Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 22


trước sau

Trước giờ Trịnh Quân chưa thử qua cảm giác vừa mở mắt đã thấy gối bên cạnh còn có một người nằm.

Bên cạnh ấm áp, hơi thở của đối phương ngẫu nhiên sẽ chạm vào làn da của bạn, nóng ấm đến mức bạn không biết phải làm sao.

Anh muốn ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể của mình đã thế chỗ cho chăn bông thành vật trang trí mới, bị cẳng chân của Vương Thu đè không thể nhúc nhích.

Cửa sổ chỉ khép một nửa, bức màn bị gió bên ngoài thổi lên, lộ ra một tia sáng, có thể nhìn thấy loáng thoáng hình dáng của Vương Thu.

Anh rất ít khi dùng khoảng cách gần thể này để nhìn một người nào đó.

Gần đến nỗi có thể đếm được lông mi của đối phương.

Đột nhiên Trịnh Quân cảm thấy tim mình đập có hơi nhanh, nhanh đến nỗi anh có hơi sợ hãi.

Vương Thu rất tốt, là một người rất tuyệt, bất kể về công hay tư, cả người Vương Thu đều mang theo ánh sáng lấp lánh, xán lạn đến mức Trịnh Quân cảm thấy bọn họ không cùng một loại người.

Anh lặng lẽ dời cẳng chân Vương Thu đi, yên tĩnh đứng dậy.

__________

Vương Thu bị hù tỉnh.

Đồng hồ báo thức vừa mới vang lên, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, đã nhìn thấy mẹ cậu đứng ở đầu giường hỏi cậu:

"Đây là tình chiến hữu của con đó sao?"

"Mẹ?!"

Vương Thu sợ đến suýt chút nữa đã lăn xuống giường.

"Con nói cho mẹ nghe chút đi..." Mẹ cậu ngồi bên mép giường, thấp giọng nói chuyện: "Soái ca đang nấu bữa sáng trong phòng bếp là chuyện thế nào? Đều đã phát triển đến mức này, còn lừa mẹ nói muốn tìm đối tượng?"

"Soái ca gì?" Vương Thu khó hiểu nhìn mẹ cậu một cái, mới bừng tỉnh hiểu ra: "Đó là sếp Trịnh của chúng ta đó! Mẹ chưa nói gì phải không...?"

"Cậu thức rồi à?" Sếp Trịnh trong miệng Vương Thu đã mặc tây trang giày da đứng ở phòng khách, thấy cậu tỉnh dậy, gật gật đầu nói: "Tôi mới nấu chút đồ ăn, cậu cũng ăn chút gì đi."

Vương Thu mặc áo ngủ, đột nhiên có hơi không được tự nhiên, cậu gãi gãi cái đầu như tổ quạ của mình, hỏi: "Sếp Trịnh, mẹ em lúc nãy có..."

"Thì ra vị này là mẹ cậu? Trịnh Quân cười khách sáo với mẹ cậu: "Dì ơi ngại quá, thật sự dì quá trẻ, con còn tưởng rằng dì là chị của Vương Thu."

"Cậu nói quá rồi." Mẹ cậu cũng bắt đầu khách khí: "Bình thường cũng hay nghe Vương Thu của chúng tôi nhắc đến sếp Trịnh, còn phải cảm ơn cậu đã nhiều năm bồi dưỡng nó. Vương Thu cứ nói với chúng tôi sếp Trịnh có bao nhiêu xuất sắc, bao nhiêu giỏi giang, không ngờ lại còn tuổi trẻ tài cao thế này."

"Vương Thu làm việc cũng rất cố gắng, thành tích mấy năm nay rõ như ban ngày, con còn phải cảm ơn cậu ấy nhiều đây." Trịnh Quân tiếp một câu, sau đó quay đầu nói với Vương Thu: "Dọn dẹp cũng tương đối rồi, tôi cáo từ trước, công ty còn có việc."

Vương Thu nhìn Trịnh Quân đi ra cửa, bản thân lại không biết phải làm sao.

"Sếp Trịnh, em..."

Trịnh Quân lại nói tiếp, giọng nói của anh hình như không giống ngày thường cho lắm: "Cha mẹ cậu lâu lắm mới tới một lần, cậu ở nhà với họ nhiều hơn đi. Không cần vội đi làm, tôi đi trước đây."

"Em tiễn anh..."

Vương Thu vừa bước ra một bước, đã bị khuyên lại.

"Không cần không cần, cậu ở với mẹ cậu đi, Tiền Tiền mới đến đưa quần áo cho tôi, bây giờ đang ở dưới lầu chờ." Trịnh Quân vỗ vỗ cánh tay cậu: "Tôi đi đây."

"Vậy cũng được, trên đường chú ý an toàn."

"Ừm, cậu quay về đi." Vương Thu đưa người vào thang máy, mới buồn bã mất mát trở về.

__________

"Đưa tiễn mười tám dặm xong rồi à?"

Đại mỹ nhân dựa vào huyền quan, ánh mắt chế nhạo.

Vương Thu không vui lắm, nhăn mày: "Mẹ nói lung tung gì vậy?"

"Cầu Cầu, mẹ không ngờ nha." Vương Thu nghe giọng nói của mẹ cậu dần cao lên: "Sếp Trịnh của con lại đẹp trai như vậy."

Giọng điệu của Vương Thu vẫn đều đều: "Cứ như vậy đi."

"Nếu mẹ trẻ lại hai mươi tuổi, thế nào mẹ cũng..."

Vương Thu cắt ngang dòng tưởng tượng quá lố của mẹ cậu: "Dù mẹ có trẻ hơn 20 tuổi thì con cũng đã học tiểu học rồi mẹ."

Hơn nữa lấy tính tình nóng nảy của mẹ cậu, với tính tình khó ở của Trịnh Quân, không đánh nhau xem như đã khách sáo lắm rồi đó.

"Giờ mẹ đã hiểu tại sao con muốn mắng cũng luyến tiếc rồi." Mẹ cậu ôm vai cậu vỗ vỗ, nói lời thấm thía: "Đẹp như vậy, là mẹ thì mẹ cũng tiếc."

"Mẹ nói lung tung gì vậy? Sếp Trịnh thật sự có năng lực, không phải chỉ dựa vào mặt..."

"Chậc chậc chậc." Giọng đại mỹ nhân mang ý ghét bỏ: "Nói chút coi, yêu nhau bao lâu rồi?"

"Yêu nhau cái gì? Không có." Vương Thu đến phòng vệ sinh rửa mặt, từ gương nhìn thấy mẹ cậu đứng phía sau khoanh tay: "Vương Thu, con yêu đương mẹ không phản đối, nhưng không thể làm loạn, hai đứa chưa xác định
mà đã lên giường? Con không được làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy!"

"Mẹ nói gì vậy?" Vương Thu quả thật dở khóc dở cười, cậu vừa rửa mặt vừa giải thích: "Hôm qua vừa khéo gặp được sếp Trịnh, anh ấy không về nhà được, lại gặp mưa to, con mới để anh ấy ở lại một đêm. Vô cùng đơn giản, một người ngủ một nửa giường, chỉ nằm như thế mà thôi! Hơn nữa hôm qua là sinh nhật của Trịnh Quân, để anh ấy về nhà đáng thương biết bao."

"Đáng thương." Đại mỹ nhân nhướng mày, "Cầu Cầu, con nói thật cho mẹ biết đi, có phải con thích rồi không?"

"Thích cái gì?" Vương Thu cầm bàn chải đánh răng nói chuyện không rõ.

"Thích người ta chứ gì, cục cưng ngốc!"

"Con không có! Trịnh Quân người ta hôm qua thấy chân con bị cọ đến trầy da, mới cõng con đi về, không phải con nên có qua có lại thôi sao..." Vương Thu càng giải thích càng thấy có gì đó sai sai, dứt khoát im luôn.

"Cõng con về? Hôm qua cậu ta, đúng rồi hôm qua con mặc váy mà! Cậu ta thấy con vậy rồi nói thế nào, bị con mê hoặc?"

"Cái gì mà lung tung hết vậy?" Vương Thu suýt chút sặc bọt kem, nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của mẹ mình, cảm thấy mệt tâm: "Trịnh Quân chỉ nói, nói..."

Trên đường cậu là người nhìn đẹp nhất.

Vương Thu nhớ đến lời của Trịnh Quân, sững người, sau đó lại nói tiếp.

"Ây da! Anh ấy không nói gì cả, căn bản không quan tâm dáng vẻ con thế nào, anh ấy chỉ muốn con đừng nghỉ việc, tiếp tục làm trâu làm ngựa cho anh ấy."

"Cầu Cầu à, mẹ cũng không ép con, con phải ngẫm nghĩ kỹ càng, phàm là hôm qua bất kì người nào khác, gặp được con, chân con bị trầy da, con có thể yên tâm để người ta cõng về nhà, con có muốn mang người về nhà, con có thể để người ta ngủ lại qua đêm hay không?" Vương Thu nghe mẹ cậu nói, trong lòng run rẩy, "Trong lòng con, thật sự không có ý gì khác sao?"

"Con không có!"

"Con nghĩ lại cho đàng hoàng đi, đồ mẹ với ba con mua hôm qua đặt ở phòng khách, con tự dùng đi." Đại mỹ nhân nhún nhún vai: "Mẹ đi trước đây, ba con ở dưới lầu chờ mẹ lâu rồi."

Vương Thu kỳ quái: "Sao ba không lên đây?"

"Ba con đang họp với học sinh, đi tới đi lui không tiện lắm."

Vương Thu đặt bàn chải đánh răng và khăn lông lại chỗ cũ, đáp lời: "Sao bây giờ mà lại mở họp?"

"Bởi vì thời gian rảnh của ông ấy là của mẹ, hai vợ chồng cũng cần phải có thời gian riêng với nhau mà." Đại mỹ nhân nói như đúng rồi, nói xong liền say bye: "Dù sao thì con cũng nên suy nghĩ lại đi, cục cưng ngốc của mẹ."

"Mẹ, ở lại chơi chút đi."

"Không được không được, mẹ với ba con chuẩn bị đi dạo với nhau rồi."

Con lớn rồi, không cần dùng nhiều thời gian để chơi với nó, cảm giác này tuyệt quá!

__________

Vương Thu bị ba mẹ ruột nhét một đống cơm chó vào miệng, ngồi bên bàn ăn bữa sáng, sáng nay Trịnh Quân thức dậy làm hamburger trứng.

Vương Thu cắn một miếng đã bị mùi thơm nức mũi.

Tuy rằng ngày thường đại ma đầu chỉ gọi cơm hộp, nhưng hai hôm nay đã làm hai bữa cơm cho cậu.

Thật ra không phải không biết làm, chỉ là ăn một mình thì không cần thiết phải nấu.

Trong đầu cậu đang rối thành một cục, bị tiếng chuông điện thoại làm hoàn hồn.

Bạch Nam Nhất liên hệ cậu trên wechat, gửi thư mời đến buổi triển lãm của hắn.

Cho hai vé, trong đó một phần là của Trịnh Quân.

[Được, anh Bạch.]

Vương Thu khóa màn hình lại.

Cậu vừa mới nghĩ lung tung gì thế, đại ma đầu đã có người yêu thích rồi mà.

Lại không phải là cậu.

Truyện convert hay : Tu La Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện