Tuân Mệnh

Khê vân sơ khởi (nhị)


trước sau

“Ta thực sự chịu đủ rồi……” Lý Uyển quăng Ảnh Tứ xuống, nằm trở lại ghế mây, gối tay nhắm mắt, “Ha, gió êm sóng lặng nhiều năm như vậy, phía hoàng thành cũng không quản nhiều, không biết từ khi nào mọi chuyện lại thay đổi đến thế.”

“Ảnh Tứ,” Bỗng nhiên Lý Uyển ngồi dậy, hỏi hắn, “Năm ta mười lăm tuổi đã xảy ra những sự kiện gì?”

Ảnh Tứ bất động thanh sắc trần thuật: “Bảy năm trước có bốn mốc sự kiện lớn, đại hạn ở Việt Châu được giải trừ, thái tử điện hạ lập phi, Sở Uy tướng quân triệt để bình định Nam Việt được phong Trấn Nam Vương, hội nghị của vương công quý tộc kinh thành.”

Lý Uyển suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên vỗ bàn nói: “Ngươi đi mang cái chồng giấy kia đến cho ta, nó được niêm phong trong thư phòng của phụ vương, ngươi đem hết về đây, một quyển cũng không được bỏ sót.”

Ảnh Tứ hỏi: “Chồng ghi chép biện pháp cứu tế sao?”

“Ừ, mau đi đi.”

Ảnh Tứ làm việc gọn gàng, nhanh chóng trở lại phục mệnh, hai tay bưng một chồng sách phủ đầy bụi cho Lý Uyển.

Lý Uyển bất chấp cả bụi bặm, bắt đầu tìm kiếm từng cái, lật hết chồng giấy phác hoạ này, nhíu mày nói: “Đây là bản của phụ vương viết lại, chồng giấy ta viết đã đốt rồi. Nhưng bản phác hoạ xe dẫn nước không bị đốt, không thấy nữa, bên trên có bút tích của ta.”

“Nhưng lúc phụ vương ở trong phủ cũng sẽ không để người khác vào thư phòng, có thể là thừa dịp kinh thành hội nghị, ta và phụ vương đều không có mặt ở phủ mà lấy đi.”

Vẻ mặt Ảnh Tứ bỗng nhiên ngưng trọng: “Thuộc hạ lấy danh dự quỷ vệ thề, cũng không có người ngoài lẻn vào vương phủ.”

Lý Uyển lắc đầu, thấp giọng dùng khẩu hình nói: “Vương phủ có nội quỷ.”

Ảnh Tứ nhất thời không nói câu nào.

Lý Uyển nhét đồ nguyên vẹn trở lại phong bì, hạ giọng: “Đi bắt người, cần phải tra ra gian tế, xem ra là người đã ở trong vương phủ từ bảy năm trước.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lưu Ngọc ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, bưng điểm tâm sáng cho Lý Uyển: “Điện hạ, sáng nay nấu canh, mùi vị thanh đạm, người nếm thử.”

“…… Điện hạ?” Lưu Ngọc ngượng ngùng buông mâm cơm, chớp chớp mắt, “Nô tì…… trên mặt nô tì có gì sao?”

Lý Uyển thảnh thơi nằm ườn ra ghế mây: “Không, nhìn ngươi xinh xắn, muốn ngắm nhiều một chút.”

Lưu Ngọc cười nói: “Điện hạ quá khen, nô tì hầu hạ người mười mấy năm, trước giờ người có khen nô tì đâu.”

“Không có gì, chỉ cho Ảnh Tứ cách nấu canh này, hắn cũng muốn học.” Lý Uyển cười cười, “Làm cho Tiểu Ngũ ăn.”

Mi mắt Ảnh Tứ giật giật.

Lưu Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Ảnh Tứ cả người lạnh lùng như một pho tượng, thấp thỏm mà hướng dẫn cách hầm canh, Ảnh Tứ đại nhân vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, sau khi nói xong, mặt của tiểu nha đầu đã đỏ cả lên, thẹn thùng mà cúi đầu.

Ảnh Tứ đại nhân cũng thật lạnh lùng, trước giờ không dám nhìn kỹ, vóc người rất cao…… rất đẹp trai…… Không đúng, vẫn là Ảnh Thất đại nhân đẹp hơn một chút, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại không hung dữ, không đúng, Ảnh Ngũ đại nhân cũng rất đáng yêu nha, nói chuyện lại thú vị, khó lựa chọn quá, vẫn là chọn Ảnh Thất đại nhân đi, Ảnh Tứ với Ảnh Ngũ đại nhân đi cạnh nhau mới đẹp đôi.

Lý Uyển vẫy vẫy tay, kêu tiểu nha đầu lui ra.

Lưu Ngọc rời khỏi thư phòng, Lý Uyển hỏi: “Nhìn ra được cái gì.”

Ảnh Tứ chậm rãi thở hắt ra, đỡ trán lạnh lùng nói: “Không có gì, không phải nàng.”

“Chuyện gian tế thuộc hạ sẽ tự mình xử lý, Ảnh Diễm với Ảnh Lục điều tra Trần Quý Phi và Trần Nguyên Lễ.”

“Chuyện Ảnh Thất thuộc hạ đề cập trước đó, mong rằng điện hạ nghĩ lại, thuộc hạ cáo lui.”

“Ừ.”

Hội nghị kinh thành bảy năm một lần, nhân cơ hội năm nay, Lý Uyển phải nhìn cho kĩ, rốt cuộc là nhà ai bụng dạ khó lường giấu đầu lòi đuôi.

Hôm nay lúc Ảnh Thất tới trực đêm, thế tử điện hạ vẫn luôn đọc sách một mình, sắp ngủ thì thổi đèn, không nói chuyện với Ảnh Thất.

Ảnh Thất ngồi đợi trên xà nhà, chờ đến lúc thế tử điện hạ ngủ say, lại yên tĩnh thủ đến bình minh và trở về nhà. Thoạt nhìn tâm tình thế tử điện hạ không được tốt lắm, có lẽ điện hạ mệt mỏi, không muốn nói chuyện.

Liên tiếp bốn năm ngày, Lý Uyển đều không triệu Ảnh Thất xuống, một câu cũng không nói với y.

Ảnh Thất càng ngày càng bất an.

Không khỏi băn khoăn liệu mình đã làm sai chuyện gì, chọc giận điện hạ, khiến cho điện hạ phiền lòng không.

Lý Uyển đọc sách mệt mỏi, xoa xoa mi tâm, lúc lấy chén trà trượt tay, đánh rơi chén trà, bỗng chốc Ảnh Thất đáp xuống, tiếp được chén trà nhỏ, nước trà hơi vẩy ra ngoài một chút, rơi lên mu bàn tay Lý Uyển.

Lý Uyển cũng không ngẩng đầu lên: “Có chút chuyện cũng làm không xong.”

Tay Ảnh Thất đặt chén trà lại chỗ cũ cứng đờ, cúi đầu áy náy nói: “Thuộc hạ thất lễ.”

“Đi ra ngoài, phiền quá.” Lý Uyển xua tay đuổi y.

Ảnh Thất lấy hết can đảm, thấp giọng nói: “Nếu điện hạ có chuyện gì…”

Lý Uyển cắt ngang: “Làm càn, ta bảo ngươi đi ra ngoài, không nghe thấy sao.”

Thân mình Ảnh Thất run lên, im lặng, rời khỏi thư phòng.

Lý Uyển lật lật mấy trang sách, kỳ thật tâm tư lại không ở nơi này.

“Ai.” Lý Uyển ném sách, nằm lên giường, lấy chăn quấn người mình lại.

Ảnh Thất lui ra bên ngoài thư phòng, ôm tay dựa tường ngồi xuống, chờ đợi lửa giận của thế tử điện hạ lắng xuống.

Tháng mười cuối thu, mưa lạnh, Ảnh Thất vẫn ngồi bất động dưới cửa sổ thư phòng của thế tử điện hạ, hạt mưa thấm vào quần áo, có chút lạnh lẽo.

Lý Uyển nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, đẩy cửa sổ ra nhìn thoáng qua, hoa cỏ trong đình viện khô héo, rơi rào rạt xuống đất.

Trong lúc vô tình cúi đầu, thấy Ảnh Thất ngồi dưới cửa sổ phòng mình, dựa vào bức tường lạnh băng, ngửa đầu nhìn mình.

“Điện hạ, bên ngoài lạnh lắm, người đóng cửa sổ cẩn thận.” Ảnh Thất nhỏ giọng nói.

Lý Uyển cắn răng, thò nửa người qua cửa sổ, trực tiếp kéo Ảnh Thất vào trong, cởi áo ngoài bọc lấy y.

Ánh mắt Ảnh Thất sáng lên, hít hít cái mũi, đôi mắt chứa đầy chờ mong: “Điện hạ? Đây là tha thứ cho thuộc hạ rồi sao?”

Tha thứ cái gì? Y căn bản cũng không có làm gì sai cả.

Lý Uyển nhìn vào đôi mắt thuần khiết ấy, trong lòng đau đớn, buông tay đẩy y ra: “Ngươi có bệnh phải không, ta kêu ngươi về, trở về chỗ ở đi.”

“Nhưng…”

“Có phải ta chiều ngươi quá rồi, ta nói một câu ngươi đốp lại một câu không?” Lý Uyển lùi hai bước nằm trở lại ghế mây, “Đừng đến nữa.”

Ảnh Thất mờ mịt nhìn Lý Uyển: “Điện hạ, thuộc hạ có chỗ nào không tốt khiến cho người…”

“Chỗ nào cũng không tốt, cút!” Lý Uyển đá văng án thư, đồ vật trên bàn vươn vãi đầy đất, Ảnh Thất sợ tới mức quỳ thụp xuống, hoảng hốt nói: “Điện hạ bớt giận, thuộc hạ đi ngay.”

Y không phải đi ra, mà là biến mất trong nháy mắt, trên mặt đất chỉ kịp rơi xuống chiếc áo ngoài mà thế tử điện hạ khoác cho y.

Lý Uyển lạnh nhạt nhìn Tiểu Thất như con nai nhỏ chấn kinh, sợ hãi mà rời đi.

Quên đi, nhân lúc còn chưa hoàn toàn thích tiểu ảnh vệ này, sớm chặt đứt thì tốt hơn. Tiểu Thất còn trẻ, chờ đến khi xong công việc là có thể sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, không cần phải liều mạng vì mình.

Y đã cứu mình một mạng, coi như trả lại cho y.

Ảnh Thất dầm mưa rời đi, trở về chỗ ở của mình, vết thương Diêm hình trên lưng dính nước vô cùng đau đớn, Ảnh Thất cởi quần áo, một mình ngồi trong góc tự bôi thuốc cho mình. Nước thuốc thấm vào miệng vết thương, đau rát khó chịu, Ảnh Thất ngửa đầu dựa vào tường, chậm rãi thở hắt ra.

Quân tâm khó dò, tâm tư thế tử điện hạ càng khó lường.

Có lẽ là chơi với mình chán rồi đi, có chút mất mát.

Ảnh Thất ôm chân nghĩ nghĩ, thế tử điện hạ đối xử tốt với mình một tháng, vậy đã tốt lắm rồi, trước giờ y chưa từng nghĩ sẽ được thế tử điện hạ ưu ái, chỉ toàn sủng mấy tiểu bạch kiểm của hắn, thực sự may mắn.

Mới vừa được phát bổng lộc, còn định mua đồ ăn ngon cho điện hạ.

Nhưng điện hạ không muốn gặp lại mình nữa, chắc phải nhờ Lưu Ngọc cô nương đưa thôi. Ảnh Thất cố gắng thuyết phục chính mình, cao cao tại thượng vẫn phù hợp với điện hạ hơn.

Ảnh Thất ngửa đầu nhìn những đám mây đen che khuất mặt trăng bên ngoài cửa sổ, hầu kết giật giật, mồ hôi theo cổ chảy xuống, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài trầm thấp.

Vẻ mặt y phức tạp, cau mày, dùng sức véo đùi mình.

Dường như cả ánh trăng cũng khinh nhờn mình.

Ván cửa bị gõ hai cái không nặng không nhẹ, Ảnh Thất quay đầu lại, thấy thống lĩnh đẩy cửa tiến vào.

Ảnh Tứ không có biểu cảm gì, gọi Ảnh Thất qua.

Ảnh Thất cẩn thận đi tới, nghiền ngẫm sắc mặt thống lĩnh, nhịn không được lại suy đoán có phải mình làm sai gì hay không, thống lĩnh lại muốn đánh mình sao.

Không ngờ rằng, Ảnh Tứ bắt lấy cánh tay Ảnh Thất, đè người lên mặt bàn, xem kỹ vết thương Diêm hình sau lưng y.

Ảnh Tứ lạnh giọng hỏi: “Lại sinh mủ, vì sao không chịu trị thương.”

Ảnh Thất nuốt nước miếng, thầm nhủ may quá thống lĩnh không đánh mình, giải thích: “Ngụy đại phu nói, thuốc kia ảnh hưởng đến giác quan, sẽ trì độn, ông ấy kê cho ta uống, nhưng ta không dùng.”

Ảnh Tứ nhíu mày: “Vết thương này quá nặng, cho ngươi công vụ, đi hạnh đường Lâm Châu trị thương.”

“Ta không sao.” Ảnh Thất bò dậy khỏi bàn, khoác xiêm y vân cẩm lên, “Có thể huấn luyện như bình thường.”

“Thân thể của ngươi là của vương phủ, không phải ngươi muốn hành hạ thế nào thì hành hạ.” Ảnh Tứ nghiêm khắc nói, “Nếu không trị thương, ta sẽ bẩm báo thương thế của ngươi cho thế tử điện hạ.”

Ảnh Thất ngẩn ra.

“Đừng nói cho điện hạ biết.” Y bất đắc dĩ đồng ý, “Lần sau có tiện đường đến Lâm Châu nhiệm vụ ta sẽ chữa thương ngay.”

Để cho điện hạ biết, chỉ sợ ngay cả ảnh vệ cũng không làm được.

Ai sẽ cho phép một thân thể chịu qua Diêm hình, có thể hỏng nát bất cứ lúc nào mà hộ vệ mình chứ, điện hạ đã bắt đầu phiền chán mình, nếu lại để cho điện hạ biết thương thế của mình, chỉ sợ sẽ tìm lý do đuổi mình đi.

Đối với Ảnh Thất mà nói, cho dù có được sủng ái hay không, chỉ cần có thể bồi bên cạnh thế tử điện hạ, đã là ân huệ lớn nhất rồi.

Ảnh Thất căn dặn nhiều lần: “Thống lĩnh, đừng nói với điện hạ.”

Ảnh Tứ cảm thấy không thể thuyết phục, đáp một tiếng: “Ừ.”

“Mau tới đây xem! Tiểu Lục Tử mang phiến đao mới làm tới, Tiểu Thất ngươi thử xem?” Ảnh Ngũ hoan thiên hỉ địa chạy vào, Ảnh Lục cầm một cái huyền thiết phiến* chạy theo sau, ném cho Ảnh Thất.

*Huyền thiết phiến: quạt sắt đen.

Ảnh Thất mở chiếc huyền thiết phiến to cỡ lòng bàn tay ra, nan quạt mài rất bén, ba mươi sáu nan quạt đều rỗng ruột cất giấu ám châm, nếu như kiểm soát được, cận chiến, tấn công từ xa hay phòng ngự đều hoàn hảo.

Ảnh Thất cầm trong tay thử thử lực đạo, tay phải chém ra đồng thời ngón cái đè lên cơ quan, ba mươi sáu nan quạt đồng thời mở, vô số phi châm bắn tung ra.

Tức khắc trong phòng không một bóng người, tất cả đều ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Ảnh Lục chống cằm tự hỏi: “Cái này, chưa kiểm soát tốt lắm, luyện tập nhiều…… Nói không chừng có thể.”

Ảnh Ngũ nhổ một cây châm cắm trên mông mình, nắm tóc Ảnh Lục mắng xối xả: “Mấy cái này là cái quái gì! Không bằng dán mấy cây xương rồng lên thân kiếm cho rồi.”

Ảnh Thất nói: “…… Ta luyện tập nhiều hơn là được.”

Ảnh Tứ đen mặt: “Tiêu hủy. Đổi chiến thuật.”

Ảnh Lục đau lòng vuốt ve ám khí mới của mình: “Đừng tiêu hủy mà, biết đâu sau này có người dùng tốt thì sao, đừng khinh thường tài hoa của ta, ta tuyên bố tại đây, một khi có người dùng được phiến đao này, chúng ta có thể người cản giết người Phật cản giết Phật, san bằng Thiên Uy doanh, treo Thần Diên cấm vệ quân lên đánh.”

Ảnh Ngũ trợn mắt kinh hãi.

“Phi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện