Tử Vong Kính Vạn Hoa

Đếm Ngược


trước sau

Advertisement
Bởi vì bị tập kích bất thình lình, ba người cứ như vậy ngồi cả đêm trong phòng.

Ngày hôm sau, khi thấy tia mặt trời đầu tiên rải lên trên hành lang, Lâm Thu Thạch mới bước từ trong phòng ra ngoài. Hắn vừa bước ra hành lang đã ngửi thấy một mùi tanh nồng đậm, mùi tanh này hắn đã cực kỳ quen thuộc, đúng là mùi vị của máu.

"Đã xảy ra chuyện?" Cố Long Minh cũng ngửi thấy mùi máu tươi, biểu tình nghiêm túc lên, "Nơi nào truyền tới?"

Lâm Thu Thạch ngửi ngửi, phán đoán ra phương hướng hương vị truyền đến, hắn nói: "Hình như là dưới tầng, đi, đi xem."

Bọn họ xoay người xuống cầu thang, trông thấy có hai người đang đứng trước căn phòng ở tận cùng phía bên phải, cửa phòng mở toang, mà cái mùi tanh hôi gay mũi kia, chính là từ trong gian phòng thoát ra ngoài.

Cố Long Minh đi phía trước, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Chết người thôi." Giọng điệu Tả Ti Ti hơi chả có gì, trình độ tiếp thu của cô ta đối với loại chuyện chết chóc này hiển nhiên đã cực kỳ tốt, nói, "Chết mất hai người, không biết kích phát điều kiện tử vong như thế nào."

Cố Long Minh tiến đến bên cửa sổ ngó vào bên trong nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút khó nhìn xua xua tay: "Ồ...... Chết còn rất thảm."

Lâm Thu Thạch cũng tiến lên một bước, đi tới bên cửa sổ: "Tôi cũng nhìn xem."

Xuyên thấu qua khe hở bức màn, hắn trông thấy tình hình bên trong phòng. Chỉ thấy cả gian phòng đều bị máu tươi phủ kín, hai người chết đứng ở chính giữa căn phòng, đầu bọn họ bị thứ gì đổi đi, biến thành hai tượng đầu người thạch cao, trên thạch cao màu trắng cũng dính đầy máu tươi đọng lại, thoạt nhìn mười phần đáng sợ.

"Đầu bọn họ đâu?" Cố Long Minh nói, "Mấy người tìm được đầu bọn họ không?"

"Không có." Tả Ti Ti khoanh tay, nói, "Chúng tôi cũng chỉ vừa phát hiện."

"Không có ai biết hai người kia?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Tả Ti Ti lắc đầu: "Tôi cũng không biết có hay không, mấy người muốn biết chắc còn phải chờ một lát, còn có vài người vẫn chưa tỉnh đâu...... Mấy người tiếp tục xem đi, tôi muốn đi ăn cơm." Cô ta nói xong cùng cộng sự của mình xoay người đi mất, bóng dáng nhìn qua không hề lưu luyến với hai bộ thi thể.

Cố Long Minh nhỏ giọng hỏi Lâm Thu Thạch, "Chúng ta có cần vào xem một chút không?" Nơi này thực sự làm người ta cảm thấy không thoải mái.

"Nhìn xem đi." Lâm Thu Thạch cảm thấy trên người hai người này có lẽ sẽ có manh mối, tuy rằng nếu có thể, hắn cũng không muốn đi vào.

Thời điểm hai người bọn họ nói chuyện, Ngải Văn Thụy đứng phát run ở phía sau, quả thực như điện giật, nghe thấy Cố Long Minh nói muốn đi vào, cậu ta thiếu chút nữa oà khóc, nói: "Tôi không vào đâu, tôi không vào đâu ——"

"Được rồi, cậu ở bên ngoài chờ đi, không bảo cậu đi vào." Cố Long Minh cũng không trông cậy Ngải Văn Thụy có can đảm đi vào, nói xong liền là người đầu tiên vào phòng.

Dường như có người đã từng bước vào, Cố Long Minh thấy bên cạnh phòng có mấy dấu chân tán loạn.

Lâm Thu Thạch đi đến bên cạnh thi thể hai người này, phát hiện cơ thể bọn họ xuất hiện một loại biến hóa quái dị, tuy rằng người đã chết, nhưng thi thể lại không hề mềm đi, ngược lại cứng đờ như xi măng, bày ra một loại trạng thái cứng còng.

Đầu hai người này bị mạnh bạo kéo ra, thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết cơ thịt bị xé rách trên cổ bọn họ, Cố Long Minh tìm một vòng trong phòng, cũng vẫn chưa tìm thấy hai cái đầu của bọn họ: "Không có đầu."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu ý bảo mình đã biết. Hắn nửa cong lưng, quan sát cẩn thận hai người chết trước mặt, chợt lại phát hiện cái gì. Liền cẩn thận vươn tay, thử tìm tòi bên trong túi của một thi thể. Một lát sau, hắn móc ra từ trong túi một người gỗ nho nhỏ......

Người gỗ này Lâm Thu Thạch đã từng thấy ngày hôm qua, đúng là cái loại mà hai người bạn của Ngải Văn Thụy cầm trong tay, chỉ là người gỗ lúc này với cái ngày hôm qua Lâm Thu Thạch thấy lại có chỗ bất đồng —— người gỗ này không có đầu.

Trên người gỗ cũng bị dính một chút máu tươi, Lâm Thu Thạch lấy một tờ giấy ăn ra, bọc người gỗ vào, lại phát hiện ra một người gỗ giống như đúc trên người một người chết khác.

Mà ngoại trừ người gỗ, trong phòng dường như không còn manh mối gì khác.

Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng, giơ người gỗ trong tay cho Ngải Văn Thụy, nói: "Thứ này chắc cậu biết? Là của bạn cậu à?"

"Hai người tìm thấy ở chỗ nào?" Ngải Văn Thụy thấy người gỗ này hai mắt liền mở lớn, "Cho tôi xem?"

Lâm Thu Thạch đưa người gỗ cho Ngải Văn Thụy.

Ngải Văn Thụy kiểm tra xong, biểu tình trở nên có chút sợ hãi: "Đây, đây không phải người gỗ của Hiểu Tô sao?"

Lâm Thu Thạch nghe vậy nhíu mày: "Có ý gì? Ý là người gỗ trong tay mỗi người các cậu đều không giống nhau?"

"Đúng vậy." Ngải Văn Thụy nói, "Không giống nhau, đây là người gỗ của Hiểu Tô, tôi nhớ rất rõ ràng, bởi vì chỉ có người gỗ của cô ấy không có đầu ——"

Lâm Thu Thạch: "Người gỗ của cậu đâu?"

"Tôi vứt rồi." Ngải Văn Thụy nói, "Sau khi xảy ra chuyện chúng tôi đều có chút sợ hãi, tôi tìm đại một chỗ vứt người gỗ đi...... Này, này......"

Cố Long Minh nói: "Người gỗ có thể có liên quan đến cách chết của bọn họ hay không?"

Lâm Thu Thạch cũng nghĩ đến, vì thế hai người đều chuyển ánh mắt về phía Ngải Văn Thụy.

Ngải Văn Thụy nghe thấy bọn họ đối thoại, hiển nhiên là nghĩ tới cái gì, biểu tình nháy mắt tràn ngập hoảng sợ, "Không, không thể nào...... Người gỗ của Tiểu Hòa, không phải vẫn nguyên lành à? Vậy tại sao cậu ta lại chết?"

"Ai nói người gỗ của cậu ta nguyên lành." Lâm Thu Thạch hỏi.

"Tôi thấy mà, các anh cũng thấy đúng không —— là cái bọn họ cầm trong tay ——" Ngải Văn Thụy nói.

"Đó lại không nhất định là người gỗ của Tiểu Hòa." Lâm Thu Thạch nói, "Lúc ấy không phải còn có một người bạn khác của cậu ở đấy à? Cậu ta còn sống, người gỗ này có thể là cậu ta hay không?"

Trải qua nhắc nhở của Lâm Thu Thạch như vậy, Ngải Văn Thụy hiển nhiên đã suy nghĩ cẩn thận cái gì, sắc mặt của cậu ta càng ngày càng kém, cuối cùng mất đi huyết sắc, trắng bệch không ra gì, môi cậu ta ngập ngừng, như là đánh mất sức lực, từ kẽ răng đẩy ra một câu: "Tôi không biết, lúc tôi đến, bọn họ đã lấy người gỗ ra." Cho nên cậu ta cũng không thể xác định, người gỗ kia là Tiểu Hòa bị cắt eo, hay là của người bạn tốt vội vàng chạy ra ngay trước mắt.

"Chúng ta tìm kiếm một chút tin tức về Chu Như Viện đi." Lâm Thu Thạch nói, "Còn có người gỗ của cậu, rốt cuộc vứt ở chỗ nào?"

Ngải Văn Thụy mặt xám như tro tàn, lắc đầu nói: "Tôi nào biết đâu, tôi ném vào thùng rác ——" ai biết hiện tại nó là bộ dáng gì.

Cố Long Minh nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, vứt thì vứt thôi."

Ngải Văn Thụy sau một lúc lâu không hé răng, hoàn toàn là một bộ dáng hồn lìa khỏi xác.

Lâm Thu Thạch không hiểu sao có chút trìu mến thằng nhóc này, duỗi tay sờ sờ cái đầu xù xù của cậu ta: "Đi thôi, làm mọi chuyện kết thúc sớm một chút, liền không cần phải lo lắng."

Ngải Văn Thụy cũng không đáp lại..

Chu Như Viện xảy ra chuyện vào 5 năm trước, sinh viên trong trường dường như đều không có phản ứng gì đối với cái tên này, nhưng phần lớn giáo viên có nhiệm kỳ rất dài lại đều biết người này, thậm chí chỉ cần nhắc tới tên cô ta, phản ứng liền mười phần mãnh liệt.

Lâm Thu Thạch bọn họ hỏi rất nhiều người, rốt cuộc có một giáo viên cung cấp cho bọn họ tin tức mấu chốt: "Nếu các cậu muốn biết, không bằng đi hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp lúc ấy một chút."

"Ồ, thầy ấy vẫn còn ở trong trường học?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Có đó." Giáo viên kia nói, "Nhưng hiện tại thầy ấy không còn dạy học, làm quản lý thư viện bên kia."

Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới quản lý thư viện kia, sau khi nói cảm ơn với giáo viên này, ba người chuẩn bị tới thư viện.

"Tôi muốn đi WC trước." Ngải Văn Thụy từ khi biết chuyện cái người gỗ kia, sắc mặt vẫn luôn không quá đẹp, Lâm Thu Thạch có chút lo lắng cho cậu ta, nói, "Đi đi, sẽ không có việc gì."

"Ừ." Ngải Văn Thụy gật gật đầu.

Sau khi cậu ta đi vào Lâm Thu Thạch nhìn về phía Cố Long Minh, nói: "Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?"

"Thế nào? Cái gì thế nào?" Cố Long Minh sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng nói, "Tôi không thích bé trai đâu ——"

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nỗ lực khống chế bản thân, mới không khiến biểu tình của mình trở nên vặn vẹo, "Tôi không hỏi cậu cái này!"

"Vậy anh có ý gì? À...... Ý anh là có tin được Ngải Văn Thụy hay không?" Cố Long Minh nói, "Tôi cảm thấy chắc chắn cậu ta vẫn còn có chuyện giấu chúng ta, nhưng việc này hẳn là không phải chuyện đặc biệt quan trọng gì."

"Ừ." Lâm Thu Thạch trầm ngâm một lát, tự hỏi vấn đề nào đó.

Ngải Văn Thụy đi nhanh trở lại cũng nhanh, không bao lâu sau bên trong phát ra tiếng xả nước, cậu ta đi ra ngoài, thở không ra hơi nói với Cố Long Minh: "Hình như tiêu chảy, tôi cảm thấy cơ thể rất không thoải mái."

"Không thoải mái? Muốn tôi cõng cậu không?" Ngải Văn Thụy gầy đét, Cố Long Minh cõng cậu ta hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ như khiêng bịch gạo.

Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng Ngải Văn Thụy sẽ từ chối, không nghĩ tới cậu ta gật gật đầu, cứ như vậy đồng ý.

Cố Long Minh khom lưng, cõng Ngải Văn Thụy lên, nói: "Đi thôi đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, ba người mới đi được vài bước, vừa mới chuẩn bị vào thang máy, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ vô cùng, tiếng kêu này vừa ra, cả thân thể Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh nháy mắt đều cứng lại, bởi vì chủ nhân thanh âm này, vốn nên là Ngải Văn Thụy được Cố Long Minh cõng ở trên lưng.

"Các anh —— các anh cõng thứ gì ——" Lâm Thu Thạch quay đầu lại, thấy Ngải Văn Thụy đứng ở bên ngoài WC, ánh mắt nhìn bọn họ hoảng sợ vô cùng.

Cố Long Minh cũng phát ra một tiếng hét thảm, vứt thẳng thứ mình đang cõng xuống đất.

Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng vật thể cứng rắn vỡ vụn, cúi đầu nhìn lại, phát hiện Cố Long Minh lại là cõng một pho tượng thạch cao, lúc này pho tượng rơi trên mặt đất, vỡ tan thành mấy khối.

"Vãi chưởng, vãi chưởng, vãi chưởng ——" Cố Long Minh mắng thô tục, không ngừng phủi phủi lưng mình, "Mẹ nó đây là thứ gì."

Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn pho tượng, chậm rãi cong lưng, từ bên trong đống vụn pho tượng, bới ra mấy miếng cặn, hắn nhăn mày: "Này......" Hắn lấy cặn ra, phát hiện những cặn gỗ này, vừa vặn thuộc về cùng một người gỗ.

Biểu tình Ngải Văn Thụy đã dại ra, cậu ta chậm rãi đi về phía trước vài bước, thấy đồ vật trong tay Lâm Thu Thạch, run giọng nói: "Đây, đây là người gỗ của tôi."

Lâm Thu Thạch: "......"

Ngải Văn Thụy nói: "Đây là người gỗ của tôi ——" Người gỗ của cậu ta bị đập chia năm xẻ bảy, tứ chi vỡ thành từng mảnh không cách nào ghép lại, mà nếu bọn họ suy đoán đúng, như vậy cậu ta cũng lấy cách chết như thế, bi thảm rời khỏi thế giới này.

Lâm Thu Thạch cho rằng Ngải Văn Thụy nhìn thấy người gỗ sẽ oà khóc, không nghĩ tới cậu ta lại nở một nụ cười như khóc, nói: "Tôi, có phải, cũng sắp phải chết hay không?"

Nói thật, vào cửa lâu như vậy, Lâm Thu Thạch rất hiếm thấy NPC sống động như thế, thậm chí cho Lâm Thu Thạch ảo giác thực ra cậu ta là người ngoài cửa. NPC trong cửa phần lớn đều đáng sợ quỷ dị, duy nhất để lại ấn tượng với Lâm Thu Thạch là Từ Cẩn, vẫn là một NPC ngụy trang thành người ngoài cửa.

"Đừng lo lắng, cậu sẽ không có việc gì." Cố Long Minh an ủi nói, "Chúng ta tới thư viện trước, tìm ra Chu Như Viện sớm một chút, có lẽ là có thể làm chuyện này kết thúc."

Ngải Văn Thụy không nói chuyện, chỉ là cứng đơ gật gật đầu.

Lần này bọn họ không dám tiếp tục lãng phí thời gian, ba người đi thẳng đến thư viện.

Quản lý thứ viện từng nhìn thấy lúc trước, lúc này đang ngồi trước đài đọc sách, ông ta nghe thấy tiếng bước chân của bọn Lâm Thu Thạch, đầu cũng chưa ngẩng, chỉ lãnh đạm nói: "Hồ sơ ở trên tầng, hiện tại chưa có người mượn đọc."

"Xin chào." Lâm Thu Thạch nói, "Thầy là chủ nhiệm lớp Chu Như Viện đúng không?"

Quản lý thư viện nghe thấy tên Chu Như Viện, động tác lật sách dừng lại, ánh mắt trở nên có chút tối tăm: "Các cậu nghe được cái tên này từ chỗ nào?"

Lâm Thu Thạch nói: "Cô ấy là sinh của thầy đúng không?"

Quản lý thư viện nói: "Ừ."

"Thầy có thể kể một chút về chuyện của cô ấy với em không?" Lâm Thu Thạch chỉ chỉ mấy bức tượng đủ loại kiểu dáng ở đại sảnh tầng một, "Còn có những pho tượng này."

"Trò ấy là học trò của tôi, tôi là giáo viên của trò ấy, không hơn." Ông ta nói, "Cậu muốn biết cái gì?"

"Cô ấy chết như thế nào?" Lâm Thu Thạch nói, "Hoặc là nói, cô ấy chết, có liên quan gì đến những pho tượng này không?"

Quản lý thư viện buông quyển sách trên tay, nhàn nhạt nói: "Trò ấy tự sát, còn quan hệ của những pho tượng này với trò ấy, các cậu đã từng thấy tác phẩm điêu khắc của Chu Như Viện chưa?"

Lâm Thu Thạch hẳn là chưa thấy qua, nhưng hắn lại nhớ tới pho tượng bị giấu đi trong phòng hoạt động, nói "Là một người con gái?"

Chủ nhiệm lớp Chu Như Viện nói: "Đúng vậy, là tượng một người con gái trò ấy lấy chính mình làm khuôn mẫu." Ông ta nói, "Rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi, thiếu một vài thứ gì đó quan trọng." Ông ta đứng lên chỉ chỉ mấy pho tượng tư thế bất đồng, nhưng bộ dáng lại mười phần tương tự ở tầng một, "Nhưng những pho tượng này lại không thiếu thứ đó, đều là tác phẩm hoàn mỹ."

Lâm Thu Thạch: "......"

Cố Long Minh hiển nhiên là cực kỳ không thích vị chủ nhiệm lớp ra vẻ bí ẩn này, cậu ta nói: "Hoàn mỹ? Làm sao một thứ trông giống nhau lại có thể hoàn mỹ?"

Cậu ta nói xong lời này, chủ nhiệm lớp kia lại khinh miệt nở nụ cười: "Các cậu cái gì cũng đều không hiểu."

"Chu Như Viện là người thế nào?" Lâm Thu Thạch tiếp tục đặt câu hỏi.

"Trò ấy? Một người sáng tạo rất khắt khe." Chủ nhiệm lớp như đang thực hiện nghĩa vụ, không có cảm tình đưa tin tức của Chu Như Viện cho bọn họ, "Trò ấy không thể chịu đựng tì vết......"

"Cô ấy làm thế nào với tác phẩm tì vết?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Đương nhiên là tiêu hủy." Chủ nhiệm lớp nói, "Tác phẩm tì vết đúng là không có giá trị tồn tại."

Lâm Thu Thạch nói: "Cho nên khi cô ấy phát hiện lấy bản thân làm bản gốc để điêu khắc lại tồn tại tì vết, cô ấy tự tiêu hủy chính mình?" Ánh mắt hắn chuyển qua túi áo sơmi của quản lý thư viện, "Trong túi thầy giấu cái gì?"

Chủ nhiệm lớp cũng không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn Lâm Thu Thạch một cái.

Lâm Thu Thạch nói: "Có thể cho em xem thứ trong túi thầy một chút không?"

Ông ta vẫn bất động, Cố Long Minh lại đã không còn kiên nhẫn, duỗi tay liền bắt lấy cổ áo ông ta túm ông ta qua đây. Động tác của cậu ta cực kỳ thô lỗ, nhìn ra được đã cực kỳ mất kiên nhẫn đối với NPC thái độ không tốt trước mắt này.

"Cậu làm cái gì ——" Chủ nhiệm lớp kêu một tiếng, vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Long Minh túm chặt túi áo sơmi.

Cố Long Minh lôi thứ trong túi áo sơmi của ông ta ra, đó vậy mà lại là một con búp bê gỗ, giống y như thứ bọn họ nhìn thấy khi trước.

"Búp bê gỗ?!" Ngải Văn Thụy trợn tròn đôi mắt, "Thầy lấy được từ chỗ nào, cũng là chị khoá trên cho thầy sao?"

Chủ nhiệm lớp thấy búp bê gỗ bị Cố Long Minh nắm chặt trong tay, lập tức hốt hoảng, nói: "Trả lại cho tôi ——" Ông ta duỗi tay định giằng lại.

Cố Long Minh lại không muốn cứ buông ra như vậy, hai người một lôi một kéo, người gỗ vốn không thể giải thích kia cứ như vậy bị đập vỡ vụn.

"A a a!!" Người nọ thấy người gỗ bị đập vỡ vụn, trong miệng phát ra tiếng tru tréo khủng bố, biểu tình đáng sợ tới cực điểm, "Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi đi!"

Cố Long Minh bị tiếng kêu của người này làm cho hoảng sợ, phản xạ có điều kiện buông lỏng tay, người gỗ liền rơi xuống đất.

Mà quản lý thư viện này, hoảng loạn nhặt người gỗ lên, nhìn thoáng qua những pho tượng ở tầng một, liền hoảng loạn xoay người chạy, cứ như phía sau có quỷ đuổi theo.

Cố Long Minh nói: "Vãi chưởng, sao ông ta lại có loại đồ vật này, chẳng lẽ ——"

Ánh mắt hắn với Lâm Thu Thạch chạm nhau, hai người đồng thời nói ra đáp án suy nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ, ông ta đã từng ước nguyện?"

Hiện tại xem ra vấn đề này tạm thời chưa có đáp án, nhưng hiển nhiên hết thảy ngọn nguồn đều là Chu Như Viện.

Ngay thời điểm Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh nói chuyện, Lâm Thu Thạch chợt nghe thấy một âm thanh vỡ vụn khó tả, như là sỏi đá linh tinh nứt ra, hắn lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, lại thấy đèn treo thật lớn trên trần nhà tầng một đang lung lay sắp rụng.

"Rời khỏi nơi này!" Lâm Thu Thạch lập tức bắt lấy hai người rời khỏi chỗ, bọn họ mới vừa đi hai bước, đèn treo kia liền rơi thẳng xuống đất, có thể tưởng tượng cũng biết nếu bọn họ còn ở phía dưới, chỉ sợ sẽ như quả dưa hấu bị đập nát bét.

Chuyện ngoài ý muốn phát sinh nhiều, liền không phải chuyện ngoài ý muốn, loại chuyện này đã không phải lần đầu tiên, cửa kính lúc trước, hiện tại đèn treo, cứ như đều là đếm ngược đòi mạng, nói cho Ngải Văn Thụy sinh mệnh của cậu ta dường như đang đếm ngược, tùy thời tuỳ khả năng bị quỷ quái tước đi.

"Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ." Ngải Văn Thụy ngồi xổm trên mặt đất, như là bị dọa đến thoát lực, "Có phải tôi sắp chết hay không, tôi không muốn chết đâu......"

Lâm Thu Thạch nói: "Có phải cậu còn có chuyện gạt chúng tôi hay không?"

Ngải Văn Thụy nhìn Lâm Thu Thạch một cái.

Cố Long Minh nói: "Đã là lúc này rồi, mạng cũng sắp không còn, cậu còn không chịu nói?"

Ngải Văn Thụy trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Tôi không biết tôi có nên nói hay không."

"Vì sao không nên nói?" Lâm Thu Thạch không rõ ý cậu ta.

"Bởi vì bọn họ không cho tôi nói." Ngải Văn Thụy nói, "Bọn họ bảo tôi giấu kín chuyện này......" Cậu ta dựa vào vách tường, "Tôi cho rằng tôi sẽ vẫn luôn giữ bí mật thay bọn họ."

"Rốt cuộc là làm sao?" Cố Long Minh truy vấn.

Ngải Văn Thụy nói: "Anh còn nhớ rõ cái người nam còn sống sót trong tấm ảnh chụp không? Chính là người tên Chu Hàm Sơn kia."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo mình nhớ rõ.

"Hắn ta hẹn hò với Chu Như Viện." Ngải Văn Thụy nói, "Yêu rất lâu...... Ít nhất phải nửa năm."

"Cái gì??" Cố Long Minh không thể tin được, "Hắn ta hẹn hò với một người đã chết?"

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi." Ngải Văn Thụy hơi không có tinh thần, "Nhưng bọn họ thật là đang hẹn hò, tôi còn thấy bọn họ hôn nhau, nhưng người biết chuyện này không nhiều lắm, bọn họ vẫn luôn giữ bí mật......"

Lâm Thu Thạch lẳng lặng chờ cậu ta tiếp tục nói.

"Trò chơi này cũng là hắn ta nói muốn chơi." Ngải Văn Thụy nói, "Hắn ta nói dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng chơi truyền thuyết vườn trường, có người nói chơi bút tiên, chơi xong không có phản ứng gì, Chu Như Viện liền nói mình biết một cách chơi càng thú vị."

Cố Long Minh: "Người gỗ kia toàn bộ là cô ta lấy ra?"

Ngải Văn Thụy nói: "Đúng vậy, đều là chị ta lấy ra." Cậu ta nói, "Nhưng chúng tôi ở trong câu lạc bộ điêu khắc, có mấy thứ này cũng không phải chuyện gì kỳ quái, mọi người đều không để ở trong lòng, sau đó Chu Hàm Sơn lấy pho tượng kia từ phòng chứa đồ ra......" Cậu ta rũ mắt, có vẻ là đang tự hỏi tỉ mỉ rốt cuộc một ngày đó đã phát sinh cái gì, "Lúc sau, hình như tôi liền không hề nhìn thấy Chu Như Viện."

"Chị ta biến mất." Tốc độ Ngải Văn Thụy kể chuyện chậm lại, dường như đang nỗ lực kìm nén sợ hãi trong lòng mình, cậu ta nói, "Sau đó chúng tôi tới trước mặt pho tượng, rạch tay mình, bôi máu lên người gỗ, nói ra nguyện vọng của mình...... Sau đó, nguyện vọng được thực hiện."

Nhưng mà cái giá để thực hiện nguyện vọng, lại là sinh mệnh thanh xuân của mỗi người bọn họ.

Mỗi một pho tượng được đặt trong thư viện, liền có một người chết đi. Bộ dáng cứng đơ của những pho tượng đó, cứ như khắc lại toàn bộ biểu tình không cam lòng của những người đã chết, đáng sợ cực kỳ.

"Chu Hàm Sơn, đều là hắn ta." Ngải Văn Thụy rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận hết thảy, "Là hắn ta dẫn đường chúng tôi làm chuyện này, là hắn ta đang trợ giúp Chu Như Viện, cho nên......" Cậu ta có chút mờ mịt ngẩng đầu, "Hắn ta biết bạn gái mình là người chết sao?"

"Có biết hay không, tìm ra hắn ta không phải là được rồi." Cố Long Minh nắm chặt tay, "Loại vì gái bỏ bạn này cũng thật mẹ nó không phải người."

"Hiện tại hắn ta có thể đang ở đâu?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Có thể là ở ký túc xá." Ngải Văn Thụy nói, "Nhưng mà...... Tôi cũng không thể xác định."

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lại phải đến bệnh viện cùng bạn của tôi để kiểm tra một hạng mục cần phải gây tê, hẳn là đến tối mới update được rồi, khoảng thời gian này đều chạy tới chạy lui đến bệnh viện, công việc hơi nhiều, thật là ngại quá, thực sự cực kỳ không thích bệnh viện đâu QAQ.

Truyện convert hay : Trở Về 60: Làm Ruộng Làm Giàu Dưỡng Nhãi Con

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện