Tuân Mệnh

Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhị)


trước sau

“Hoa đào nở, hoa đào rơi, hoa đào nhiều vô kể,

Việt Châu đông qua hoa khoe sắc

Sao bằng thế tử chiếm phần hơn?”

Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)

Ảnh Lục giữ chặt lấy Ảnh Thất, thành khẩn nói: “Thất, nửa đời sau của Lục ca trông cậy vào ngươi, nhất định phải nói hộ ta mấy lời tốt đẹp trước mặt Diễm tỷ, ngươi có chuyện gì cứ tính hết lên người ca.”

Ngón tay của Ảnh Lục quấn băng kín mít, đầu ngón tay lộ ra chỗ bị tổn thương, tựa như bình thường hay làm mấy việc tỉ mỉ, phải cọ xát rất nhiều.

Hắn xuất thân từ Bạch Trạch Tổ, phụ trợ quỷ vệ, ra chiến trường chỉ phụ trách hậu bị, các quỷ vệ còn lại không chỉ bảo vệ chủ nhân, còn phải bảo hộ hắn, theo lý thuyết là loại kéo chân sau đồng đội.

Bình thường ảnh vệ ra khỏi Ảnh Cung tiến vương phủ, cửa ải cuối cùng là phải tiếp được mười sáu chiêu của Ảnh Ngũ, vốn dĩ hắn chịu không nổi, nhưng vì hắn đã thành công tháo ra và ráp lại mười sáu loại kỳ môn ám khí của Bách Chiến Tinh Binh Các, đều là tuyệt thế thất truyền trăm năm, khiến cho chưởng sự Ảnh Cung kinh ngạc, ngay cả cung chủ Ảnh Cung cũng kinh động, tự mình ra mặt đề nghị Ảnh Ngũ tạo thuận lợi cho Ảnh Lục, chưởng sự thần thợ Ảnh Cung trực tiếp thu hắn làm quan môn* đệ tử.

*Quan môn: đóng cửa. Ý chỉ đệ tử cuối cùng.

Cuối cùng Ảnh Ngũ ngoái lỗ mũi đánh với hắn một trận, thấy Ảnh Lục không đỡ được, Ảnh Ngũ đấm vào nắm tay của hắn rồi ngã một cái, cho hắn qua khảo hạch.

Chuyện Ảnh Thất xuất thân Phi Liêm Tổ lại thắng Ảnh Điệp sớm đã truyền khắp trên dưới Tề Vương phủ, tuy rằng Ảnh Điệp tiền bối vẫn là khiêm nhượng hậu sinh, nhưng tài không đợi tuổi, Ảnh Thất tiền đồ vô lượng.

Quỷ vệ vương phủ, chỉ thu quỷ tài, danh bất hư truyền. Vài vị quỷ vệ sớm đã nghe thấy, đối với Ảnh Thất đặc biệt yêu thích.

Bất luận là cường công quỷ vệ từ tổ nào, đều là việc đáng ăn mừng.

Ảnh Lục vuốt cằm đánh giá người mới, kỳ thật hắn cùng tuổi với Ảnh Thất, khí chất lại hoàn toàn khác nhau, vị thiếu niên này lạnh lùng anh tuấn, mi bạc môi mỏng, mặt mày lãnh đạm, giống y như một phiên bản nhỏ tuổi khác của Ảnh Tứ, nhưng không hung dữ như hắn.

Lúc y đứng sống lưng ưỡn thẳng, quy quy củ củ, vừa nhìn liền biết đã chịu qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt.

Vẻ mặt y lạnh lẽo, nhưng không phải nhạt nhẽo vô tình, trong ánh mắt y toát ra cỗ ngạo khí rất nhỏ, lại bị u buồn che mất.

Ảnh Lục cố gắng vắt óc nghĩ ra một từ để hình dung Ảnh Thất, ảnh vệ không phải quan lại, không được xếp vào tầng lớp thượng lưu, thật buồn cười khi cái việc thấp hèn này lại phải luôn gắn bó với những kẻ quyền quý. Nhưng Ảnh Thất xác thực có một loại cao lãnh già trước tuổi, có chút không dễ tiếp cận.

Ảnh Thất đưa quyển ghi chép ca trực đến trước mặt Ảnh Lục, bình tĩnh nói: “Ta trực thay cho tiền bối.”

Tiểu ảnh vệ lãnh khốc muốn trực thay cho hắn, Ảnh Lục thụ sủng nhược kinh, theo bản năng không muốn cự tuyệt, ngây người: “A? A.”

Ảnh Ngũ nhảy khỏi ghế chủ toạ, bá vai Ảnh Lục: “Tới tới tới Tiểu Lục Tử, ngươi trực cũng không làm gì, chi bằng trở về thiết kế bản vẽ, dư thời gian thì đi tìm Diễm tỷ, thuận tiện mượn hoả khí của nàng cho ta làm bỏng ngô ăn, được không. Ca ta? Ờ, không sao đâu, vài ngày nữa huynh ấy mới trở về mà.”

Cuối cùng Ảnh Lục vẫn không đồng ý, hắn sợ bị thống lĩnh quất cho mấy cái.

Ảnh Ngũ quay đầu lại nháy mắt với Ảnh Thất: “Ngươi thấy đó, ta đã cố hết sức mình, tại Tiểu Lục Tử cứng đầu quá!”

Ảnh Thất nhìn Ảnh Ngũ tiễn người đi, giương mắt hỏi hắn: “Ngươi tin ta?”

Ảnh Ngũ nhếch miệng cười: “Ngươi muốn bồi thế tử thôi không phải sao. Đáng tiếc mấy ngày này không đến phiên ta, không có cách nào đổi với ngươi.”

Ảnh Thất rũ đầu sang một bên.

Bên cạnh truyền đến âm thanh hớp trà, Ảnh Điệp rũ đôi mi tuyết trắng thổi thổi hơi nóng, thong thả nói: “Ta cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì, cũng đều, không nghe, thấy.”

Ảnh Ngũ nhào qua ôm lấy ba vò rượu bên cạnh Ảnh Điệp: “A a a a nhị ca! Bạch mai nhưỡng tuyết! Hào phóng! Nam nhân! Nam nhân hào phóng!”

Ảnh Điệp cầm chén trà nhỏ híp mắt cười: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Tiểu tử kia không cần dưỡng kiếm cho ta đâu.”

Ảnh Thất nhìn đôi mắt trắng của Ảnh Điệp cùng mái tóc màu tuyết được buộc cao, cảm thấy hắn đang phát sáng.

Sau Ảnh Điệp rời đi, lúc ngang qua người mình, một cỗ hàn khí lướt nhẹ qua, y mới phát giác đó không phải ánh sáng, là làn khói mỏng bay ra từ cơ thể.

Ảnh Ngũ nhẹ nhàng mở nút vò rượu, cúi đầu ngửi ngửi, vẻ mặt say mê ghé vào, rượu thơm nồng đậm, mùi hương hoa mai ngào ngạt quanh quẩn không dứt.

“Ui, thơm quá, ta ngửi được mùi vị nên tới đây.”

Biểu tình Ảnh Ngũ cứng đờ, lưng bị cán quạt xếp gõ mấy cái, cả người bị túm cổ áo xách lên.

Lý Uyển cầm lấy một vò ước lượng trong tay: “Vầy đi, coi như ngươi hiếu kính, ta bỏ qua chuyện lần trước ngươi trực lén ăn vụn thịt khô.”

Ảnh Ngũ vẻ mặt khổ não: “Thuộc hạ không có mà.”

Lý Uyển gõ gõ vò rượu, nhướng mày với Ảnh Ngũ: “Còn giảo biện, nửa đêm nhai thịt rạo rạo ngươi tưởng ta điếc à, người đâu dẫn hắn đi.”

Ảnh Ngũ ôm đùi Lý Uyển gào lên: “Người chừa một chút cho thuộc hạ……”

Lý Uyển duỗi chân muốn gạt hắn ra: “Ai quần của ta, quần ta! Người đâu lôi tiểu tử này đi đi.”

Lý Uyển ném Ảnh Ngũ xuống, nhìn thoáng qua Ảnh Thất đang dán mắt trên người mình, bung quạt ra, có chút giống con khỉ xưng bá trong ngọn núi không có hổ, dương quạt cười hi hi: “Đến đây, ra phủ, chơi — đi!”

Lão Vương gia chân trước mới vừa ra khỏi cửa, Lý Uyển liền hoan thiên hỉ địa mang theo hai quỷ vệ rời khỏi Tề Vương phủ. Cấm túc? Chuyện đó để sau đi.

Đang tháng chín, Việt Châu đầu thu, nước non xanh biếc, mây mù trên núi như kim, hàng liễu hai bên rũ xuống.

Ngày xuân chơi thuyền, hoa đào bên bờ như bông phấn, hoa liễu hữu tình, sơn dung thủy ý, mặc dù phong nguyệt tuyệt mỹ đến như vậy, tiểu nương tử Việt Châu vẫn xướng lên câu ca về đệ nhất hoa đào ấy:

“Hoa đào nở, hoa đào rơi, hoa đào nhiều vô kể,

Việt Châu đông qua hoa khoe sắc

Sao bằng thế tử chiếm phần hơn?

Tâm người mai này nơi chốn lạ

Lòng ta có người, người niệm ta.”

Thế tử điện hạ một thân cẩm bào xanh tím, thong thả sải bước, vài ba tên sai vặt mặc thường phục theo sau, Ảnh Ngũ cùng Ảnh Thất lặng lẽ bám theo trên mái hiên. Toàn bộ ánh mắt Ảnh Thất dán chặt lên người thế tử, ai cũng nhìn không thấy.

Ảnh Ngũ ồn ào, một mình hắn cũng có thể lải nhải một canh giờ, lúc này nhân tiện mở mang kiến thức cho Ảnh Thất một chút.

“Nếu thế tử điện hạ ngồi thuyền, chúng ta cũng ngồi thuyền, chung thuyền với chủ tử, ngươi nhớ cho kỹ.”

“A? Trong thoại bản có nói, gì mà chủ tử vẫy tay một cái, một đám ảnh vệ nhảy lên thuyền, đó đều là mấy tên viết sách không có mắt bịa ra, ta không có lặn xuống nước.”

“Hơn nữa không phải ai cũng có ảnh vệ, giống như kiểu Vương gia của chúng ta, nắm quyền trong tay, điều binh khiển tướng, quan văn như Thừa tướng không bồi dưỡng ảnh vệ, đám học trò nghèo kiết hủ lậu kia khinh thường chúng ta, đáng ghét, ta còn chưa thèm khinh thường bọn họ, chỉ biết đọc sách thì làm được cái rắm gì…… A, ta không phải mắng điện hạ nhà chúng ta đâu.”

Ảnh Thất quay đầu liếc mắt nhìn hắn, lại quay đầu lại tiếp tục nghiêm túc nhìn chăm chú thế tử điện hạ.

“Nghĩ đi nghĩ lại, ảnh vệ vương tộc ta đều gặp qua, ta đặc biệt thích hai tên ám vệ bên cạnh Lĩnh Nam Vương thế tử, rất lợi hại, một người là Ám Hỉ, người còn lại là Ám Bi.”

Ảnh Thất đáp một tiếng: “Ừ.”

Ảnh Ngũ chép miệng: “Bình thường một mình ta có thể đánh tám ảnh vệ, hai tên này, ách, không dễ ăn, ta vẫn luôn tìm cách đối phó hai người bọn họ, ta cảm thấy có thể đánh chết một trong hai tên đó. Ai nhưng mà điện hạ chúng ta rất thân với Lĩnh Nam Vương thế tử, khả năng không có cơ hội này.”

“Lĩnh Nam Vương thế tử là cái gì.” Ảnh Thất nói cực kì nhỏ, chỉ mình y nghe thấy, ánh mắt hờ hững, “Ăn chơi trác táng không thiếu món nào.”

Ảnh Ngũ nghe được câu sau, phụt cười, trộm nhỏ giọng nói: “Điện hạ chúng ta không phải cũng vậy sao?”

Ảnh Thất nhẹ giọng đáp: “Không phải.”

Ảnh Ngũ nhún vai: “Thiệt tình!”

Ảnh Thất giơ tay đánh bả vai Ảnh Ngũ một cái, cố chấp nói: “Không phải.”

Ảnh Ngũ: “…… Ngươi nói sao thì là vậy đi.”

Đang tranh chấp với Ảnh Ngũ, dư quang Ảnh Thất thoáng thấy thế tử điện hạ đang chen vào đám đông, trong đám người đó có kẻ tay không sạch sẽ, thừa dịp nhiều người sờ hông hắn.

Trong giây lát, Ảnh Thất xoay người nhảy khỏi mái hiên, như một luồng gió cực nhanh, bắt lấy tay người nọ, che miệng gã lại, xách người lướt nhanh vào trong ngõ sâu.

Lão lưu manh kêu ô ô, phun ra giọng địa phương, la oai oái: “Tay! Bỏ tay ra! Ta, ta chỉ trộm cái túi tiền! Ta trả lại cho ngươi! Trả lại ngươi!”

Gã ném túi tiền nặng trịch lại cho Ảnh Thất, ôm đầu xin tha.

Ảnh Thất tiếp nhận túi tiền, sửng sốt một chút, buông tay người nọ, tiện tay ấn lại bàn tay bị trật khớp của gã.

Lão lưu manh hùng hùng hổ hổ ôm tay bỏ đi, cảm thấy mình đã đi xa rồi, Ảnh Thất sẽ đuổi không kịp, mới dám mắng: “Lão tử lại không có sờ mông hắn! Cho dù lão tử sờ đi nữa, có kẻ nào dám xen vào việc người khác như ngươi!”

Trong phút chốc, một luồng gió xẹt qua người nọ, lão lưu manh đực mặt ra, bỗng nhiên đau đớn quỳ lăn lộn trên mặt đất, miệng ngao ngao kêu to, cả hai tay đều bị bẻ trật khớp.

Ảnh Thất cầm túi tiền cực kỳ không vui bỏ đi.

Y lướt nhanh qua những mái nhà, giống như phi yến, nước chảy mây trôi.

Y dừng lại ở bên cạnh thế tử điện hạ, lợi dụng nhiều người, im lặng treo túi tiền vào đai lưng điện hạ, không định để hắn phát hiện, sợ hắn sẽ cảm thấy xấu hổ khi túi tiền bị thọt mất.

Ảnh Thất thừa dịp chợ đông người, lặng lẽ đi theo Lý Uyển buột lại túi tiền, Lý Uyển một hồi thì rẽ chỗ này, lát lại rẽ chỗ nọ, Ảnh Thất kiên nhẫn đi theo, cuối cùng cũng buột xong, lau mồ hôi định rời đi.

Y vừa mới xoay người, tay liền bị nắm lấy.

Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất, nhẹ nhàng lôi kéo, ôm tiểu ảnh vệ vào lòng, nhân lúc nhiều người qua lại, vừa ôm eo nhỏ của Ảnh Thất, vừa lặng lẽ nhéo nhéo mông y. Đậu hủ của ảnh vệ đúng là ăn ngon, không dám đánh trả cũng không dám cãi lại.

Sờ êm quá.

Ảnh Thất mờ mịt vô thố, giương đôi mắt kinh hoàng lên nhìn Lý Uyển, Lý Uyển cúi đầu cố ý hỏi y: “Đã lấy lại được túi tiền? Ta chờ cả nửa ngày, ban nãy còn định mua đồ, ngươi chậm quá.”

“Thuộc hạ hành sự bất lực…” Ảnh Thất cho rằng điện hạ đang thật sự trách mình, đôi mi khẽ run, vội vàng định quỳ xuống, lại phát hiện đang đứng trên đường lớn, quỳ cũng không xong, nơm nớp lo sợ bị điện hạ trách, không dám nhúc nhích.

Trong lòng Lý Uyển cảm thấy rất vui vẻ, giống như đùa một chú chuột bé xíu trong lòng bàn tay, nhéo nhẹ một cái là kêu chít chít.

“Được được.” Lý Uyển không nghiêm mặt được lâu, cười ra tiếng, đưa túi tiền cho y, “Thưởng cho ngươi, chia cho Ảnh Ngũ nữa. Bọn Lương Tiêu đang chờ, ta phải đi rồi.”

Ảnh Thất chôn chân tại chỗ, túi tiền nặng trịch trong tay, nhìn thế tử điện hạ biến mất trong đám người.

Tâm tình thật tốt, mặt trời nhỏ lại dâng lên nữa rồi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ảnh Ngũ: Nói chung làm ảnh vệ cũng nhàn, đi trực vừa được ăn thịt khô vừa được ăn bỏng ngô.



Cảm ơn bồ tèo Hắc Huyết Lan Hoa đã hai lần đóng góp bản dịch thơ vô cùng xịn.

Hai câu cuối tui cảm giác còn hơi cấn chút, các chị đọc có câu nào hay comment tui tham khảo với nha.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện