Ánh mắt Ảnh Điệp từ lâu đã dừng lại ở thân mình nhỏ xíu của tiểu bạch thỏ trên bàn đá, e ngại mặt mũi tiền bối, thật sự nhịn không được nữa, từ từ đi tới, bế tiểu thỏ đáng thương đang ngồi xổm lên, đặt trên đầu mình, ôm tay, một người một thỏ thảnh thơi đi đến Diễn Võ Trường.
Ảnh Ngũ nhảy xuống an ủi Ảnh Thất: "Ra khỏi bạch mai viên thì chúng ta có hi vọng thắng, nhị ca là người Cửu Anh Tổ không phải Thao Thiết Tổ, không khó đối phó lắm đâu, chỉ cần không ở chỗ có tuyết là được, tuyết là địa bàn của nhị ca."
Ảnh Thất giương mắt hỏi hắn: "Tiền bối, ngươi cũng cảm thấy quỷ vệ Phi Liêm Tổ là phế vật sao?"
Ảnh Ngũ gãi gãi mặt: "Không...Không có...... Ừ thì cũng có chút chút...... Ta không có chê ngươi, ca ta cũng không chê ngươi...... Ngươi đánh không lại nhị ca là bình thường, đừng nghiêm túc như vậy, dù kết quả thế nào thì cũng là huynh ấy mời chúng ta uống rượu, mùi vị của bạch mai nhưỡng tuyết, trên đời này không gì sánh bằng...... Ấy, ta chưa nói xong mà, ngươi đừng đi chờ ta......"
"...... Một chút." Trong giây lát, vườn mai trắng chỉ còn lại mình Ảnh Ngũ.
Ảnh Ngũ ngẩn người: "...... Nhanh thật."
Vương phủ có tòa Huấn Tràng, dùng cho ảnh vệ thị vệ huấn luyện tập võ, lão Vương gia tung hoành sa trường mười mấy năm, tinh thần thượng võ, lúc còn trẻ rất thích tới Huấn Tràng nhìn đám thiếu niên mồ hôi đầy đầu táo bạo hiếu chiến này.
Trong Huấn Tràng có rất nhiều thị vệ ảnh vệ đang huấn luyện, hai người một tổ đối nhau, cát vàng bay tung tóe, trên mỗi thân mình trẻ trung tràn đầy sức sống đều dính mấy mảng cát vàng óng ánh, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cũng không phải thị vệ nào cũng thích tới Huấn Tràng, chỉ mỗi khi Vương gia thế tử thấy mọi người đánh hay, hào phóng ban thưởng, có người liền muốn đầu cơ trục lợi, đục nước béo cò.
Ảnh Điệp buông tay, đứng ở trước cửa, híp mắt cảm thụ ánh mặt trời trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi xuống, tựa người lên cửa, tiểu bạch thỏ ngồi trên đỉnh đầu, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Thị vệ thủ nhà ăn vừa thấy một thanh niên vận y phục ảnh vệ đầu bạc mắt trắng lười nhác đi tới, cuống quít đi qua hành lễ: "Ảnh Điệp đại nhân, tới ăn cơm sao? Ngài muốn ăn gì, tiểu nhân bảo bọn họ đi làm ngay."
Ảnh Điệp nheo mắt cười cười.
......
Sau eo Ảnh Thất treo đôi vỏ kiếm thanh xà, đứng chờ dưới tấm lưới sắt cao ba trượng ở Huấn Tràng đã lâu, ánh mắt hờ hững. Ảnh Ngũ vượt qua hiên nhà, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Ảnh Thất.
Ảnh Thất khó hiểu: "Ảnh Điệp tiền bối không tới sao?"
Ảnh Ngũ giơ tay che nắng nhìn quanh một hồi, ai một tiếng: "Chắc là lại đi lạc rồi."
Một lát sau, đầu bếp trù phòng xách cái muôi lớn dẫn Ảnh Điệp tới, thô lỗ hành lễ rồi rời đi.
Ảnh Điệp nắm hai tay, chậm rì rì híp mắt nói: "Xin lỗi, lạc đường."
Ảnh Ngũ nhìn thoáng qua mái tóc tuyết trắng của hắn, vò đầu nói: "Con thỏ đâu?!"
Ảnh Điệp cười ha hả: "Bảo đầu bếp hầm rồi, lát nữa chia cho các ngươi một phần. Muốn ăn lâu lắm rồi...... Mấy con thú trong vườn đều là ngự tứ, mỗi ngày chỉ có thể nhìn không thể ăn."
Ảnh Ngũ: "......"
Ảnh vệ Huấn Tràng tuân thủ quy củ, đa phần đều thờ ơ không để ý tới, ngẩng đầu thấy quỷ vệ đại nhân giá lâm, lập tức đều đặn rời khỏi Huấn Tràng, đồng loạt hướng ba người gật đầu hành lễ.
Trong đó ánh mắt vài vị ảnh vệ truyền tin Phi Liêm Tổ dừng ở trên người Ảnh Thất, ánh mắt luôn luôn kiên định cũng lộ ra chút kinh ngạc.
Cũng có vài vị ảnh vệ cường công Thao Thiết tổ nhướng mày nhìn Ảnh Thất, ánh mắt cười nhạo -
Một đám chim sẻ Phi Liêm Tổ bay tới bay lui, vậy mà cũng có thể ra được một quỷ vệ.
Bên này thị vệ đã trở nên đông đúc náo nhiệt, ánh mắt dần dần đều tụ tập lại đây, khe khẽ nói nhỏ:
"Là Ảnh Điệp với Ảnh Ngũ đại nhân, mau đi xem đi."
"Tới Huấn Tràng luận bàn sao?"
"Ai mà ngốc muốn luận bàn với Ảnh Ngũ đại nhân chứ, tìm chết à."
"Thiếu niên bên cạnh kia là ai...... Chưa gặp bao giờ...... Trông lạ quá."
"Nghe nói là thế tử điện hạ tự mình chọn, tân quỷ vệ Ảnh Thất. Quỷ vệ Phi Liêm Tổ, thật nực cười."
Nhàn ngôn toái ngữ, Ảnh Điệp ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi đi vào Huấn Tràng, thị vệ xung quanh mồ hôi như mưa xách quần áo ướt đẫm lui về một bên, có kẻ vuốt mông ngựa tiến lên mời trà làm quen, Ảnh Điệp đặt ngón tay lên giữa môi, thở dài một tiếng, trên mặt người nọ tức khắc kết một tầng băng mỏng, miệng cũng đóng băng, một chữ cũng không nói được.
Trong giây lát, Ảnh Thất đã đứng đối diện Ảnh Điệp, hai người kéo dãn khoảng cách ba trượng, Ảnh Thất khom người chắp tay thi lễ, bày tỏ cung kính với tiền bối.
Ảnh Điệp cũng đáp lại một lễ, trong lòng dâng lên một chút hảo cảm dành cho Ảnh Thất. An tĩnh mà không kiêu căng, im lặng trầm ổn, ẩn nhẫn mà không để người bắt nạt, không khiêu khích không sợ gì cả, đức tính khó mà có được ở cái tuổi thiếu niên rực cháy này.
Trong lòng Ảnh Thất cũng lo sợ bất an, như lời tiền bối, có thể lên làm quỷ vệ vương phủ, ai mà không ngàn dặm mới tìm được đường bò ra khỏi địa ngục chứ.
Ảnh Ngũ lúc nào cũng ăn no rửng mỡ, xoay người nhảy đến bên cạnh đại môn Huấn Tràng, dùng sức gõ chuông một cái, gân cổ thét to: "Tới đây tới đây đặt cược đặt cược nào! Ảnh Điệp đối kháng Ảnh Thất! Một chấp mười! Cửu Anh Tổ Ảnh Điệp đối Phi Liêm Tổ Ảnh Thất, là một trận long trời lở đất! Phi Liêm Tổ ra chiến trường! Tới đây cược nào!"
Thị vệ vây chung quanh ngày càng nhiều, có tiểu tỳ nữ tiểu thư đồng nghe thấy náo nhiệt cũng chạy tới, ríu ra ríu rít, khiến cho Huấn Tràng bỗng chốc biến thành cái chợ.
Ảnh Điệp duỗi tay, làm cái thủ thế "Thỉnh" với Ảnh Thất.
Đây là ngôn ngữ đấu võ trong giang hồ, ý nghĩa nhường đối phương ba chiêu.
Tiền bối ban không thể từ chối, Ảnh Thất là hậu bối, chỉ có thể ra chiêu.
Dưới chân Ảnh Thất khẽ động, một luồng khí tụ lại dưới lòng bàn chân, trong nháy mắt mượn lực nhảy lên, như tia chớp