Lâu thuyền Lương gia trên mặt hồ, dư âm của đào kép sênh ca còn văng vẳng bên tai. Tiểu mỹ nhân trong lòng Lương tam thiếu gia đã đổi thành người khác, nàng ngậm một quả nho đút tới miệng Lương Tiêu, lại hôn lên một cái.
Lý Uyển thừ người ngồi bên cửa sổ, vân vê cây quạt xuất thần nhìn ra cảnh sông nước bên ngoài.
Lương Tiêu thấy Lý Uyển rầu rĩ không vui, đẩy tiểu mỹ nhân trong lòng ra, đi qua hỏi hắn: “Ngươi lại làm sao nữa? Ngươi nhìn tiểu ảnh vệ trung thành biết bao của ngươi kia, ai nha, uống rượu độc thay ngươi, bổn thiếu gia phải nói rằng tiểu hài tử này thật sự không tồi, rất nghĩa khí.”
Lý Uyển nện cây quạt lên đầu Lương Tiêu: “Gia chơi chán rồi, không muốn đùa nữa, đổi người.”
Lương Tiêu cười cười: “Như dự liệu của ta, ngươi kiên trì được một tháng, theo lý mà nói cũng gọi là có chút thâm tình.”
Trên nóc lâu thuyền không có xà nhà, ảnh vệ không thể leo lên, Ảnh Thất và Ảnh Ngũ ăn mặc kín đáo, ngồi ở bàn trà bên ngoài nhã gian, bên trong nói gì đều nghe thấy rất rõ ràng.
Ảnh Ngũ bỏ một cục thịt viên vào trong miệng, nhai nhóp nhép: “Ngươi sao vậy, sao không ăn.”
Ảnh Thất nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Y không có khẩu vị, nghe thế tử điện hạ tán gẫu như thế càng khiến y cảm thấy khó chịu.
Cho đến khi y nghe thấy chính miệng thế tử điện hạ nói: “Gọi một vài người xinh đẹp dịu dàng hiểu chuyện, lại đây hầu hạ cho ta.”
Lương Tiêu xoa tay: “Đúng, thế này mới giống ngươi chứ! Người đâu, nghe thấy không, thế tử điện hạ muốn xinh đẹp dịu dàng hiểu chuyện, gọi đến đây nhanh lên.”
Mấy tiểu quan trắng nõn mềm mại đi vào nhã gian, vây quanh Lý Uyển ngồi xuống, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Lý Uyển, giọng nói mềm mại thanh thúy, ân cần rót rượu đút đến miệng Lý Uyển.
Đây chính là thế tử điện hạ, nếu hầu hạ tốt được điện hạ sủng ái mang về phủ, có thể trở mình một cái thành chủ tử.
Lý Uyển mệt mỏi dựa vào đệm trên giường, tiện tay nắm lấy tay của một tiểu quan, nhéo nhéo, trắng trẻo mềm mại, sờ rất thoải mái, khác hẳn với tay của Tiểu Thất.
Thiếu niên làm nũng nói: “Điện hạ nhéo nô gia đau quá, tay nô gia nhỏ nhưng non mềm lắm, mỗi ngày đều phải thoa sữa bò đó.”
Giọng điệu nói chuyện cũng hoàn toàn trái ngược với Tiểu Thất.
Bên ngoài nhã gian nghe được rất rõ ràng, Ảnh Thất tì vào bàn, úp mặt vào khuỷu tay, đầu ngón tay lặng lẽ xoa xoa vết chai trên bàn tay mình. Hầu kết giật giật, đành chịu thôi, giọng nói của y vốn rất dễ nghe, ở Ảnh Cung quá lâu, cũng không thường xuyên nói chuyện, trở nên hơi khàn, lại có chút trầm, không còn dễ nghe như trước nữa.
Ảnh Ngũ dừng miệng, thò lại gần chọc chọc y: “Ngươi không sao chứ, không vui sao?”
Ảnh Thất khẽ ngẩng đầu lên: “Ngươi có cách nào làm mất mấy cái vết chai này trên tay không.”
Ảnh Ngũ ngây người: “Mất rồi làm sao mà cầm kiếm, tên ngốc này.”
Đúng rồi, y còn phải cầm kiếm, còn phải bảo hộ điện hạ, y không có cách nào làm cho điện hạ thích mình, y không xinh đẹp, không dịu dàng, cũng không hiểu chuyện.
Trời đã định y không thể trở thành niềm vui của điện hạ, chỉ có thể trốn trong chỗ tối làm một cái bóng lặng lẽ.
Bỗng nhiên phát giác có người đằng sau, Ảnh Thất quay đầu lại, thấy một nam nhân say khướt đang nhìn mình.
Là công tử Tạ gia, gần đây việc buôn bán của hai nhà có qua lại một chút, Tạ Nghê mới trở thành khách quen của lâu thuyền Lương gia.
Một tay Tạ Nghê lấy chén rượu, tay kia chống lên bàn trước mặt Ảnh Thất, cúi người dí sát vào y: “Tiểu ca, lần đầu tiên tới đây à? Trông lạ mặt nha.”
Ảnh Ngũ ngậm thịt viên kinh hãi, nam nhân này thật ghê tỡm, cũng may tính khí ảnh vệ tu dưỡng rất tốt, không mắng chửi ngay tại chỗ.
Ảnh Thất đứng dậy định bỏ đi, bị Tạ công tử nắm lấy cánh tay, đẩy đến vách tường: “Lão tử không thích tiểu quan, ta thích kiểu người cơ bắp săn chắc như ngươi vậy.”
Vừa dứt lời, gã rút ra một tờ ngân phiếu nhét vào cổ áo Ảnh Thất, cười nói: “Lại đây, đến đây với lão tử.”
Ảnh Thất nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Ui, có chủ nhân rồi sao.” Tạ Nghê vươn tay xoay đầu Ảnh Thất lại, “Không sao, chủ tử ngươi không ở đây, lại đây cho ta hôn một chút, chủ tử ngươi đã thao ngươi chưa nào? Thao rồi thì càng tốt, không còn mới lạ nữa, lão tử làm cho ngươi thoải mái.”
Bỗng nhiên Ảnh Thất giống như bị cái gì đó kích động, chế trụ cổ tay của Tạ Nghê, đột ngột vật gã, Tạ gia công tử nào đã gặp tình huống này bao giờ, bị quăng ngã trên mặt đất.
Ảnh Thất còn chưa chịu bỏ qua, đè công tử Tạ gia ra đánh liên tục, lại tát thêm mấy bạt tai. Đánh đến mức mặt mũi Tạ Nghê bầm dập liên tục xin tha.
Ảnh Ngũ càng hoảng sợ, thịt viên ngậm trong miệng rơi ra, nhanh chân chạy tới can ngăn.
Vừa kéo gương mặt lãnh đạm của Ảnh Thất lên, vừa nhỏ giọng mắng bên tai y: “Ngươi điên rồi ư! Xem có mất mặt không chứ! Khinh công ngươi giỏi như thế không phải nháy mắt một cái là có thể thoát rồi sao!”
Ảnh Thất hờ hững không nói gì, nhìn Lương tam thiếu gia cùng thế tử điện hạ từ nhã gian đi ra.
Lương Tiêu vừa thấy Tạ Nghê mặt mũi bầm dập bị đánh nằm trên mặt đất, phụt cười, dựa vào khung cửa ôm cánh tay nói: “Ai nha ta còn tưởng ai, Tạ công tử, chui ở đâu ra thế hả?”
Lý Uyển híp mắt nhìn Ảnh Thất, Ảnh Thất nghiêng đầu sang một bên không nói lời nào, cũng không giải thích.
Tạ Nghê bò dậy chỉ vào Ảnh Thất mà mắng: “Tiểu tử này như chó điên vậy, y mới cắn ta! Tam thiếu gia, đây là địa bàn của ngươi, ai đã đưa y vào đây hả?!”
Lý Uyển khụ một tiếng: “Là người của ta, làm sao.”
Tháng này Tạ Nghê mới tới Việt Châu để xử lý chuyện buôn bán của cha mình, vừa vặn chưa gặp qua thế tử điện hạ, ngẩn người, hỏi Lương Tiêu: “Vị này chính là?”
Lương Tiêu hận không thể che mặt: “Thì, thế tử điện hạ.”
Quay đầu lại nhỏ giọng giải thích với Lý Uyển, “Dật Nhàn, thứ này không phải bên nhà của ta, không liên quan tới nhà ta, thật.”
Sắc mặt Tạ Nghê trắng bệch, cong eo hành lễ, ác nhân cáo trạng trước: “Điện hạ, ngài phải làm chủ cho tiểu dân, y, y y y, là y ra tay đả thương người trước!”
Ảnh Ngũ nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải do ngươi muốn ôm Tiểu Thất lên giường trước sao…”
Lý Uyển nghe vậy, cau mày, hạ nhân khiêng ghế dựa đến cho Lý Uyển ngồi xuống, mũi chân hắn điểm điểm xuống đất: “Tiểu Thất, lại đây.”
Ảnh Thất quỳ gối bên chân thế tử điện hạ, rũ mi, vẻ mặt lãnh đạm.
Lý Uyển đỡ đầu Ảnh Thất lên, túm lấy tóc y, lôi y đến trước mặt mình, đè lên cổ ấn cằm y úp vào đầu gối mình, âm thanh lạnh lùng: “Ta thấy là ngươi muốn tạo phản rồi.”
Ảnh Thất thuận theo mà quỳ, lông mi rũ xuống khẽ động đậy.
Y đủ sức phản kháng, nhưng lại không nhúc nhích, y có thể nhẹ nhàng xé nát nanh vuốt của Lý Uyển, nhưng lại thu hết tất cả gai nhọn trên người có thể làm tổn thương Lý Uyển.
Lý Uyển kéo tóc Ảnh Thất cưỡng ép y nhìn mình, thấp giọng bên tai y: “Không phải là ngươi đang cố tình thu hút sự chú ý của ta chứ? Ta cho ngươi hay, nếu lại chọc giận ta, ta lập tức ném ngươi trở về Ảnh Cung, tự sinh, tự diệt.”
Ảnh Thất nghe vậy, trước mắt tối sầm, thân mình không hề run rẩy, mà là cứng đờ như một tấm ván sắt, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, sắc mặt trắng bệch cả ra.
Nói thật, Lý Uyển cũng không ngờ rằng Ảnh Thất lại có phản ứng mãnh liệt với câu nói này như thế. Bất quá nhân cơ hội này để tiểu ảnh vệ chết tâm cũng tốt.