhà bám theo, thấy thế tử điện hạ vào cửa vương phủ, trở về thư phòng, Ảnh Thất mới rời đi.

Ảnh Thất không biết mình về chỗ ở như thế nào, vừa vào cửa liền ngã vật ra giường, rụt người lại, dạ dày cuồn cuộn, nhoài người ra mép giường nôn khan một trận.

Trong phòng tối đen như mực, Ảnh Thất co người ngồi trong góc, dán lưng lên vách tường tìm kiếm sự an tâm, bọc trong chăn, môi phát run.

Bỗng nhiên nhớ ra chăn này là do thế tử điện hạ ban thưởng, Ảnh Thất sợ hãi quăng chăn, ánh mắt tuyệt vọng, dựa vào vách tường lạnh lẽo, đôi môi tái nhợt mấp máy:

“…… Đừng đưa ta về Ảnh Cung…”

Từ đó về sau, Ảnh Thất không bao giờ nhìn thẳng thế tử điện hạ dù một cái.

Lý Uyển vẫn luôn chú ý y, mắt thấy y từng ngày dần trở nên trầm mặc, lạnh lùng, gương mặt vốn không cảm xúc giờ cũng chẳng hé nổi một nụ cười nào nữa.

Mỗi ngày y đều ở Huấn Tràng huấn luyện không biết mệt mỏi, y càng ngày càng mạnh mẽ, cũng càng ngày càng tàn khốc.

Lý Uyển có thể cảm nhận được, Ảnh Thất luôn luôn ở trong góc tối lẳng lặng nhìn mình, bất luận đi ngủ hay là ra ngoài, y đều im lặng bảo vệ, như ở rừng cây ngày đó, một mình y lẻ loi hộ mình phá vòng vây ra ngoài.

Ảnh Thất chưa bao giờ rời đi, nhưng cũng không dám tới gần thế tử điện hạ.

Thỉnh thoảng Lý Uyển sẽ gọi y đến làm chút công sự, mỗi lần giao thư từ cho y, đôi tay đầy vết kiếm của y hơi hơi run rẩy, không dám vượt qua bất cứ quy củ nào, ngoại trừ “Rõ” và “Tuân mệnh”, y và Lý Uyển không nói nhiều hơn được câu nào.

Càng ngày càng giống một quỷ vệ chân chính.

Nửa năm cứ vậy mà trôi đi, bóng đêm vô vị như nước, mãnh thú ngủ đông trong một góc thành Việt Châu, nửa đêm canh ba, thiên âm nguyệt trầm*, mãng xà ra khỏi ổ.

*Thiên âm nguyệt trầm: đại khái là không trăng không sao đi.

Chợt đèn đuốc Tề Vương phủ sáng trưng, Ảnh Tứ sớm đã đứng trên con rồng Li Vẫn trên nóc nhà, trường tiên chín khúc xanh sẫm vút ra một tiếng vai chói tai, trầm giọng mệnh lệnh cho quỷ vệ ảnh vệ xung quanh: “Thích khách nhập phủ! Bảo hộ Vương gia! Bảo hộ thế tử điện hạ!”

Lý Uyển nhàn nhã nằm trên ghế đọc sách ở thư phòng, tay đùa nghịch khối ngọc bội mỡ dê Vương gia mới vừa ban thưởng hai ngày trước, nghe được âm thanh hỗn loạn bên ngoài, ánh lửa ngập trời, lẳng lặng thả quyển sách trong tay xuống, khẽ nhíu mày, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Tề Vương phủ mấy năm rồi chưa nghênh đón thích khách.

Ảnh Điệp mới vừa tắm máu trở về, thu lại hàn kiếm bao quanh bởi hoa tuyết và khí lạnh.

Thính Tuyết Quỷ Ảnh Điệp, đệ nhị quỷ vệ Tề Vương phủ, nơi hắn đi qua tuyết đọng tầng tầng lớp lớp, mệnh danh Đế Thính bát phương, động tĩnh tuyết rơi không chỗ nào không biết.

Ảnh Điệp lười biếng ngồi xuống dưới chân Ảnh Tứ.

Ảnh Tứ lạnh mặt nhìn hắn: “Ngươi ngồi chỗ của ta làm gì.”

Ảnh Điệp lười nhác híp mắt cười nói: “Chỗ của ngài an toàn.”

Ảnh Tứ tức giận muốn đá hắn lăn xuống: “Đi bảo hộ thế tử với Vương gia!”

Ảnh Điệp thảnh thơi nói: “Gấp cái gì. Ta xem, chẳng phải đều là thích khách Khổng Tước Sơn Trang sao, sợ làm gì. Nếu Khổng Tước Sơn Trang cũng thọc vào một chân, thì khó xơi rồi đây.”

Mắt Ảnh Tứ nhìn xa xăm, ra lệnh, dùng thủ ngữ truyền tin cho ảnh vệ bên người.

Ảnh Điệp lại nói: “Nha, ngài cẩn thận chút, ta nghe thấy có tên bắn lén……”

Lời còn chưa dứt, thân mình Ảnh Tứ đột nhiên run lên, chân quỳ thụp xuống trên mái ngói đen, đỡ lấy cánh tay trái đầy máu vừa bị tên xuyên thủng, hít một ngụm khí lạnh, ngón tay dùng sức cào miệng vết thương, rút ám tiễn ra, ném qua một bên, trừng mắt hung tợn với Ảnh Điệp.

Ảnh Điệp thở dài, đưa chén trà nhỏ cho Ảnh Tứ: “Ngài nhiều……”

Một chân Ảnh Tứ đá Ảnh Điệp lăn khỏi nóc nhà: “Cút.”

Thích khách đột kích vậy mà là cao thủ hiếm thấy, thị vệ trong phủ có vẻ chịu không nổi một kích của bọn họ, chết hơn phân nửa, rất nhiều ảnh vệ cũng bị thương.

“Thống lĩnh, cơ quát đã bố trí xong!” Ảnh Lục đỡ cái đùi bị thương trèo lên nóc nhà, Ảnh Diễm khiêng ống hoả khí theo sát phía sau, thần sắc nghiêm túc: “Thống lĩnh, Ảnh Ngũ đã đi bảo hộ Vương gia, đối phương cũng có hỏa khí.”

Ánh mắt Ảnh Tứ ngưng trọng: “Ảnh Thất đưa tình báo ở ngoài thành còn chưa về.”

Lỗ tai Ảnh Điệp giật giật: “Ừ, tới rồi.”

Ánh trăng tròn treo trên mái cong của Tề Vương phủ, một bóng đen cao dài đứng trên mái nhà, cằm hơi hướng lên, nhìn ra phía xa nơi thích khách và ảnh vệ đang đánh nhau loạn xạ, đai trán hoà cùng đuôi tóc tung bay theo gió.

Đôi mắt Ảnh Thất nửa mở, tròng mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, hai tay cầm kiếm, mũi kiếm nhỏ máu, âm thanh trầm thấp, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì:

“Thống lĩnh, Vô Ảnh Quỷ phục mệnh.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※



Cái đầu rồng mà lão Tứ đứng lên

khi chỉ huy



Ngọc bội mỡ dê



Cơ quát: giống như một cái nỏ bắn ra được nhiều mũi tên.



Thịt viên

Chúc mừng Tạ Dê quay vào ô lĩnh cơm hộp trong một chương ????

Động vào người của anh, anh cho mày chầu trời.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện